Sáng sớm, tôi cảm giác có người động đậy bên cạnh. Tôi là người tỉnh ngủ, người bên cạnh vừa chạm vào, tôi lập tức mở mắt, chưa thấy rõ là ai, tôi rụt người vào trong.
Tôi nhìn kỹ lại thì thấy hóa ra là Từ Yến Khanh, xem ra cũng vừa mới tỉnh giấc. Chỉ là cặp mắt đó nhìn tôi có vẻ giận dữ không rõ tại sao, rồi hắn chẳng nói chẳng rằng, quay phắt đi, xốc màn giường bước xuống.
Hắn thức dậy cáu kỉnh, lại vừa mới say rượu, khó tránh còn choáng váng. Lúc này tôi cũng đứng dậy định đến đỡ hắn, Từ Yến Khanh lại không hề cảm kích, gạt phăng tay tôi ra.
Tôi chỉ nghe tiếng hắn nghiến răng: “Cút.”
Không lâu sau, Ngân Bình đi vào thưa: “Bẩm Nhị thiếu gia, lão gia cho vời cậu vào tiền đường.” Các cô hầu hạ Từ Yến Khanh rửa mặt thay áo, mãi tới khi hắn vội vàng bước khỏi phòng, cũng không thèm liếc mắt nhìn tôi lấy một lần.
Sau đó Bích Ngọc nói cho tôi hay: “Sáng nay lão gia nổi trận lôi đình, do đêm qua Nhị thiếu gia đánh nhau với Tần công tử ở Giáo phường, nghe đâu là vì một cô nàng…” Cô bĩu môi, quạo quọ kể: “Nhị thiếu gia chắc là hơn nửa tháng qua đều hú hí bên chỗ nàng ta. Thiếu quân không thấy sáng nay lão gia giận tới mức nào đâu, ngài bảo, Nhị thiếu gia thân là quan Ngự Sử mà lại bị người ta cáo trạng, may mà vị Tần công tử kia không sứt mẻ gì. Bây giờ phạt Nhị thiếu gia cấm túc trong Tông miếu một ngày, trong một tháng tới, ngoài Ngự Sử đài và phủ Từ ra, không cho đi đâu hết.”
“Tin tức của ngươi mau mắn thật.” Bích Lạc làm như vô tình liếc cô nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT