Lúc Quan Trạch bị chuông điện thoại đánh thức nhìn ra ngoài qua rèm cửa đã bị kéo ra một khe hở, bên ngoài cửa sổ trời đã sáng, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, tiếng ve kêu điên cuồng như sợ người ta quên mất bây giờ đang là mùa hè.
"Ôi….." Quan Trạch duỗi người, lúc đang muốn nghe điện thoại thì tay hắn sờ thấy phần giường bên cạnh trống không, hắn ngớ người, Lâm Diệu dậy rồi à?
Trong nhà rất yên tĩnh không nghe thấy động tĩnh gì của Lâm Diệu, Quan Trạch ngồi dậy, vừa nghe điện thoại vừa xuống giường: "Xin chào, ai vậy?"
"Quan Trạch đúng không ạ?" Bên kia truyền đến giọng của một chàng trai trẻ tuổi, "Ngài có đơn hàng, bây giờ ngài có ở nhà không ạ?"
"Có, cậu đưa điện thoại cho bảo vệ đi, tôi nói với chú ấy để cậu lên." Quan Trạch nhìn vào phòng tắm, không có ai, hắn lại đi ra phòng khách vẫn không có ai như cũ.
Sau khi cúp điện thoại hắn đi mấy vòng quanh nhà cũng không nhìn thấy Lâm Diệu, nhóc con này mới sáng ra mà đi đâu mất rồi?
Đơn hàng? Quan Trạch cười cười, bất ngờ sinh nhật à?
Cái bất ngờ này của Lâm Diệu cũng quá là không có kỹ thuật, còn để số riêng của hắn, hắn mà mua đồ đã bao giờ để số này đâu….
Shipper lên rất nhanh, lúc Quan Trạch mở cửa có một người đứng ở ngoài cửa, trong tay ôm một thùng giấy, đang cúi đầu lại còn đội mũ che khuất cả khuôn mặt.
Quan Trạch nhìn vóc dáng người này, cũng gần giống Lâm Diệu nhưng trên người người này mặc đồng phục giao hàng thật, hắn có hơi buồn cười: "Em tìm đâu ra bộ đồn…."
"Phiền anh ký nhận ạ," Người nọ đột nhiên mở miệng, cúi người đặt thùng xuống đất.
Không phải Lâm Diệu, Quan Trạch có hơi bất ngờ, theo như phong cách của Lâm Diệu thì nên giả làm shipper đến giao hàng mới đúng, lúc hắn mở cửa nhận thùng hàng thì hét lên sinh nhật vui vẻ gì đó, bây giờ năng lực của của cậu nâng cao rồi à?
Lúc Quan Trạch ký tên thì nhìn thoáng qua tên người gửi, ở thành phố này nhưng không có địa chỉ cụ thể, số điện thoại thế mà lại là của chính Lâm Diệu.
Sau khi shipper đi rồi Quan Trạch nhìn thùng trên mặt đất, cái thùng này không đủ giấu một người, cho dù có thể giấu Lâm Diệu vào trong thật thì cái cậu shipper mới nãy chưa chắc đã bê lên nổi.
Quan Trạch bê thùng vào nhà, thùng không nặng không biết là gì nữa.
Lúc mở thùng ra hắn rất cẩn thận sợ Lâm Diệu tặng hắn cái thứ đồ chơi hú hồn nào đó. Hôm quốc tế thiếu nhi Lâm Diệu tặng hắn một cái hộp đưa đến văn phòng, lúc hắn mở ra không để ý thế là một cái nắm đấm từ bên trong vọt ra làm cái ly trên bàn hắn rơi xuống đất, làm hắn giật cả mình.
Xét thấy cái kiểu sở thích của Lâm Diệu giống y chang một đứa con nít như Lục Đằng nên hắn phải cẩn thận một chút.
Quá trình hắn mở thùng ra rất bình tĩnh, trừ cái thùng dán rất kín, ngoại trừ trong cái thùng lớn còn có hai thùng nhỏ thì không có gì khác thường nữa.
Có điều đợi đến lúc hắn lấy cái thùng dường như là món quà cuối cùng ra thì vẫn ngây ngẩn cả người.
Chăn ga gối nệm?
Quan Trạch lấy đồ trong thùng ra, thật sự chính là chăn với ga trải giường gì đó, chất lượng không tệ còn rất chắc chắn nhưng hắn biết Lâm Diệu không thể nào tặng đồ bình thường cho hắn vì thế hắn giũ đóng đồ này ra.
Sau khi nhìn thấy hình vẽ được in lên thì hắn suýt nữa là sặc nước miếng của chính mình.
Hai người đàn ông trần truồng….. đang…...
Trên ga trải giường cũng thế, trên áo gối cũng thế, bốn tư thế bất đồng.
Hơn nữa hình vẽ trên chăn là ga giường cơ bản là ngang, nhìn một cái nó phải gọi là rõ rành rạnh.
"Vl….." Quan Trạch có hơi dở khóc dở cười, cái hình vẽ này vừa nhìn đã biết là Lâm Diệu vẽ, Lâm Diệu rảnh rỗi cứ thích vẽ đông vẽ tây đủ thứ, hắn vô cùng quen thuộc với tranh vẽ của Lâm Diệu, mà hình vẽ này vừa nhìn đã biết là hai người họ, mấy cái đặc điểm vẽ vô cùng chuẩn xác của khiến Quan Trạch buồn cười chính là bốn cái hình vẽ đều là Lâm Diệu ở trên hắn ở dưới, "Em đã thèm đấy à?"
Điện thoại của Lâm Diệu không ai nghe, sau khi Quan Trạch gọi hai lần thì nhìn thấy dưới thùng hàng có thiệp chúc mừng.
Hắn lấy ra xem, nhìn thấy được những con chữ rồng bay phượng múa của Lâm Diệu.
Chúc mừng sinh nhật vợ yêu, mau ăn chóng lớn nha anh.
Phía dưới còn có một hàng chữ —— Em chờ anh ở nhà, tìm xem em ở đâu.
"Lâm Diệu!" Quan Trạch bỏ thiệp xuống gọi lớn, nhóc con này ở nhà?
Hắn tìm một vòng trong nhà đến ban công cũng không tha nhưng không thấy người đâu, bình thường hắn dọn nhà thật sự rất sạch sẽ, nhìn qua thì chỗ nào cũng không giống như có thể giấu được người sống, dáng người Lâm Diệu không nhỏ, ngăn tủ ở phòng bếp không đủ chỗ, trong phòng dành cho khách chỉ có một chiếc giường và một cái tủ nhỏ, bên trong toàn là chăn lông để dành mùa đông…..
Chỉ còn tủ quần áo trong phòng ngủ…..
Lúc Quan Trạch kéo cửa tủ ra có hơi không đành lòng, Lâm Diệu trốn vào hồi nào thế chứ?
Nhưng mà trong tủ không có ai.
"Lâm Diệu?" Quan Trạch có hơi mờ mịt, ở đây đâu còn chỗ nào có thể trốn nữa.
Lúc hắn đang định đóng cửa tủ lại đến phòng khách tìm lại một lần thì phát hiện đồ trong tủ có hơi không giống bình thường cho lắm, nhìn một lúc hắn mới phát hiện ra là có thêm đồ.
Bên treo quần áo của Lâm Diệu có thêm một cái chăn dày, hắn nhớ mình đặt cái chăn này hắn đặt trong ngăn kéo lởn dưới giường…..
Đệt! Quan Trạch nhanh chóng đóng cửa lại xoay người đi đến mép giường.
Dưới giường có bốn cái ngăn kéo đều đặt đồ mà bình thường không hay dùng đến, nếu muốn nhét một người vào cũng không phải không thể nhưng mà….. Trời nóng như đổ lửa như này mà chui vào trong ngăn kéo?
"Lâm Diệu!" Quan Trạch bắt đầu có hơi lo lắng, cúi người kéo một cái ngăn kéo ra, không có, hắn lại kéo cái bên cạnh ra, cũng không có.
Hắn chỉ đành vòng qua bên kia giường, cái ngăn ở đầu giường chắc là không phải vì vướng cái tủ đầu giường không kéo ra được, ánh mắt hắn dừng lại trên cái ngăn kéo còn lại.
Đáng lý ra Lâm Diệu diễn trò với hắn hắn cũng phải giỡn với cậu một chút nhưng giờ hắn không rảnh hơi đâu mà giỡn, hắn không biết Lâm Diệu trốn bao lâu rồi, từ lúc hắn thức dậy đến giờ cũng hơn nửa tiếng rồi còn đâu.
"Lâm Diệu!" Quan Trạch kéo ngăn kéo, rất nặng, trong chốc lát thế mà hắn không kéo ra được, "Em bị điên đấy à!"
Quan Trạch dùng sức kéo ngăn kéo ra.
Không đợi hắn nhìn xem trong ngăn kéo như nào thì đã nghe thấy "bang" một tiếng, tiếng rất lớn sau đó là đủ loại dây màu sắc khác nhau hiện lên, phun cả đầu hắn, trong miệng cũng có luôn.
"Sinh nhật vui vẻ!" Trong ngăn kéo truyền ra giọng của Lâm Diệu.
Quan Trạch nhìn Lâm Diệu chỉ mặc độc một cái quần lót, nằm cuộn tròn như phôi thai trong ngăn kéo, hắn đứng cả buổi cũng không hoàn hồn lại nổi, một lát sau mới nói một câu: "Cảm ơn em bé yêu à….. Em ra đây nhanh đi!"
"Bất ngờ không anh?" Lâm Diệu không nhúc nhích, cực kỳ tốn sức mà xoay mặt đang dán vào đầu gối sang, lộ ra một con mắt nhìn hắn.
"Bất ngờ chết anh," Quan Trạch phủi giấy màu trên mặt mình xuống, quỳ một chân xuống đất kéo tay Lâm Diệu, muốn kéo cậu ra, "Ra đây đi, em không sợ bị ngạt à!"
"Em ở trong đây bao lâu rồi?" Quan Trạch không kéo cậu nữa, hắn dùng sức kéo toàn bộ ngăn kéo ra, "Sao em vào được? Sao mà em đóng ngăn kéo lại được thế hả? Anh chịu thua em luôn đó…."
"5 giờ là em đã vào rồi," Lâm Diệu cười cười, chậm chầm nhúc nhích cánh tay, "Bình thường không phải anh dậy sớm lắm à? Em sợ em còn chưa trốn xong là anh đã dậy mấy rồi đành phải thức dậy trước lúc bình thường anh hay thức, ai mà biết hôm nay anh ngủ đến tận 8 giờ hơn đâu, shipper cũng là đồ phá hoại luôn, em đã đặc biệt dặn dò là đúng 7 giờ phải giao đến rồi mà! Khốn nạn muộn tận 1 tiếng! Má nó!"
Quan Trạch thở dài, nửa bò trên sàn chống tay bên cạnh ngăn kéo cúi đầu hôn lên má Lâm Diệu: "Cái cảnh tượng biến ra người sống này chắc kiếp sau anh cũng không quên nổi."
Lâm Diệu dùng cả mười phút mới hoạt động lại được sau mấy tiếng nằm cứng đờ, cậu bị Quan Trạch kéo ra ném lên giường.
"Ôi…. Khó chịu chết em….." Động tác của cậu cực kì thông thả mà trở mình nằm bò trên giường, "Sớm biết phải cuộn tròn nằm lâu như thế thì em đã đổi trò khác cho rồi, em thật sự không thể nào nghĩ ra được trò gì có thể khiến anh ấn tượng sâu sắc, anh dùng hết mấy cái trò lãng mạn mất tiêu…."
Quan Trạch chỉnh lại nhiệt độ điều hòa trong phòng, nằm xuống bên cạnh cậu, cánh tay đặt trên lưng cậu nhẹ nhàng vuốt ve: "Em còn chưa nói anh biết em đóng ngăn kéo lại kiểu gì đó."
"Em nói anh nghe, mấy hôm trước là em đã bắt đầu tập luyện rồi, không tập thì thôi tập rồi mới không ngờ em lại nặng như thế," Lâm Diệu quay đầu sang cười hi hi vui vẻ, "Trước tiên là em nằm cuộn tròn vào trong sau đó vịn mép giường cọ cọ từ từ vào trong, anh đi sờ tí là biết, ở dưới giường chính là ngay cái chỗ ngăn kéo có một cạnh gỗ, kéo nó là có thể đóng vào từ từ được, chỉ là phải kéo chậm chút nếu không sẽ đánh thức anh."
"Em biết giày vò ghê đó," Quan Trạch nhìn trên người Lâm Diệu vẫn còn mấy vệt đỏ bị hằn ra, bóp bóp cánh tay cậu, thở dài, "Sinh nhật ấy mà, anh có đón không thì cũng như thế thôi, cũng không còn là trẻ con nữa."
"Đâu có giống, đây là sinh nhật đầu tiên của anh sau khi chúng ta ở bên nhau," Lâm Diệu cười cười, "Em muốn để cho anh đi tìm, tìm cả nửa ngày mới tìm được em, thế này giống y như là nửa đời trước của anh….."
"Mới có 30 mà đã là nửa đời trước rồi?"
"31 rồi, chú già à."
"31 thì cũng không thể nói là nửa đời trước chứ?"
"Anh có thể không ngắt lời em không hả! Không có chút tố chất nào cả, em nói đến đâu em quên mất tiêu rồi nè."
"Thế này giống như là nửa đời trước của anh."
"Đúng rồi," Lâm Diệu gật đầu, nhắm mắt lại, "Này giống như là một phần ba cuộc đời đã qua của anh vậy, anh vẫn luôn tìm người ở bên anh hai phần ba phần đời còn lại, sau đó anh tìm mãi tìm này tìm này….."
"Cái tìm được người trong ngăn kéo dưới giường anh rồi, anh may mắn quá đi." Quan Trạch bật cười.
"Em đã nói đừng có ngắt lời em mà! Con người anh như thế sao mà làm giám đốc được vậy hả? Lúc khách hàng của anh nói chuyện anh cứ chen ngang như thế à!" Lâm Diệu tức giận, đánh một cái lên ngực Quan Trạch.
"Được rồi, em tiếp tục đi, tìm này tìm này."
"Sau đó anh tìm được người ở trong ngăn kéo dưới giường anh rồi, anh may mắn quá đi……" Lâm Diệu lẩm bẩm, "Bị anh chen ngang một cái trước đó em định nói gì em quên mất tiêu luôn rồi."
Quan Trạch không nói gì, híp mắt nhìn Lâm Diệu cả buổi, cái bất ngờ sinh nhật này của Lâm Diệu chả có chút xíu sáng tạo nào cũng chả có chút bất ngờ nào luôn nhưng ngay giây phút Quan Trạch kéo ngăn tủ ra nhìn thấy cậu, thứ cảm giác cuộn cuộn trong lòng hắn có lẽ cả đời hắn cũng không quên được, cái kiểu mà vĩnh viễn có thể khiến cho cuộc sống mỗi ngày đều không thể dự đoán được cũng chỉ có mình Lâm Diệu làm được.
Hắn thích cảm giác này, Lâm Diệu có thể làm cho người ta bất ngờ đến dở khóc dở cười nhưng lại không hề gây khó chịu chút nào.
"Anh hỏi em." Quan Trạch xoay người áp sát lưng cậu, nhẹ nhàng vuốt ve eo cậu, "Mấy cái đồ dùng trên giường mà shipper giao đến em vẽ à?"
"Vâng." Lâm Diệu đáp lời, Quan Trạch sờ cậu khiến cậu rất thoải mái, cậu nhắm mắt lại cảm nhận bàn tay Quan Trạch.
"Em đặt in? Giờ em mặt dày thế rồi à?" Quan Trạch vừa hỏi vừa kéo quần cậu xuống đùi, bàn tay mò đến giữa hai chân cậu.
"Đặt trên mạng, người ta cũng có biết em là ai đâu," Hô hấp của Lâm Diệu gấp lên "Anh làm gì thế, lão lưu manh này."
"Làm theo hình em vẽ chút thôi." Quan Trạch ngồi dậy, kéo quần cậu từ trên đùi xuống ném qua một bên, lại kéo hai chân cậu tách ra hai bên.
"Mẹ anh," Lâm Diệu quay đầu qua, nhìn Quan Trạch lấy bôi trơn từ dưới gối đầu ra, "Phải rồi! Làm theo hình vẽ là anh nằm sấp mới đúng!"
"Hôm nay sinh nhật anh mà," Quan Trạch cong môi, thong thả ung dung cởi quần mình ra cúi đầu bôi bôi trơn lên, "Anh mở hộp kho báu ra được một bất ngờ, em có ý kiến gì à?"
"Em…." Lâm Diệu trừng mắt nhìn hắn, cả buổi trời mới nghiến răng, "Không có ý kiến."
"Vậy nằm sấp cho đàng hoàng vào." Quan Trạch ném chai trong tay xuống, đè eo cậu.
Lâm Diệu không thể hiểu nổi mà nhìn Quan Trạch xuống giường đi ra khỏi phòng ngủ lại rất nhanh đã đi trở vào, trong tay cầm chăn ga gối nệm gì đó.
"Làm gì? Vừa nhìn vừa làm luôn hả?"
"Ừm," Quan Trạch trải ga giường lên sàn nhà, vỏ chăn cũng tải lên giường sau đó lấy gối đầu qua thay vỏ gối, "Xong rồi, bắt đầu thôi em."
"Bắt đầu cái gì cơ?" Lâm Diệu nhìn mấy hình vẽ bậy bạ xung quanh mình, trước đó lúc cậu vẽ mấy cái này tưởng tượng rất nhiều, muốn ngăn cũng không ngăn nổi nhưng bây giờ mấy thứ này tự nhiên lại bày ra trước mắt làm cho cậu có hơi không chịu nổi, "Dạo…. đầu đâu?"
"Dạo đầu xong rồi," Quan Trạch đặt gối đầu xuống dưới người cậu, đè mạnh lên lưng cậu một cái, "Giờ bắt đầu làm chính sự thôi."
"Má nó," Lâm Diệu không có phòng bị bị hắn đè một cái nằm bò ra giường, "Mẹ nó Quan Trạch, anh trả thù em đúng không hả?"
Quan Trạch đè eo cậu, đâm tới: "Đúng đó."
Vị trí của gối đầu dưới người cậu rất thích hợp, thật ra Lâm Diệu rất thích tư thế này, không phí sức nhưng cái loại hành vi trả thù này của Quan Trạch làm cậu không cam lòng, cằm cậu đè xuống giường, xoay tay lại chặn trước ngực Quan Trạch: "Không được như này! Sinh nhật thì ghê gớm lắm chắc? Sinh nhật anh thì anh được ngạo mạn vậy chắc?"
"Đúng đó," Quan Trạch nắm lấy cổ tay cậu, vặn cánh tay của cậu ra sau, hạ giọng nói một câu, "Bé cưng à, hôm nay anh mặc kệ cảm giác của em."
"Quan…" Lâm Diệu còn chưa nói dứt lời thì Quan Trạch dã không hề do dự mà đâm vào, cậu có hơi đau, cơ thể cậu căng chặt, giọng nói có hơi không khống chế được mà run run, "Đm… Mẹ nó anh đừng có hối hận!"
Quan Trạch vặn cổ tay cậu đè vào thêm một chút: "Em biết không? Nhìn dáng vẻ này của em anh cảm thấy vô cùng thích luôn."
"Thích cái đầu anh," Lâm Diệu giãy giụa xoay eo, vì cánh tay cậu bị vặn ra sau nên cậu không thể không gặm ga giường nói chuyện, Quan Trạch ngang ngược tiến vào bên trong cậu khiến cậu có hơi không thích ứng được nhưng cơ thể vẫn có phản ứng, "Anh chờ đó cho ông!"
Quan Trạch cười không nói gì chỉ nắm chặt cánh tay cậu thúc mạnh, Lâm Diệu cắn răng ưm một tiếng, lưng cậu kéo căng ra đường cong xinh đẹp. Lâm Diệu không xem như là có cơ bắp lắm nhưng thắt lưng không có thịt thừa, cho dù là nhìn hay sờ thì cũng sẽ khiến cho người ta hưng phấn.
Nhiệt độ nóng rực của Quan Trạch không ngừng đâm thúc trong cơ thể Lâm Diệu, va chạm, giống như cây đuốc mà thiêu đốt cậu, sự không thích ứng lúc đầu của cậu chậm rãi biến mất, cảm giác hưng phấn bắt đầu dâng lên giống như thủy triều, hô hấp của cậu chậm rãi trở nên gấp gáp, tiếng rên rỉ rất nhỏ như bị xé thành từng mảnh lọt ra từ kẽ răng.
Tốc độ của Quan Trạch dần nhanh hơn, Lâm Diệu cảm thấy mình có hơi không thở nổi, thứ gì đó nóng hầm hập trong cơ thể cậu đang không ngừng cuồn cuộn lên, cậu có thể nghe thấy tiếng thở dốc của Quan Trạch, cổ tay bị nắm chặt có thể cảm thấy được mồ hôi của hắn.
"Không phát ra tiếng?" Quan Trạch đột nhiên buông cánh tay cậu ra, áp sát đến, phía dưới rời khỏi cơ thể cậu rồi lại thúc mạnh vào, "Anh muốn nghe thấy tiếng của em."
"Đm!" Lâm Diệu nắm chặt ga giường, Quan Trạch mà còn thêm mấy lần nữa là cậu cảm thấy mình có thể xé ga giường ra luôn, "Muốn nghe tiếng em chứ gì….. mẹ nó anh muốn nghe em nói cái gì…."
"Thích không?" Quan Trạch đưa tay đến bóp cằm cậu, quay mặt cậu qua một bên, nhìn chằm chằm góc nghiêng của cậu.
"....Thích." Lâm Diệu nghe thấy hô hấp của Quan Trạch và cả cơ thể đang chuyển động ngay sát bên mình, những thứ này đều khiến cho tiếng rên rỉ của cậu muốn phát ra từ toàn bộ lỗ chân lông trên người.
"Thích cái gì?" Quan Trạch tiếp tục hỏi, không dừng việc đâm thúc lại khiến cho hô hấp của cậu chuyển hẳn qua làm việc với tần suất cao luôn.
"Thích…." Lâm Diệu nhắm mắt lại, hình vẽ bậy bạ ở xung quanh và Quan Trạch đang đè trên người cậu không ngừng đâm thúc khiến cho cậu có hơi không chịu nổi.
"Anh hỏi em thích cái gì!" Giọng của Quan Trạch trầm thấp nhưng bá đạo.
"Thích anh làm em!" Lâm Diệu hét lên một tiếng, "Má nó!"
"Em biết anh thích gì không?" Cánh tay Quan Trạch ôm lấy eo cậu.
"Thích cái gì?" Lâm Diệu thở dốc, não bị giọng nói trầm thấp bên tai của Quan Trạch khuấy thành một nồi cháo, lại còn sền sệt nữa.
"Thích nghe tiếng em rên đó." Quan Trạch cười, ôm cậu đột nhiên tăng nhanh tốc độ.
Cái loại đâm thúc mạnh bạo này khiến cho Lâm Diệu lập tức có hơi không chịu nổi, cậu nắm chặt ga giường, sắp nắm ra được sợi tơ luôn rồi, cuối cùng cậu dùng sức nện lên giường một cái: "A——"
Lâm Diệu nằm bò trên giường không nhúc nhích, gối đầu dưới thân cậu bị đè cho xẹp lép, mồ hôi chảy xuống từ trên lưng cứ như là lũ kiến đang hành quân. Lúc Quan Trạch ngã lên người cậu cậu đưa tay ra sau sờ soạng lên đùi Quan Trạch, toàn là mồ hôi.
"Đi tắm thôi." Quan Trạch ôm cậu, hôn lên tai cậu một cái.
"Không có sức động đậy nữa, bị thọ tinh hút khô rồi." Lâm Diệu chôn mặt xuống ga giường nói nhỏ.
(*Thọ tinh: người được mừng sinh nhật.)
"Mới sáng ra em đã cởi đồ trốn dưới giường thọ tinh, thọ tinh nào chịu nổi," Quan Trạch trượt khỏi người cậu, xoa eo cậu, "Muốn anh bế em đi tắm không?"
"Thôi đi, em sợ nửa đường cái anh làm em ngã lăn ra đất," Lâm Diệu vừa than thở vừa bò dậy, "Chịu tội mà, ôi cái số của tôi…."
Quan Trạch đứng lên ôm cậu từ phía sau đẩy cậu về phía phòng tắm: "Tắm xong thì nghỉ ngơi đi, mười giờ mình đi đón Lục Đằng."
"Vâng," Lâm Diệu dựa vào người Quan Trạch, hôm nay là cuối tuần lại con là sinh nhật ba Lục Đằng nên hai người họ hứa sẽ dẫn Lục Đằng đến công viên giải trí, "Ôi chân em nhũn rồi."
"Mới thế đã nhũn rồi?" Quan Trạch vặn nước ra, "Em cũng quá không chịu nổi bị làm rồi."
"Quan Trạch!" Lâm Diệu hét to một tiếng, xoay người trừng mắt nhìn hắn, "Cái giọng điệu lão lưu manh này của anh….."
"Làm sao thế?" Quan Trạch cười, áp sát đến liếm môi cậu một cái, "Muốn đánh anh à?"
Ngoại truyện 1, ờm đáng lý ra là trong ngoại truyện này phải có nhà ma cơ nhưng..... gõ một hồi cái nó lạc đề, lạc ra một chút thịt mất tiêu nên nhà ma bị chiếm chỗ mất gòi.....
Vốn là muốn viết một lần cho xong luôn nhưng tui không đủ thời gian, tối tui lại gõ thêm chút vậy, nếu mà kịp thì tối nay tui đăng luôn nhưng mà tui không có bảo đảm đâu nha, tại tối là tui hay phân tâm lắm, xem TV đồ nè, chọc chó chơi nè, để tui tính đã.
Có điều cho dù có không kịp thì mai cũng tiếp tục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT