Vài ngày trước trời vẫn còn dịu mát, mấy hôm nay không hiểu sao bỗng lạnh hẳn, tối đến, gió chướng ù ù thổi thốc vào.
Lúc Bích Lạc bưng chậu nước đến, trong phòng vang lên tiếng động lớn.
“Thiếu quân!” Cô biến sắc, vội vã chạy vào.
Tôi giãy giụa ngồi dậy từ trên giường, áo xống cởi xộc xệch dở dang, không che chắn gì được. Từ Yến Khanh xanh tím mặt mày đứng bên giường, cũng là bộ dạng quần áo không chỉnh tề, vừa rồi hắn đạp ngã ghế tựa nên mới gây ra tiếng động lớn như thế. Hắn không đếm xỉa đến người hầu phía sau, đôi mắt giận dữ trừng trừng nhìn tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống, giọng nói lạnh lùng: “Thẩm Kính Đình, ngươi làm mình làm mẩy đủ chưa hả?”
Tôi hạ mắt không đáp.
Từ Yến Khanh tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, quát lên: “Ngươi muốn nghỉ ngơi, ta cho ngươi nghỉ ngơi. Ngươi không muốn ta đụng vào ngươi, ta cũng không đụng vào. Mấy ngày nay, ngươi hi hi ha ha giỡn hớt với lũ hầu, lúc ta ở đây thì mặt sưng mày sỉa…” Hắn lặng thinh một lúc, đột nhiên rống lên, “… Rốt cuộc ngươi có biết, ngươi là người của ta không hả!!!”
Tôi hoảng hồn nhìn hắn, lí nhí đáp: “Tôi biết ạ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play