Ba ngày sau, Từ Yến Khanh lên đường.
Sáng sớm, chỉ có Tạ thị dẫn theo người của Nhị phòng ra cổng chính phủ Từ tiễn hắn. Lần xuôi Nam này Từ Yến Khanh không mang nhiều hành lý, chỉ dẫn theo hai thị vệ cao to lực lưỡng. Tạ thị xưa nay luôn trọng lễ tiết, không để lộ cảm xúc trên mặt, lúc này cũng không kìm lòng được, lưu luyến không rời, nắm tay con trai dặn dò: “Yến nhi, khí hậu phía Nam khắc nghiệt, mẹ đã bảo đại phu kê cho con vài thang thuốc, giữ cho kỹ nhé. Bên ngoài không thể so với kinh thành, phải nhớ an toàn của bản thân là quan trọng nhất, tuyệt đối không được hành động khinh suất.”
Hơn nửa tháng trôi qua, Từ Yến Khanh đã gầy đi nhiều, vẻ ngạo mạn ngông cuồng trong ánh mắt trước đây đã lắng đi chút ít. Hắn cười với Tạ thị, ngoan ngoãn đáp lời: “Con biết rồi.” Rồi hắn nói với vú hầu bên cạnh, “Những ngày ta đi vắng, các ngươi hãy chăm sóc phu nhân cẩn thận.”
Người hầu đều vâng dạ đáp lời, Từ Yến Khanh nhìn Tạ thị, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Như thể mẹ con tâm linh tương thông, Tạ thị vỗ nhẹ tay hắn, bảo đảm: “Con đừng lo, ta không làm khó dễ nó đâu. Với lại, còn có hai người khác cơ mà, làm sao bắt nạt nó được.”
Lúc này Từ Yến Khanh mới yên tâm, nhưng trên mặt không có cảm giác vui mừng mà lẫn lộn cảm xúc khó tả. Hắn tạm biệt mẫu thân, lúc xoay người ngồi vào trong xe ngựa thì chợt nhìn thấy tôi đứng lặng lẽ bên cổng lớn.
“Kính…” Hắn chưa kịp gọi, người đánh xe đã hô một tiếng: “Đi”. Xe ngựa từ từ lăn bánh, Từ Yến Khanh ló mặt ra ngoài cửa sổ, hai mắt vẫn nhìn tôi, hình như lòng chất chứa ngàn lời vạn ý lại không thể tỏ bày.
“Thiếu quân.” Người hầu gọi tôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT