Cuối tháng 5, ánh nắng mặt trời vô cùng gay gắt, giữa ban ngày ban mặt thế mà cậu nhóc này lại dám ra đây?
Xuân Đào không nhịn được mà nhìn tên quỷ nhỏ này với ánh mắt khác, dũng khí thật sự đáng khen ngợi.
Nhưng mà, ánh mắt của đối phương vẫn luôn nhìn chằm chằm vào … đại thúc bán kẹo hồ lô?
Là cậu bé chạm vào ống quần của đại thúc bán kẹo hồ lô à?
Xuân Đào mua một cây kẹo hồ lô đi qua đó, hỏi: “Muốn ăn à?”
Cậu nhóc hoảng sợ: “Ngươi có thể nhìn thấy ta?”
Buổi sáng cậu nói chuyện với cha suốt một đường, nhưng cha cậu giống như không nhìn thấy cậu vậy.
Lúc này quá nóng, vậy nên cậu không thể không chạy đến dưới mái hiên tránh nóng.
Không cần chờ cậu bé đáp lời, Xuân Đào đã đốt một nén hương ở trên cây kẹo hồ lô kia, rất nhanh, trước mặt cậu bé liền xuất hiện một cây kẹo hồ lô bọc đường đỏ rực.
“Kẹo hồ lô?!” Đứa nhỏ vô cùng ngạc nhiên.
Bởi vì cậu thế mà lại có thể ăn cây kẹo hồ lô này!
“Ăn ngon không? Nắng chói chang như vậy, ngươi không sợ bị nóng tới hôn mê sao?” Xuân Đào hỏi.
Ánh nắng chói chang như vậy có thể sẽ đốt quỷ đến hồn phi phách tán!
Cậu nhóc vô cùng đáng thương nói: “Nhưng ta muốn nhìn cha”
Xuân Đào theo ánh mắt của cậu nhóc mà nhìn về phía đối diện: “Đại thúc bán kẹo hồ lô là cha của ngươi à?”
Lý Tiểu Bảo ngọt ngào gật đầu: “Ừm! Cha làm kẹo hồ lô là ngon nhất!”
Gương mặt Xuân Đào tràn đầy khiếp sợ, nhìn dáng vẻ này của cậu bé thì có vẻ như còn chưa biết mình đã chết.
Xem hồn phách của cậu bé là mới tinh, chứng tỏ cậu bé vừa mới chết.
Mà từ biểu cảm của đại thúc bán kẹo hồ lô thì hình như ông ấy không hề hay biết chuyện này.
Xuân Đào rơi vào thế khó xử.
Nếu lúc này nói cho đại thúc bán kẹo hồ lô, chẳng những ông ấy sẽ xem mình là kẻ điên mà còn đánh cho mình một trận.
Xuân Đào mua cây dù cho Lý Tiểu Bảo, bảo cậu chú ý tránh nắng, sau đó lập tức rời đi.
Bên cạnh chính là đại thúc bán kẹo hồ lô, đối diện là Lý Tiểu Bảo, nàng thật sự không có tâm trạng tiếp tục bày quán, vẫn là trở về trước thời gian vậy!
Xuân Đào vừa rời đi, người bán hàng rong ở đối diện lập tức đi tới: “Vĩnh Cường, nữ nhân ở bên cạnh ngươi thật không bình thường, vừa rồi ta nghe thấy nàng ở phía sau ta lầm bầm lầu bầu nói cái gì đó. Còn thắp một nén hương cho cây kẹo hồ lô, giống như còn gọi cái tên Tiểu Bảo, không phải con trai nhà ngươi tên là Tiểu Bảo sao?”
“Nữ nhân này đúng là có bệnh, còn thắp một nén nhang cho cây dù, về sau ngươi đừng nói chuyện với nàng nữa” Người nọ khuyên nhủ.
Nhưng đoạn lời nói phía sau thì Lý Vĩnh Cường lại hoàn toàn không nghe lọt được vào tai, ông ấy nghe được cái tên Tiểu Bảo, không biết vì cái gì trong lòng lại cảm thấy bất an.
“Lão Hoàng, ta đi về trước đây!”
Lý Vĩnh Xương vội khiêng cây trụ cắm kẹo hồ lô đi về hướng nhà mình.
Lúc đi đến chỗ mái hiên râm mát ở đối diện, ông ấy cảm thấy hình như có thứ gì đó kéo ống quần của mình.
Xuân Đào về đến nhà, đầu tiên là lấy phong thư của Trương lão gia tử ra.
Phong bì rất dày, lấy ra thì thấy tất cả đều là ngân phiến giá trị mười lượng bạc!
Xuân Đào đếm hai lần, tổng cộng 40 tờ.
Vậy chẳng phải là 400 lượng hay sao?!
Xuân Đào lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, sau đó khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Số tiền này cộng thêm tiền bán hổ của Dương Đại Hà là đủ trả nợ cờ bạc!
Nhưng mà, Trương Tử Trần cho thêm một phần tiền công, mở ra thấy bên trong thế mà lại có một trăm lượng!
Một chuyến đi Trương gia là đã đủ để trả hết nợ cờ bạc!
Gia đình giàu có quả nhiên là không giống nhau!!
Lúc đám người Từ Thịnh, Từ Quý và Từ Phúc trở về thì nhìn thấy trên bàn tất cả đều là tiền, Xuân Đào đang ngồi ở trước bàn đếm tiền.
Từ Quý khiếp sợ há to miệng, hoảng sợ nói: “Từ Xuân Đào, ngươi cướp tiền trang à? Đó là phạm pháp đấy! Nói không chừng cả nhà chúng ta đều bị bắt nhốt vào đại lao”
“Đùng!”
Xuân Đào còn chưa kịp giải thích thì Dương Đại Hà đã gõ đầu cậu một cái: “Gọi nương”
Lúc này Từ Quý mới nhỏ giọng kêu lên một tiếng nương.
Sau đó không phục mà kêu lên: “Con nói đều là lời nói thật, cha, cha không thể thiên vị nương như vậy. Nếu như tất cả mọi người đều bị nhốt vào đại lao, bản thân con thì không sao, nhưng mà Tiểu Phúc còn nhỏ như vậy, ông ngoại đã lớn tuổi như vậy”
Xuân Đào trợn trắng mắt: “Con kinh thường nương như vậy sao?”
Tiểu Từ Phúc mở to mắt to, giống như nhớ tới cái gì đó, cười nói: “Chắc chắn là mẫu thân đánh cược thắng trở về ~”
Lòng ngực Xuân Đào như bị đâm một đao, đứa con trai út này luôn dùng dáng vẻ ngây thơ này nói ra lời nói trí mạng nhất như vậy à?
Từ Xuân Đào nàng sao có thể đi đánh cược được?
Nàng đã sớm nói sẽ không bài bạc rồi, sao vẫn còn không tin?
Từ Thịnh bình tĩnh mà nhìn tiền trên bàn, nói: “Nương không đoạt được tiền, hơn nữa ngân phiếu sạch sẽ ngăn nắp như vậy, cũng không phải là từ sòng bạc”
Dứt lời, Từ Thịnh nhìn về phía Xuân Đào, khó hiểu không biết Xuân Đào lấy từ đâu ra nhiều tiền như vậy.
Xuân Đào chỉ vào cây cờ vải ở góc tường, đắc ý nói: “Ta kiếm ~”
Từ Quý khiếp sợ: Đoán mệnh kiếm được nhiều tiền như vậy sao?
Cậu còn chưa kịp suy nghĩ nhiều đã nhìn thấy Từ Xuân Đào lấy ra một tờ giấy dai, thoáng mở ra, lập tức ngửi được mùi thơm bên trong.
Tiểu Từ Phúc chuyển động cẳng chân lộp cộp chạy đến trước mặt Xuân Đào, hỏi: “Nương, đây là cái gì ạ?”
Đợi Xuân Đào hoàn toàn mở ra, bên trong là ba khối hình chữ nhật màu vàng kim.
Trong không khí đều là mùi thơm của nó, ba đứa nhỏ đều chảy nước miếng.
“Đây là bánh phù dung, nương mua cho các con, mỗi người một khối ~”
Tiểu Từ Phúc vô cùng cẩn thận mà tiếp nhận khối bánh của mình, cắn một miếng, rất thơm và ngọt ~
Từ Quý vừa rồi còn có vẻ mặt bất mãn cũng lập tức tiến vào hình thức thèm ăn:
“Từ Xuân… Nương, sao gần đây nương luôn mua đồ ngon cho bọn con như vậy?”
Trong lòng Từ Xuân Đào cũng than khổ, còn không phải là bởi vì bọn nhóc này không thích đồ ăn nàng nấu sao.
Cho nên khi mặt trời còn chưa xuống núi thì những người này đã trở về.
Tưởng nàng không biết là vì sao à?
Còn không phải là đề phòng sợ nàng nấu cơm hay sao?
Cho nên, nàng chỉ có thể mua đồ ăn có sẵn trở về cho ba đứa con trai của nguyên chủ ăn.
Nhưng mà không thể không nói, đồ có sẵn thật sự rất ngon.
Trên đường trở về, nàng đã ăn một miếng bánh phù dung rồi.
Một miếng bánh nho nhỏ mà bán hai văn tiền, đắt cũng lý do của nó.
Cuối cùng Từ Thịnh tiếp nhận miếng bánh kia của cậu, tơi, mềm, ngọt, đây là cảm giác của cậu sau khi cắn xuống một ngụm.