Chương 63: Đi ị cũng phải đi cùng nhau (Hoàn chính văn)
Năm nay chính là năm đón tết đặc biệt nhất từ khi Lâm Diệu có kí ức đến nay.
Lúc đứng ở quảng trường bắn pháo hoa, cậu có thể thản nhiên đứng bên cạnh Quan Trạch, không cần lo ba mẹ, cũng không cần đè nén tình cảm trong lòng. Cậu nhìn Quan Trạch đứng cách cậu không xa, niềm hạnh phúc đang tràn lan trong lòng sắp không còn chỗ chứa nữa.
"Con trai à," Mẹ đi đến bên cạnh cậu ôm cánh tay cậu, "Vui không con?"
"Vâng, sao lại không vui được?" Lâm Diệu cười vui vẻ, cậu quay đầu lại cụng đầu với mẹ một cái, "Mẹ, cảm ơn mọi người....... Câu này con không nói với ba được, mẹ thay con nói với ba."
"Thật ra ba mẹ không cần con cảm ơn hay không cảm ơn, trước đó không đồng ý cũng chỉ vì sợ con đường con đi sau này sẽ khó khăn, con sẽ chịu khổ, người nhà đã bảo vệ con quá tốt vậy mà," Mẹ thở dài, "Chỉ là chuyện này cũng không có cách nào nữa, con hạnh phúc là được, con người Quan Trạch không tệ, nếu hai đứa vẫn luôn tốt đẹp vậy thì cả nhà cũng không có gì để nói."
"Anh ấy rất tốt với con, anh ấy ấy à chính là cái kiểu mẹ cho anh ấy một chút anh ấy sẽ vô thanh vô thức trả lại gấp mười," Lâm Diệu nhìn Quan Trạch đang cùng với Lâm Tông kéo theo một đám con nít đi bắn pháo hoa, "Bình thường không cảm thấy gì, lâu lâu cảm thấy được thì lại thấy vô cùng đặc biệt...... Mẹ, mẹ hiểu ý con không?"
"Hiểu," Mẹ gật đầu, quay đầu tìm ba, "Ôi mẹ muốn tìm ba con chơi pháo hoa,người này cũng chỉ có lúc ăn tết mới có thời gian rảnh chơi với mẹ."
"Lâm Diệu đến đây!" Quan Trạch gọi cậu một tiếng.
"Anh ơi lại đây đi!" Lục Đằng dựa vào bên chân Quan Trạch vẫy tay với cậu, vẫy mấy cái lại như như ra gì đó mà gọi lại một tiếng, "Chú ơi!"
"Tới ngay đây," Lâm Diệu nghe thấy hai tiếng chú ơi mà muốn rớt nước mắt, quá không dễ gì rồi, cậu chạy đến, "Sao thế?"
"Bắn hết mấy cái này đi thôi." Quan Trạch chỉ mấy cái thùng lớn bên cạnh.
"Gấp như thế à? Này không phải để đến lúc áp chót à anh?" Lâm Diệu nhìn nhìn, trong thùng toàn là mấy ống pháo lớn nằm song song nhau. Thú vui thú vị nhất lúc bắn pháo hoa trên quảng trường chính là nhìn thấy các loại pháo hoa khác nhau, của anh lớn của tôi còn lớn hơn, trước kia lần nào bắn xong cậu cũng không đi ngay mà đứng trong gió lạnh chờ cả nửa tiếng mới chịu về.
"Con nít cả chờ em áp chót làm gì?" Lâm Tông mở thùng ra, cùng với Quan Trạch lấy một cái ống pháo lớn ra đặt trên mặt đất, "Biết là có thì chờ không được ngay, phải xem cho bằng được."
Lâm Diệu nhìn mấy thứ này, tuy nói không phải giống kiểu ống pháo như trên núi nhưng cậu vẫn hơi lo lắng, đi đến bên cạnh Quan Trạch nhỏ giọng nói: "Em nói nè đại hiệp, cái thứ này sẽ không bung ra cái chữ hay hình vẽ gì chứ?"
"Có chứ," Quan Trạch quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt thật nghiêm túc, "Sao thế? Không được à?"
"Lâm Diệu là một người vợ tốt." Quan Trạch rất bình tĩnh nói.
"Con mẹ nó anh bị điên đúng không hả Quan Trạch!" Lâm Diệu hạ giọng rống giận, "Mẹ nó anh để cho cả cái quảng trường này tham quan à."
Quan Trạch không nói gì, chỉ nhìn cậu sau đó cong môi: "Đúng vậy."
"Anh...." Lâm Diệu cảm thấy trán mình sắp đổ mồ hôi luôn rồi, không nhịn được dùng tay lau mấy cái, lau xong thì đột nhiên khựng lại, nghiêng mặt nhìn Quan Trạch, "Má nó anh lừa em đúng không?"
"Dễ lừa vậy mà, anh không lừa em thì lừa ai? Lừa đến mức anh chẳng còn cảm giác thành tựu nữa rồi." Quan Trạch cười, xoay người giúp Lâm Tông xếp pháo hoa ra đất, tụi nhóc đứng bên cạnh vẫn luôn hưng phấn ồn ào hết cả lên.
"Đm anh chờ đó!" Lâm Diệu chỉ bóng lưng Quan Trạch, "Sớm muộn gì em cũng đòi lại cho coi."
Khi từng đóa pháo hoa đủ màu sắc bung ra trên bầu trời, Lâm Diệu ngẩng đầu híp mắt nhìn. Sau khi ngắm được mấy đoá thì cậu lén nhìn quanh, cả nhà đều đang ngẩng đầu nhìn bầu trời, cậu nhanh chóng kéo áo Quan Trạch: "Vợ ơi anh hôn em chút đi anh."
"Vợ em là ai đó?" Quan Trạch ngẩng mặt nhìn trời, hỏi.
"Ôi đm," Lâm Diệu nghiến răng, "Chồng ơi mẹ nó anh hôn em chút đi anh, nhân cơ hội không ai chú ý đến chúng ta, cơ hội này không có dễ tìm đâu, đáng làm kỷ niệm lắm đ....."
Quan Trạch quay mặt lại hôn lên môi cậu.
Lâm Diệu lắc lư tay nắm chặt áo Quan Trạch mới đứng vững được. Pháo hoa nở tung trên bầu trời, bên người là mọi người đang cười nói, hôn như thế làm Lâm Diệu có được sự thỏa mãn chưa từng có, giờ chỉ muốn hét to mấy tiếng cho sảng khoái.
Đang lúc cậu muốn tranh thủ thời gian thăm dò trong miệng Quan Trạch thì Lâm Tông vẫn luôn đứng trước bọn họ đột nhiên quay người, vươn tay với Quan Trạch: "Bật lửa của tôi mới nãy có phải để ở chỗ an..... Đ* má."
Lâm Diệu cảm thấy sự xấu hổ của toàn thân đều tập trung cả lại chuẩn bị bật tung đỉnh đầu mình ra luôn rồi, cậu vỗ một cái lên ngực Quan Trạch, đẩy Quan Trạch ra mấy bước, lại lấy bật lửa của mình ra đưa về phía bóng lưng Lâm Tông, cố để giọng của mình nghe thật bình tĩnh: "Anh cần bật lửa à?"
"Bỏ đi, anh mày nhịn chút là được." Lâm Tông không quay đầu.
"Anh cầm đi!" Lâm Diệu cao giọng, không khống chế được nên nghe có hơi giống rống giận.
Lâm Tông quay đầu nhìn cậu, cả buổi trời mới đưa tay cầm bật lửa: "Mày định đánh anh hay sao?"
"Không có," Lâm Diệu cũng lấy thuốc ra ngậm, "Không phải, em bị giật mình."
"Cái lá gan cỡ hạt mè của mày mà còn học đòi chơi trò lãng mạn cơ đấy," Lâm Tông ném bật lửa cho cậu, lại nhìn thoáng qua Quan Trạch, Quan Trạch đang cười nói với Lục Đằng, y thở dài, "Ôi chênh lệch như này."
Lâm Diệu sát lại bên người Lâm Tông, khoảng thời gian trước tết này bận quá cậu vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện riêng với Lâm Tông.
"Anh hai em hỏi anh chuyện này." Lâm Diệu ngồi xổm xuống kéo áo Lâm Tông.
"Hỏi đi." Lâm Tông cũng ngồi xổm xuống.
"Anh với Diệp Tiểu Linh," Lâm Diệu nghĩ nghĩ, quay mặt qua nhìn y, "Thật vậy à?"
"Cái gì thật?" Lâm Tông chậm rãi phả khói thuốc.
"Chuyện kết hôn á." Lâm Diệu cắn môi, đây là chuyện vẫn luôn kẹt trong lòng Lâm Diệu, ở trong lòng cậu Lâm Tông vẫn luôn là người có chủ ý, nói chuyện hay là việc gì cũng rất ổn định nhưng đột nhiên lại muốn kết hôn lại còn là cùng với một cô gái vẫn luôn thích y nhưng đã lâu không liên lạc, chuyện này làm Lâm Diệu không hiểu nổi.
"Mày còn rảnh rỗi mà lo mấy cái này?" Lâm Tông cười, ôm vai Lâm Diệu, "Mẹ còn chưa có hỏi thăm đâu."
"Anh nói như thế chắc chắn là có vấn đề" Lâm Diệu dùng khuỷu tay chọt y, "Nếu mà anh thật sự là vì chuyện của em thì giờ chuyện này đã giải quyết rồi, anh có cần nghiêm túc nghĩ lại chút không? Em không chấp nhận được anh hai em vì em mà làm thế đâu."
"Chuyện này ấy à, là như này," Lâm Tông cười, phả một vòng khói chả tròn trịa gì, "Anh ấy à muốn kết hôn, người được chọn thì, suy nghĩ cả buổi thì chọn Diệp Tiểu Linh, anh rất có cảm giác với cô ấy, mày cũng biết trước đây anh chả nghiêm túc gì mà, cứ cùng cô ấy như vậy mãi, nếu thật sự hướng đến chuyện kết hôn thì yên ổn cái đã....."
"Vậy là anh nói với mẹ qua tết kết hôn, anh yên khỉ gì mà trong thời gian ngắn ngủn vậy hả?" Lâm Diệu có hơi gấp, thật ra cậu chẳng có ấn tượng gì với Diệp Tiểu Linh, hình như là một cô gái nhã nhặn rất xinh đẹp.
"Lúc đó không phải anh sợ chuyện này của mày sẽ rùm beng lên à? Phải an ủi mẹ chút chứ," Lâm Tông vui vẻ, "Ôi thật không uổng công anh thương mày mà, mày còn nghĩ mấy chuyện này giúp anh cơ đấy."
"Dù sao thì anh cũng thận trọng chút là được."
"Yên tâm đi, anh mày không làm chuyện gì bất lợi cho mình đâu," Lâm Tông vỗ vỗ cậu, đứng lên, nhảy tại chỗ mấy cái, "Lạnh chết mất, lát nữa chạy mấy vòng đi."
Gần như vào lúc ăn tết Quan Trạch không hề cảm nhận được cảm giác đặc biệt gì, hồi nhỏ thì khỏi nói, còn mấy năm ở trong tiệm của chú Ninh thì gần tết một cái là vô cùng bận, hơn nữa trong nhà chú Ninh cũng chỉ có ba người họ, lúc ăn tết cũng chỉ là ăn sủi cảo đông lạnh, xem chương trình cuối năm, đến giờ thì đi ngủ, mà mấy năm mình sống 1 mình này thì ăn tết đối với hắn hoàn toàn không có khái niệm gì nữa, không khác gì ngày bình thường.
Ai cũng nói tết đến sẽ nhớ nhà, khát vọng được đoàn tụ nhưng hắn trước giờ chưa từng có cảm giác này, ngoại trừ gọi cho chú Ninh hắn hoàn toàn không còn người nào để nhớ về nữa.
Nhưng sau lúc này hắn nhất định sẽ có cảm giác nhớ về một người, nhớ về một gia đình.
Cha mẹ, anh em, người yêu.
Quan Trạch vẫn luôn ngồi trên sofa nhìn mọi người cười nói trước mặt, cái loại hạnh phúc này suýt nữa là hắn đã bỏ lỡ mất, Lâm Diệu luôn nói là "vô cùng may mắn", hắn cũng nghĩ như thế, vô cùng may mắn, cũng may, vô cùng may mắn mà.....
"Anh nghĩ gì đó?" Lâm Diệu ôm bụng ngồi xuống sofa bên cạnh hắn, "Ôi em ăn no căng luôn."
"Không nghĩ gì cả, đang hưởng thụ thôi." Quan Trạch cười cười.
"Em nói anh nghe, hồi nãy ba em nói, mấy cái công trình của ông ấy đến tận tháng 4 mới khởi công, bây giờ trời lạnh liên miên không làm được," Lâm Diệu nhìn hắn, trong ánh mắt hoàn toàn không hề giấu được ý cười, "Mấy nay ba sẽ không ra ngoài suốt nữa..."
"Khi nào em dọn qua?"
Quan Trạch cười ngắt lời cậu, trực tiếp hỏi một câu.
"Má nó anh có thể để em nói hết không hả?"
"Vậy em nói đi."
"Mấy nay ba sẽ không ra ngoài suốt nữa, thời gian ở nhà với mẹ em sẽ rất nhiều, mẹ em nói hai đứa mình sẽ không được tự nhiên bảo em dọn qua chỗ anh ở," Lâm Diệu sờ sờ mũi "Nhưng tuần nào mình cũng về nhà thăm."
Quan Trạch đợi một lúc, thấy cậu không nói tiếp mới hỏi lại một lần nữa: "Khi nào em dọn qua?"
"Trước khi đi làm đi, đi làm rồi em sợ bận." Lâm Diệu cực kỳ vui vẻ nói.
"Được."
"Em phải dùng ngăn tủ bên trái," Lâm Diệu Lâm Diệu chỉ chỉ Quan Trạch bảo hắn chừa ngăn tủ bên trái ra, "Thói quen, ám ảnh cưỡng chế."
"Được." Quan Trạch gật đầu, lấy quần áo bên ngăn tủ bên trái của mình ra đặt qua bên phải.
"Bàn chải đánh răng gì gì đó của em đều phải đặt bên trái luôn với cả," Lâm Diệu chỉ giường, "Em cũng phải ngủ bên trái."
"Bình thường không phải em ngủ một mình à? Còn phân biệt trái phải?" Quan Trạch híp mắt.
"Bây giờ không phải là hai người rồi hả? Em thích nghiêng sang phải ôm chăn," Lâm Diệu khoa tay múa chân, "Vừa hay em nghiêng người qua là có thể ôm anh luôn."
"Được, em ngủ bên trái."
"Ngoan quá đi à." Lâm Diệu rất hài lòng mà lấy quần áo trong vali ra treo vào tủ.
Lúc treo lên ngăn tủ động tác của Lâm Diệu rất chậm, cậu đang hưởng thụ quá trình này, quá trình đem dấu vết của mình vào trong cuộc sống của Quan Trạch, cảnh tượng như thế trước đây cậu đã từng nghĩ đến rất nhiều lần, cậu và người cậu thích ở trong không gian thuộc về chính bản thân mình, cảm giác thả lỏng và thích thú.
"Anh biết giờ em đang nghĩ gì không?" Lâm Diệu vịn cửa tủ quay đầu nhìn Quan Trạch.
"Không biết nữa," Quan Trạch dựa vào cửa ôm cánh tay nhìn cậu, "Đầu em cả ngày nghĩ đủ thứ, ai biết em nghĩ gì đâu."
"Anh thông minh lên rồi, không chơi cái chiêu nhìn thấu đồ ngốc nữa à?" Lâm Diệu rất hài lòng mà đóng cửa tủ lại.
"Nói nghe xem nào." Quan Trạch đưa cho cậu một viên socola.
"Chỉ là em cảm thấy vô cùng mỹ mãn, giống y như là mùa đông leo lên nóc nhà phơi nắng ấy, phơi đến xù xù lông luôn, phơi đến chóp mũi cũng đổ mồ hôi," Lâm Diệu nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, "Trước đây lúc ở cùng anh cho dù anh có tốt với em đến mức nào thì em cũng cảm thấy như là đang nằm mơ vậy, sợ sẽ đột nhiên bị người ta đánh thức, bây giờ thì không giống thế nữa, nó rất..."
Lâm Diệu vỗ ngực mình: "Yên tâm, cực kỳ yên tâm."
Quan Trạch không nói gì, giang tay ôm cậu thật chặt, vỗ nhẹ lưng cậu mấy cái: "Đi, đi phơi nắng thôi."
"Đi đâu? Công viên à?" Lâm Diệu không nhúc nhích, cằm đặt trên vai Quan Trạch, cả người dựa vào Quan Trạch, nếu cậu mà dùng tay câu lấy cổ Quan Trạch nữa thì có thể trực tiếp kéo đi luôn.
"Tìm cái nóc nhà leo lên."
Lâm Diệu không hỏi nhiều Quan Trạch biết rất nhiều nơi kỳ lạ, tuy nói là mấy chỗ này đều là vì hắn chán quá tìm để giết thời gian, nghe thế rất là buồn nhưng những chỗ này mà cả hai cùng nhau đi thì sự buồn bã này có thế biến thành hy vọng.
Quan Trạch lái xe ra ngoại thành, sau một tiếng thì Lâm Diệu bắt đầu nhìn thấy xung quanh xuất hiện đồng ruộng bao la, màu trắng của tuyết loé sáng dưới ánh mặt trời.
"Anh không định lại lái xe đến cái đỉnh núi trước đó phơi nắng chứ? Vậy phải lái bao lâu?" Lâm Diệu nhìn phong cảnh nông thôn bên người, "Ngày mốt em phải đi làm rồi đó."
"Em không phân biệt được phương hướng đấy à?" Quan Trạch có hơi không biết làm sao.
"Không phải đi hướng này hả?" Lâm Diệu ngó ra ngoài xem thử, "Lần trước phấn khích bỏ trốn với bạn trai, còn sợ anh em bắt được nên em không để ý."
"Một cái phía đông một cái phía tây, em không để ý đến mức nào mới có thể không phân biệt hay hướng này hả?" Quan Trạch thở dài, "Em biết đường đi từ công ty đến tiểu khu bọn mình không?"
"Trước giao lộ đến nhà em thì quẹo phải, cái này em nhắm mắt cũng đi được," Lâm Diệu hít hít mũi, "Nghe mùi cũng tìm ra luôn."
"Vậy mùi của anh cũng dữ ghê đó," Quan Trạch cúi đầu ngửi ngửi trên người mình, "Khổ cho em rồi."
Lâm Diệu dựa vào ghế nhắm mắt cười cả buổi mới nơi: "Mẹ nó nhiều khi anh cũng ngốc ghê."
"Bị lây bệnh đó."
"Cút."
Quan Trạch dừng xe trước cổng thôn của một thôn nhỏ, Lâm Diệu theo hắn xuống xe.
Trước đây Lâm Diệu cảm thấy cảnh đẹp nhất trong thôn chính là mùa thu, nhìn đâu đâu cũng sẽ thấy một màu vàng rực, giống y như là trải thảm vậy khiến cho người ta muốn lăn lộn mấy vòng.
Bây giờ nhìn thấy một mảnh tuyết trắng tinh, dường như mọi thứ đều biến mất trong mắt mình chỉ còn lại hai người họ, xinh đẹp đến mức làm cậu run run, đương nhiên cũng có thể là do cậu lạnh.
Quan Trạch rất quen thuộc chỗ này, dẫn Lâm Diệu đi vào trong thôn, sau khi vòng mấy con đường nhỏ thì đi đến trước một tòa nhà nhỏ 3 tầng.
Cửa không khoá, hắn trực tiếp đẩy cửa ra hỏi một câu: "Có người không? Ông Trần ơi?"
Cửa mở ra từ bên trong, một ông lão ló đầu ra nhìn: "Úi chà, đây không phải Quan tiên sinh đấy à? Năm mới vui vẻ! Đến ăn gà hả?"
"Ông Trần ăn tết vui vẻ, ông chuẩn bị giúp cháu với, với cả ông cho cháu mượn mái nhà phơi nắng chút với." Quan Trạch cười chỉ mái nhà.
"Nào nào, vào đi," Ông Trần vẫy tay, "Muốn chụp ảnh đúng không? Mấy hôm nay có không ít người đến chụp ảnh đấy, mấy đứa cứ trực tiếp lên đó là được, hôm qua ông mới dọn dẹp bên trên, sạch sẽ lắm."
Lâm Diệu theo sau Quan Trạch leo cầu thang lên, trên nóc nhà rất rộng rãi, không có rào bảo hộ, lại còn vì ở thôn nên tầm nhìn rất được, có thể nhìn đi rất xa, một vùng trắng xóa.
(*Hình như là kiểu nhà nóc bằng á.)
"Bình thường hay đến đấy lắm à?" Lâm Diệu dạo một vòng quanh nóc nhà, "Ăn gà?"
"Ừm, gà người trong thôn tự nuôi ăn ngon lắm," Quan Trạch cười cười, ngửa mặt đón ánh nắng, "Ở đây phơi nắng thế nào?"
"Em thử đã," Lâm Diệu ngồi bệt xuống rồi dứt khoát nằm xuống luôn, nhắm hai mắt lại.
Thật ra gió rất lớn, nếu không phải cậu mặc dày thì chắc chắn sẽ cảm thấy rất lạnh nhưng ánh mặt trời giữa trưa rất dữ, chiếu cả người cậu, không bao lâu sau cậu đã cảm thấy ấm, trở mình nằm bò: "Lật người phơi cái."
Quan Trạch nằm sấp xuống bên cạnh cậu, cánh tay ôm eo cậu: "Em thấy sao?"
"Thoải mái," Lâm Diệu cười, nếu nói là ấm áp chắc chắn không phải, chóp mũi đổ mồ hôi cũng khó, gió quá trời lớn, có mồ hôi cũng bị gió hong khô nhưng cậu vẫn cảm thấy ấm từ trong lòng, cả người như đang mọc lông muốn cọ cọ lên thảm, "Sau này em nói em thích ngâm mình trong biển có phải là anh cũng lập lức đưa em ra biển luôn không?"
"Em nằm mơ đi," Quan Trạch bật cười, "Ở đây gần, em mà muốn ngâm mình trong biển thì chắc tôi có thả xả cho em một bồn nước rồi mua mười mấy bịch muối về......"
"Được, em muốn ngâm mình trong biển."
"Vậy lát nữa về anh mua muối."
"Chúng ta cùng nhau ngâm à?"
"Cùng nhau."
"Sau này đều cùng nhau?"
"Cái gì đều cùng nhau?"
"Đi ị cùng đi cùng nhau hả?"
"Em mà ị ra được thì anh chắc chắn sẽ chen chung một cái bồn cầu với em."
......
________
Tác giả có lới muốn nói:
Xong rồi, đến đây thôi, chính văn cứ kết thúc hông đẹp đẽ gì như thế.
Ngày mai tui chỉnh sửa lại xíu, ngày mốt bắt đầu đăng ngoại truyện.
Báo trước chút nè, ngoại truyện đầu tiên chắc là sinh nhật Quan Trạch, hơn nữa còn có nhà ma ở công viên giải trí mà mấy bé muốn đọc nữa, sau thì tôi nghĩ đã.
(Đoạn giữa đại khái là thông báo có phúc lợi ngoại truyện xe chấn với thông báo mở hố Diệp Lang Đảo và Cá Hề Hề Hề Nhỏ á.)
Cuối cùng theo thói quen, tui sắp lặp lại lời mình đã nói rất nhiều lần thêm một lần nữa.
Cảm ơn mọi người đã bên tui hoàn thêm một bộ, làm khùng làm điên với tui, cúi đầu, có mấy bà thật tốt mà, đây là động lực lớn nhất để tui gõ chữ luôn á.
Không nói xàm nữa, đến ngoại truyện thôi.
___________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT