Sau khi ra ngoài mua thuốc với Lâm Tông về tâm trạng của Lâm Diệu vẫn luôn rất tốt, còn học theo bà nội múa quạt, bà nội rất nghiêm túc mà nói với cậu: "Múa này tốt lắm đấy, lần trước không phải con nói giờ nghỉ trưa ở công ty con hay tập thể dục với múa Thái cực à, đổi thành cái này cũng được lắm đó chỉ là con múa có hơi xấu thôi……"
"Bà nội ơi bà tha cho đồng nghiệp ở công ty nó đi bà," Lâm Tông ngồi bên cạnh, cầm điếu thuốc chuẩn bị châm, "Có phải nó còn phải đem quạt theo luôn không ch……"
"Đừng có hút thuốc trong nhà bà!" Bà nội không chờ Lâm Tông nói dứt lời đã chỉ vào Lâm Tông la lên, "Ra ngoài mà hút! Không thì vào bếp mà hút!"
"Biết rồi biết rồi con biết rồi……" Lâm Tông đứng dậy đi vào bếp.
"Anh con đáng ghét quá thể, y chang ba của con!" Bà nội nhìn theo Lâm Tông đi vào bếp mới quay đầu lại vỗ vỗ Lâm Diệu, "Nào, chúng ta tiếp tục."
"Vâng." Lâm Diệu giơ quạt lên cong chân bày tư thế giống bà nội, cái dáng vẻ này của cậu mà để Quan Trạch nhìn thấy không biết hắn sẽ cười đến mức nào nữa, có điều nhìn cũng được hơn cái hoá trang Thiết Mai của Quan Trạch nhiều.
Nghĩ như thế Lâm Diệu không nhịn được cười, bà nội vừa nhìn thấy thì nghĩ cậu còn vô cùng thích vì thế dốc sức mà dạy cho cậu.
Ở nhà ông bà nội ăn cơm tối rồi lại ở thêm đến hơn 10 giờ Lâm Diệu mới về nhà.
Vừa về đến nhà thì mẹ đã cầm bộ trang phục Thái cực phiêu dật chôm từ tay của bà nội về chạy lên lầu, nói là muốn thử coi có thể dùng làm đồ ngủ được không. Lâm Diệu ngồi trong phòng khách ngơ ra một hồi, khi ba bắt đầu bàn chuyện làm ăn với Lâm Tông cậu mới cầm điện thoại đi về phòng.
Lúc gọi vào số của Quan Trạch, tim cậu vẫn luôn đập dữ dội, lúc nghe thấy giọng của Quan Trạch phát ra từ điện thoại suýt chút nữa thì cậu đã buộc miệng phọt ra một câu —— Tin cực tốt đây! Ai đi ngang qua đừng bỏ lỡ nha! Toàn bộ 2 tệ! Tất cả đều 2 tệ!
"Về nhà rồi à?" Giọng của Quan Trạch có hơi mơ màng, trong trầm thấp lộ ra sự lười nhác, âm thanh bên nghe như là tin tức trên TV.
"Vâng, học múa quạt cả buổi trưa với bà em luôn, mệt chết em rồi." Lâm Diệu đứng bên cửa sổ, nhìn cửa sổ cười ngây ngô một hồi.
"Múa cho tôi xem." Quan Trạch đột nhiên nói.
"Hả?" Lâm Diệu ngớ người, "Sao? Ngày mai đến công ty em múa cho anh xem, vì anh em bất chấp, cả cái bản mặt đẹp trai này cũng từ bỏ luôn."
"Call video," Quan Trạch không thèm suy nghĩ đã nói, "Chúng ta còn chưa từng call video bao giờ đâu."
"Được," Lâm Diệu duỗi chân nhấn mở máy tính, đúng thật là cậu chưa từng call video với Quan Trạch bao giờ, chủ yếu là ngày nào cũng gặp cả không nghĩ đến cái chuyện call video này, "Anh xem thì đừng cười em đó."
"Em còn chưa quen bị người ta cười à?" Quan Trạch vui vẻ.
"Anh cười em còn chưa cười chán luôn hả?" Lâm Diệu rất bất đắc dĩ.
"Không chán."
Lúc video hiện lên, Lâm Diệu nhìn thấy nửa thân trên đang dựa vào ghế của Quan Trạch, thân trên trần trụi.
"Đứng lên em xem thử," Tinh thần Lâm Diệu lập tức tỉnh táo lại, nhào vào màn hình máy tính dùng tay chọt chọt lên người Quan Trạch, "Mẹ nó có phải anh đang không mặc gì không hả?"
"Có mặc." Quan Trạch cười không nhúc nhích.
"Không thể nào, anh có thói quen ở nhà một mình là không mặc gì hết," Lâm Diệu gõ gõ màn hình, "Mau đứng lên cho chồng anh nhìn miếng đi."
Quan Trạch chậm rãi đứng lên, Lâm Diệu nhìn thấy quần thể thao của hắn có hơi thất vọng mà nói: "Sao mà anh mặc quần thật vầy nè."
"Ôi," Quan Trạch ngồi lại xuống ghế dựa, dựa ra sau, "Em nghĩ gì đó hả?"
"Không gì hết," Lâm Diệu vò tóc, lui ra sau mấy bước rồi lại chạy đến áp sát cửa nghe nghe, ba và Lâm Tông còn đang nói chuyện dưới lầu, cậu lại chạy đến cạnh máy tính, "Không có nhạc nha, em múa múa mấy điệu cho anh xem."
"Ừm." Quan Trạch gật đầu, ngón tay chống thái dương, trong ánh mắt toàn là ý cười.
"Muốn cười thì anh cứ cười đi, không cần nhịn để dành mặt mũi cho em." Lâm Diệu lấy quyển tạp chí trên bàn xem như cây quạt, quạt mấy cái xong thì uốn éo mấy cái theo như hướng dẫn của bà nội.
"Ui chà." Quan Trạch không nhịn được mà bật cười, đưa tay ấn quay lại video.
Lâm Diệu ca hát hạng nhất nhưng nhảy múa thì quả thật không nhìn nổi, đặc biệt là cái kiểu nhảy múa mà mấy bà lão thích nhất này cậu múa cứ như là bị kẹt đĩa vậy, giữa động tác này với động tác kia không hề có liên kết, toàn là chia nhỏ các bước nhảy ra thôi, Quan Trạch xem đến mức làm sao cũng không nhịn cười được.
"Từ từ đã, em nhớ lại động tác sau đó cái……" Trên màn hình dừng ngay cảnh Lâm Diệu đang giơ tay lên, nhớ lại động tác sau đó.
"Không gấp em từ từ thôi, nhảy đẹp hê luôn." Quan Trạch cong môi nói một câu.
Hắn cũng chẳng thèm để ý Lâm Diệu múa như thế nào, múa đẹp hay là ngốc thì cũng chẳng sao, hắn chỉ muốn nhìn thấy người này, nhìn người này cười nói, đi tới đi lui trước mặt hắn thôi.
Đến mức cậu cười gì, nói gì, đi tới đi lui làm gì cũng không quan trọng, hắn chỉ cần cảm thấy được người này vẫn đang ở đó là được rồi.
Lâm Diệu múa một đoạn ngắn mà đứt đoạn cả mười phút mới múa xong, lúc ngồi lại trước máy tính trên trán cũng toát cả mồ hôi: "Ôi anh đừng nói, nếu không phải vì cơ thể của bà em khoẻ cái thứ này sáng nào cũng múa hai tiếng, nó còn mệt hơn tập thể dục buổi sáng nữa."
"Sau này em cũng đi tập thể dục buổi sáng đi," Quan Trạch dựa vào ghế dựa, nhìn Lâm Diệu đang sửa sang lại tóc, "Buổi sáng đi chạy bộ có tác dụng hơn một tháng em đến phòng gym ba lần luôn đó."
"Không thì cứ thế đi anh," Lâm Diệu đột nhiên cười với màn hình, "Sau này anh đi tập thể dục buổi sáng đừng chạy quanh dưới lầu nhà anh nữa, anh lái xe đến nhà em đi sau đó bọn cùng sẽ cùng nhau ra ngoài chạy bộ, anh chạy với em em còn kiên trì nổi chứ một mình là em chắc chắn sẽ lười."
"Qua thời gian này đã." Quan Trạch trả lời một câu ba phải, ra sao cũng được, câu này của Lâm Diệu khiến lòng hắn cay cay.
"Vâng, chờ xương cổ của anh tốt lên đi, lúc này trời cũng lạnh quá em không chịu được."
Lâm Diệu ngồi trước máy tính nói chuyện với Quan Trạch hơn nửa tiếng, nghe thấy tiếng lê dép lê đặc biệt của Lâm Tông đang đi lên tầng 2 cậu mới nói một tiếng với Quan Trạch, kết thúc call video. Cho dù Lâm Tông có chịu giúp cậu thật thì cậu cũng không quá muốn để Lâm Tông đột nhiên đẩy cửa vào thì nhìn thấy cậu đang gọi video với Quan Trạch.
Nhưng hôm nay Lâm Tông phá lệ, lần đầu tiên từ sau khi cậu có phòng riêng y đứng ở ngoài gõ cửa.
"Anh gõ cửa á?" Lúc Lâm Diệu mở cửa cực kì kinh ngạc.
"Ừm, ai biết mày đang làm gì chứ," Lâm Tông không vào phòng chỉ dựa vào khung cửa hạ thấp giọng, "Khoảng thời gian này mày ít nghĩ lại tí đi, đừng có mà trước tết đã nổi máu lên tìm mẹ nói, ăn tết xong anh sẽ nói với mẹ, nếu không nói cho mẹ hiểu được thì anh chỉ có thể giữ nguyên thái độ lúc trước thôi."
"Vâng!" Lâm Diệu gật đầu, chỉ cần Lâm Tông chịu giúp cậu thì sẽ có hy vọng.
"Ngủ đi," Lâm Tông chỉ chỉ mắt cậu, xoay người đi về phía phòng mình, "Mấy hôm nay mày có cả quầng thâm mắt luôn rồi."
"Anh hai," Lâm Diệu nhỏ giọng y, "Anh thật sự vẫn rất thương em."
"Nói nhảm, anh mày chỉ có một thằng em là mày." Lâm Tông không quay đầu lại, nói xong thì vào phòng.
Tuy nói là còn hơn hai tháng nữa mới đến tết nhưng trên đường đã bắt đầu có cảm giác năm mới đến, khi còn nhỏ Lâm Diệu bắt đầu cái loại tưởng tượng cực kỳ hưng phấn vào lúc này đây.
Hôm nay cậu ra ngoài rất sớm, lúc lái xe thì nhìn ngó xung quanh trên đường đi, muốn tìm xem còn có thứ quà chứng kiến nào lãng mạn hơn bánh bao nữa không nhưng vào lúc này ngoài mấy hàng ăn sáng thì cơ bản chả có cửa hàng nào mở cửa nữa.
Quẩy, bánh rán, sữa đậu nành, bánh bao cuộn, bánh ngọt, bánh mì, tiểu long bao…….
Cuối cùng Lâm Diệu chọn sủi cảo hấp, hơn nữa còn lằng nhằng cả buổi với ông chủ cuối cùng mua luôn cái lồng hấp, lấy túi đựng đàng hoàng xong thì cậu đặt vào trong xe, cảm thấy vô cùng hài lòng mà lái về hướng công ty, dọc đường đi cậu vẫn luôn suy nghĩ nên lấy cái cơ gì để xách lồng sủi cảo đến bộ phận thị trường đi tìm Quan Trạch.
Hôm nay đi trên đường không gặp Quan Trạch, lúc vào bãi đỗ xe cũng không nhìn thấy xe Quan Trạch đậu ở chỗ bình thường hay đậu, Lâm Diệu cảm thấy có hơi kỳ lạ, tên cuồng công việc như Quan Trạch mà lại đến trễ cơ á?
Vừa ra khỏi thang máy cậu đã lấy điện thoại ra gọi cho Quan Trạch, cái làm cậu không ngờ chính là điện thoại của Quan Trạch tắt máy.
Cậu nhìn thoáng qua bộ phận thị trường rồi đi vào bộ phận thiết kế ngồi vào chỗ của mình, đặt sủi cảo hấp xuống dưới bàn. Cái này phải giấu cho kỹ mới được, nếu để mấy người cứ như dân chạy nạn đói mười ngày nửa tháng trong văn phòng này nhìn thấy thì thì đến cái lồng hấp cũng cướp đi ăn mất.
Cậu hơi do dự, lại lấy điện thoại ra gọi vào số của Hoành Đao.
Tắt máy.
Lâm Diệu bắt đầu có hơi bất an, điện thoại của Quan Trạch cơ bản sẽ không tắt máy, cho dù cái số riêng kia có tắt thì điện thoại công việc trước giờ đều mở.
Đi bệnh viện? Đang kiểm tra không mở điện thoại được à?
Lâm Diệu ngồi trước máy tính ngẩn ngơ, cho dù là phải kiểm tra Quan Trạch cũng không thể nào không nói một tiếng với cậu chứ? Nhưng bây giờ đừng nói là điện thoại, đến tin nhắn cậu cũng chẳng nhận được, với cả đêm qua nói chuyện lâu như thế, Quan Trạch cũng không có nơi là hôm nay có sắp xếp gì.
Xảy ra chuyện gì rồi?
Sau khi ngồi ngẩn ra ở chỗ của mình cỡ mười phút Lâm Diệu không ngồi yên được nữa, cậu đứng lên trực tiếp đi đến phòng thị trường.
Ở trước cửa phòng thị trường liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy văn phòng của Quan Trạch, rèm sáo cửa sổ đang mở ra, bên trong không mở đèn, không có ai.
"Lâm Diệu, có việc gì à?' Yến Béo cầm một ly nước đi đến từ phía sau cậu, "Tìm ai thế?"
"Giám đốc Quan của mấy chị đâu rồi ạ? Không đến à?" Lâm Diệu xoay người lại lo lắng hỏi.
"Không biết nữa, bình thường chắc chắn đến rồi," Yến Béo vừa đi vào phòng thị trường vừa hỏi thư kí bên kia, "Hey, sao hôm nay giám đốc Quan không đến thế?"
"Xin nghỉ rồi."
"Xin nghỉ á?" Lâm Diệu giật mình Quan Trạch xin nghỉ? Quan Trạch xin nghỉ vậy mà không nói với cậu, cậu có hơi không tin nổi mà nhìn thư ký, "Xin nghỉ bệnh hả?"
"Việc riêng," Thư ký cười, "Có việc tìm anh ấy à? Muốn liên lạc khách hàng hả?'
"Không không phải, chuyện khác," Lâm Diệu cảm thấy đầu óc của mình có hơi không hiểu nổi, "Nghỉ bao lâu vậy?"
"Cái này tôi cũng không rõ lắm, này giám đốc Khâu mới biết thôi, chị ấy báo cho tôi á, dù sao thì chị ấy nói khi nào giám đốc Quan xong việc thì quay lại……"
Lâm Diệu không nghe thấy được đoạn sau đó mà thư ký nói, cả người cậu loạn tùng phèo cả lên, cũng không biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết Quan Trạch chẳng nói chẳng rằng cũng chẳng có dấu hiệu báo trước nào mà xin phép nghỉ việc riêng chỉ có bắt đầu không có kết thúc, tất cả điện thoại đều tắt máy, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lâm Diệu biết lấy cái lý do này chạy đến văn phòng của giám đốc Khâu thì sẽ khiến người ta cảm thấy rất kì lạ nhưng cậu không rảnh mà lo nhiều như thế, bây giờ tay chân cậu lạnh, cả người đều lạnh, chỉ cần yên tĩnh lại một cái là có thể giác được tay của mình đang run dữ dội bệnh Parkinson cũng chưa chắc đã run dữ dội như cậu.
(*Bệnh Parkinson thuộc nhóm các bệnh rối loạn vận động. Nó có đặc điểm cứng cơ, run, tư thế và dáng đi bất thường, chuyển động chậm chạp và trong trường hợp bệnh nặng người bệnh có thể mất đi một số chức năng vận động vật lý.)
May mà cậu vẫn còn nói chuyện bình thường được.
"Giám đốc Khâu, em muốn hỏi một chút," Lâm Diệu đứng trước bàn làm việc của giám đốc Khâu, "Chị biết giám đốc Quan xin nghỉ bao lâu không?"
Giám đốc Khâu đang ăn sáng ngẩng đầu nhìn cậu một cái, cười nói: "Cậu ấy không nói với tôi nhưng xử lý xong thì về ngay, chuyện công việc thì cậu tìm đồng nghiệp ở phòng thị trường là được."
"Không phải chuyện công việc… Xin lỗi giám đốc Khâu, làm phiền chị rồi," Lâm Diệu nghe thấy rất nhiều âm thanh hỗn loạn, giống như ù tai, cậu ấn ấn tai, "Giám đốc Khâu em xin nghỉ 2 tiếng được không?"
"Xin nghỉ?" Giám đốc Khâu cười, "Cậu xin nghỉ với giám đốc của mấy cậu là được rồi mà."
"À, đúng nhỉ." Lâm Diệu cười cười, xoay người rời khỏi văn phòng của giám đốc Khâu.
Trở lại phòng thiết kế thì cậu lập tức vào văn phòng của giám đốc, đoán chừng là sắc mặc của mình cũng chẳng mấy tốt đẹp, lúc giám đốc Lý thấy cậu thì hỏi một câu: "Cậu bệnh à?"
(*Tui nhớ là giám đốc của Lâm Diệu họ Trần nhưng mấy chương sau toàn để là giám đốc Lý thoi:))))) nên tui cứ để theo luôn, dù sao cũng khong quan trong mấy.)
"Hả?" Lâm Diệu sờ sờ mặt mình cậu nhìn giống bị bệnh lắm à? "Có hơi không khoẻ, tôi muốn nghỉ hai tiếng được không ạ?"
"Đi đi, không được thì đến bác sĩ xin giấy nghỉ luôn nữa buổi chiều, nghỉ ngơi đi." Giám đốc Lý phất phất tay.
"Cảm ơn giám đốc Lý."
Lúc Lâm Diệu đi về phía thang máy cậu lại lấy điện thoại ra gọi cho hai số của Quan Trạch, vẫn tắt máy như cũ, sự bất an trong lòng cậu không ngừng lan rộng ra cho dù cậu đã cố tự an ủi mình rằng Quan Trạch chỉ có chuyện gấp không kịp thông báo cho cậu thôi nhưng sự thật lại khiến cậu không thể trốn tránh được, Quan Trạch có thời gian sắp xếp công việc, có thời gian xin nghỉ với công ty nhưng lại không có thời gian nói với cậu.
Quan Trạch cố ý.
Lâm Diệu dựa vào thang máy, đau đầu, cơn ớn lạnh lan ra từ tận sâu trong lòng khiến cho ngón tay cậu bắt đầu tê dại.
Vị trí bên cạnh Xiali trong bãi đỗ xe trống không, Lâm Diệu vẫy vẫy tay kéo cửa xe ra leo lên.
Bảo vệ ở dưới lầu nhà Quan Trạch nhận ra cậu, lúc nhìn cậu nhấn nút thang máy còn hỏi một câu: "Đến tìm ngài Quan à?"
"Vâng," Lâm Diệu quay đầu lại, đè nỗi bất an trong lòng lại, "Anh ấy có ở nhà không ạ?"
"Tôi cũng không rõ lắm, sáng nay tôi có việc rời đi một chút, không thấy cậu ấy có ra ngoài hay không, có điều hình như không có đi chạy bộ," Bảo vệ cười cười, "Chắc là ngủ quên mất?"
"Chắc thế." Lâm Diệu cũng cười cười.
Lời của bảo vệ nói khiến cậu còn ôm một tia mai mắn, Quan Trạch chưa ra khỏi nhà có lẽ là còn ở nhà.
Nhất định là ở nhà!
Phải ở nhà!
Lâm Diệu chạy đến trước cửa nhà của Quan Trạch thì có hơi do dự.
Cậu có chìa khoá, lúc trước lúc Quan Trạch đưa chìa khoá cho cậu cậu còn chép miệng nói anh không có ở nhà thì em chạy đến làm gì?
Cậu sờ chiếc chìa khoá móc chung với xâu chìa khoá của mình, đưa tay ấn chuông cửa.
Nghe trong nhà truyền ra tiếng chuông cửa, Lâm Diệu dựa vào cửa cảm thấy mình có hơi đứng không vững nữa.
Trong nhà rất yên tĩnh, trừ tiếng chuông cửa thì không còn tiếng gì khác nữa.
Cậu dựa vào cửa rất lâu mới lấy chìa khoá ra chậm rãi vặn khóa cửa.
Trong nhà kéo rèm kín mít, không mở đèn nên nhìn rất u ám, Lâm Diệu mở đèn phòng khách lên, ánh đèn màu vàng tràn ngập khắp ngôi nhà, cậu thích nhất là loại đèn màu vàng ấm áp này trong nhà của Quan Trạch, sẽ khiến cho người ta thấy yên tâm và kiên định.
Mà hôm nay cậu lại không có cảm giác ấy, ánh đèn này chỉ khiến cậu cảm thấy cô đơn.
Trong phòng thu dọn rất sạch sẽ chẳng khác gì lần trước lúc cậu đến, Lâm Diệu đổi sang đôi dép lê gấu trúc kia, đi đến giữa phòng khách, giọng cậu có hơi run rẩy mà gọi một tiếng: "Quan Trạch."
Không ai đáp lời cậu.
"Quan Trạch!" Cậu chậm rãi đi về phía phòng ngủ, tiếp tục gọi, "Quan Trạch!"
Trong phòng ngủ không có ai, chăn vẫn trải trên giường như bình thường, Lâm Diệu đứng ngoài phòng ngủ một lúc thì đi vào xốc chăn lên: "Quan Trạch!"
Lâm Diệu nhìn ga giường bằng phẳng dưới chăn chậm rãi trải chăn lại đàng hoàng rồi lại xoay người đột nhiên kéo cửa tủ quần áo ra: "Quan Trạch!"
Trong ngăn tủ của Quan Trạch quần áo được xếp chỉnh tề, áo sơ mi, quần, áo khoác, tay Lâm Diệu sờ từng cái một lần, cái áo sơ mi màu xám kia không có đây, cái áo khoác thoải mái mà bình thường Quan Trạch thích nhất cũng không có đây.
Bàn chải đánh răng và khăn lông cậu đã dùng, bàn chải đánh răng của cậu và Quan Trạch còn đang dựa vào nhau đặt trong ly, khăn lông cũng keo ở bên cạnh cái của Quan Trạch như cũ.
Cầu cầm bàn chải đánh răng của Quan Trạch lên sờ sờ, vẫn còn ướt, trong lòng cậu đột nhiên thắt lại, Quan Trạch vừa ra ngoài sáng nay.
Lúc đi vào trong thư phòng Lâm Diệu cảm thấy mình chẳng còn sức nữa, cậu ngồi lên ghế trước máy tính, giọng nói là không còn kiềm được mà run run: "Quan Trạch…….."
Mới đêm qua Quan Trạch còn ngồi ở đây, trên gương mặt mang theo nụ cười mà nói chuyện cùng cậu, lúc cậu nói phải tắt rồi Quan Trạch còn nói là: "Ngủ ngon."
Ngủ ngon.
Lâm Diệu nhắm mắt lại, cổ đã không còn sức đỡ nổi cái đầu hỗn loạn của mình nữa, cậu dựa vào lưng ghế.
Mặc dù cậu vẫn luôn không dám nghĩ kĩ càng, chỉ hy vọng đây là Quan Trạch đang đùa với cậu thôi hoặc là Quan Trạch có chuyện gì đó làm lỡ mất, nhưng bây giờ cậu không thể không đối mặt với thực tế, thực tế mà cậu không muốn đối mặt nhất.
Quan Trạch biến mất rồi.
Quan Trạch không nói với cậu một lời cứ thế mà biến mất rồi.
Cậu bị lừa, về bệnh của mình Quan Trạch không nói thật với cậu.
Lâm Diệu mở mắt ra đứng lên hít sâu một hơi, bắt đầu tìm kiếm trong phòng.
Ngăn kéo và ngăn tủ trong ngà Quan Trạch đều không có khóa, Lâm Diệu bắt đầu tìm từ phòng khách, đến cái tủ chén trong phòng bếp cậu cũng không tha, mỗi một cái ngăn tủ,ngăn kéo cậu đều mở ra xem một lần.
Cậu muốn tìm thấy thuốc, giấy chẩn bệnh hoặc là một cái gì đó có liên quan đến bệnh của Quan Trạch.
Sau nửa tiếng Lâm Diệu thất vọng mà ngồi trên sàn nhà, không có gì cả, không biết có phải Quan Trạch đã dọn qua rồi không mà cậu không tìm được bất cứ cái gì có thể gợi ý cho cậu, ngăn tủ và ngăn kéo trong nhà gắn còn đơn giản hơn cả hắn, có không ít cái đều trống không y như con người của hắn.
Đến tận bây giờ Lâm Diệu mới phát hiện nếu Quan Trạch muốn biến mất khỏi cuộc sống của cậu là chuyện dễ như trở bàn tay vậy.
Quan Trạch có một quá khứ mà cậu không thể nào tưởng tượng nổi nhưng lại có một cuộc sống đơn giản đến cùng cực, chỉ cần người rời đi rồi thì tất cả mọi liên hệ đều hoàn toàn bị cắt đứt.
Lâm Diệu không biết tâm trạng bây giờ của mình là như nào chỉ ngồi bệt dưới sàn trừng mắt nhìn mỗi một đồ vật dần mất đi sắc thái chỉ vì Quan Trạch đã không thấy đâu.
Cuối cùng ánh mắt cậu dừng trên cửa tủ giày, lúc vào nhà cậu lo quá nên không để ý, bây giờ mới đột nhiên phát hiện ra chìa khoá xe của Quan Trạch lẳng lặng mà nằm trên đó.
Cậu đứng phắt dậy cầm chìa khoá chạy ra khỏi cửa.
Bình thường Quan Trạch đều đậu xe ở sau toà nhà, Lâm Diệu đi theo đường nhỏ cặp toà nhà vừa quẹo một cái đã nhìn thấy Cherokee dừng ở chỗ cũ.
Lâm Diệu mở cửa xe, mùi vị quen thuộc ở trong xe ập vào mặt cậu, đây là mùi nước hoa mà Lâm Diệu chọn, trên xe của hai người họ mỗi người một lọ, Quan Trạch vẫn luôn không quen trên xe có mùi nhưng Lâm Diệu chọn mùi này rất nhạt, dường như không thể ngửi thấy cho nên hắn vẫn luôn dùng.
Lâm Diệu lên xe, tìm kĩ càng trong xe một lần, đến một tờ giấy có tác dụng cũng không tìm thấy, cậu nằm bò ra ghế sau hai mắt không biết đang nhìn đi đâu.
Cậu đã không còn sợ hãi là hoảng loạn như trước đó nữa, bây giờ trong cơ thể cậu chỉ toàn là sự tuyệt vọng đang dâng tràn.
Lạnh lẽo, Lâm Diệu cảm thấy cả người mình lạnh đến mức đau đớn.
Cậu đóng của xe lại mở máy sưởi, cuộn tròn người trên ghế.
Quan Trạch không lái xe ra ngoài, có hai loại khả năng, hoặc là chỗ rất gần, hoặc là……không ở thành phố này.
Nếu Quan Trạch vì bệnh gì đó rất nghiêm trọng không nói cho cậu biết thì cậu cảm thấy mình có thể hiểu được nhưng bây giờ cậu sợ Quan Trạch cứ ra ngoài cứ như bình thường như thế, quần áo để tắm cũng không mang theo, bàn chải đánh răng và khăn lông cũng không mang.
"Anh thật sự sự rất tàn nhẫn." Lâm Diệu nhắm mắt lại, tay nắm chặt, cả người run rẩy không khống chế được nữa.
Cậu không muốn nghĩ như thế nhưng lại không có cách nào để mình không nghĩ vậy.
Dường như Quan Trạch không định về nữa rồi.
_______
Tin này cũng tốt ghê:))))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT