Ngày hôm sau, tôi ngủ ở Đại phòng mãi đến tận chiều, lúc Bích Ngọc, Bích Lạc đến giúp tôi rửa mặt chải đầu mới tỉnh lại. Bích Lạc nói: “Bẩm, trước khi Đại thiếu gia ra ngoài có dặn bọn nô tỳ không được đánh thức Thiếu quân, chỉ bảo nếu người hầu Nhị phòng có bắt bẻ, ngài sẽ giải quyết.”
Tôi không ngờ mình lại ngủ sâu như thế, chắc hẳn vì mấy đêm gần đây đã không ngủ an giấc. Tôi vừa thay quần áo xong, Bích Ngọc cuống quýt bước đến, giục: “Nhanh lên, nhanh lên, bên Nhị phòng đã sốt ruột lắm rồi.”
Lẽ ra những nơi Thao ở phải được sắp đặt sẵn tư trang, nhưng tôi vừa được gả vào, chẳng có đồ đạc gì nhiều nhặn, sửa soạn mấy rồi cũng phải chuyển đến chỗ khác, chỉ tổ phí công. Nhưng cuộc sống như thế lại làm tôi dập dềnh trong cảm giác phập phù không yên, tựa như đám lục bình trôi lềnh bềnh, không có nơi trú chân yên ổn.
Tôi ngồi trên kiệu, vén ống tay áo xuống nhìn dấu vết trên cổ tay. Đó là tối qua, khi Từ Trường Phong làm quá kích động mà siết lấy cổ tay tôi, lúc tôi tắm gội thì thấy bên hông cũng rải rác những vết bầm xanh tím đó. Ngài là người luyện võ, lực tay rất lớn, còn tôi thì không phải con gái nên ngài cũng chẳng cần thương hương tiếc ngọc…
Sau khi kiệu nâng, tôi không nhịn được quay đầu nhìn lại lần nữa, ngày hè tươi đẹp là thế, sân vườn lại xác xơ cành khô, trông rất đỗi tiêu điều quạnh quẽ. Tôi lẳng lặng khép mắt, lòng nghĩ, rồi cũng phải quay về.
Cỗ kiệu chầm chậm lắc lư trong nửa nén hương thì đi tới một nơi quen thuộc.
Biệt viện của Từ Yến Khanh tuy không phải lầu vàng điện ngọc, nhưng vẫn toát lên nét tao nhã, quý phái rất riêng. Tôi vừa xuống kiệu thì có mấy tỳ nữ xinh như hoa như ngọc nghênh đón: “Chờ Thiếu quân đã lâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT