Một sớm đầu đông, chú họa mi Từ Trường Phong tặng cho tôi lăn ra chết.
“Có phải do trời lạnh quá không? Là lỗi của nô tỳ, lẽ ra nô tỳ phải mang nó vào trong nhà.” Bích Ngọc áy náy nói. Tôi nhìn chú chim đã chết cứng trong lồng, tuy khó chịu nhưng cũng biết không thể trách cứ người khác.
Từ Tê Hạc đi vào, sai người mang lồng đi, an ủi tôi: “Ngày mai ta bảo người mang con vẹt mà người nước ngoài nuôi đến, nó biết nói chuyện thưa gửi, rất khôn lanh thú vị.”
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu.”
Từ Tê Hạc miết miết lòng bàn tay tôi, đôi mắt dịu dàng như làn nước nhìn tôi, thì thầm: “Vậy em đừng rầu rĩ nữa, ta mời một gánh hát tới, ta dẫn em đi xem hát.”
Sau khi chim họa mi chết, tôi không nuôi thêm con gì nữa.
Tôi ở Tam phòng tầm hai tháng, rồi lại theo quy củ ban đầu, quay về chỗ của Từ Trường Phong. Xa cách lâu như thế, giờ trở về nơi đây, tôi lại có cảm giác nhớ nhung.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT