Tôi Là Bảo Mẫu Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 5


3 tháng


May và Claude nhìn Sarah một cách ngơ ngác, không nói nên lời.

May sợ hãi trước Sarah, người có thể nhìn Claude, từ một đứa trẻ tinh nghịch, bướng bỉnh và hay than vãn, mà nói rằng cậu thật dễ thương.

Còn Claude thì ngạc nhiên bởi thái độ bình tĩnh của Sarah mặc dù cậu đã khóc và từ chối cô một cách dữ dội.

Sarah tự hỏi liệu họ có biết rằng cô bây giờ kìm nén ý nghĩ muốn cắn vào đôi má bánh bao đang phúng phính đó không.

May và Claude rón rén lại gần nhau.

“Claude!” Giọng nói run rẩy của người đàn ông gọi tên đứa trẻ từ xa.

Tiếng bước chân nặng nề của một vài người vội vã chạy bên trong hành lang.

Claude ngẩng đầu lên và nhìn vào cánh cửa đã bị thổi bay.

“Công tước đang đến.” Trong nháy mắt, không khí bỗng chợt thay đổi.

Những người hầu tập trung dọn dẹp phòng của Claude và sắp xếp lại đồ đạc một cách cẩn thận.

“Chết rồi, tôi phải làm gì đây......!”

“Thiếu gia Claude, làm ơn bình tĩnh lại nha......!”

“May! Mau làm gì đó đi! Nhanh lên!” - Nghe thấy giọng nói của người đàn ông, Claude bồn chồn, vò đi vò lại mái tóc đã rối tung của mình.

Cậu lật đật vơ đại cái chăn trên giường, lau sơ qua nước mắt.

Ngay sau đó, đứa trẻ kiểm tra quần áo của mình từ trên xuống dưới, cố gắng dùng tay là phẳng chúng.

Đôi mắt của Sarah nheo lại khi nhìn Claude, người đột nhiên bận rộn kiểm tra vẻ ngoài của mình.

Sự bối rối và một nỗi sợ mơ hồ thoáng qua trong mắt của đứa trẻ.

Claude không muốn cha biết rằng cậu đã từ chối bảo mẫu của mình.

'Bây giờ thằng bé nhận ra mình đã sai rồi.'

A… Dường như vẫn còn hy vọng nhỉ?

Chưa quá muộn để đứa trẻ tội nghiệp ấy hết hy vọng vào tình yêu của cha mẹ mình, và nỗ lực vì điều đó.

“Claude Ambrosia!” Giọng nói của Công tước bây giờ đã ở ngay cửa phòng.

Sarah nắm lấy váy của May, người đang đổ mồ hôi lạnh bên cạnh Claude với khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy và cơ thể cứng đờ, nhẹ nhàng đẩy cô ta ra sau.

“C-Cô đang làm cái gì vậy? Bảo mẫu, đi đi! Ta không cần cô!” - Claude cảnh giác với Sarah, hét lên.

Y như một chú mèo con đang xù lông trước nguy hiểm vậy!

Trong khi đó, Sarah mỉm cười hài lòng khi Claude gọi cô là bảo mẫu.

Sarah cúi đầu và nhìn vào mắt của Claude, hỏi với giọng mềm mại.

“Ta giúp cậu nhé?”

“……Bằng cách nào?”

“Ta sẽ thu dọn giúp Thiếu gia trước khi Công tước đến. Tất nhiên, ta sẽ giữ bí mật về những gì đã xảy ra hôm nay.”

“Thật sao?” Trước lời nói của Sarah, tai của Claude dựng lên và cử động.

Đôi mắt long lanh đẫm lệ mở to hết cỡ vì ngạc nhiên, thật muốn giết cô mất thôi!!!

“Tất nhiên rồi. Nhưng có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

Sarah quay lại và ra hiệu cho những người hầu đang đứng yên, sau đó họ rời khỏi phòng để ngăn Công tước tiếp cận.

Họ có thể câu giờ.

“Rất đơn giản. Tất cả những gì cậu phải làm là chấp nhận ta làm bảo mẫu.”

“…….” Claude dừng lại một lúc, do dự.

Một giọng nói vang lên phá vỡ sự bướng bỉnh còn sót lại của Claude.

“Công tước, ngài đã về?”

“Tránh ra. Ta sẽ vào gặp Claude.”

“Ah, cậu ấy ở trong. Nhưng mà, ngài có một cuộc họp quan trọng hơn cần……” - Bên ngoài phòng, cô có thể nghe thấy tiếng những người hầu cố gắng trò chuyện để câu giờ.

Cuối cùng, Claude mất bình tĩnh và gật đầu điên cuồng.

“Được rồi! Ta sẽ làm điều đó! Giúp ta nhanh lên. Nếu cha ta ghét ta hơn nữa thì sao!”

“……Tại sao Công tước lại ghét Thiếu gia Claude?”

“Làm sao bảo mẫu biết điều đó chứ!” Claude đáp lại với khuôn mặt đẫm lệ.

Khi thấy sự nghi ngờ chắc chắn trên khuôn mặt của đứa trẻ, Sarah mỉm cười chua chát.

Sau đó, cô đặt ngón tay lên trán của đứa trẻ và truyền mana của mình.

Mana xanh bắt đầu bao quanh toàn bộ cơ thể của Claude.

“Ôi trời ơi!” - Nhớ lại cảnh tượng cánh cửa bị thổi bay, May bối rối thốt lên một tiếng hét nhỏ.

'Có phải cô ta sợ mình sẽ thổi bay Claude không nhỉ?' - Sarah nhìn May với vẻ mặt ngạc nhiên.

Tuy nhiên, cô ta vẫn lo lắng về Claude vì cậu là chủ nhân mà cô ta phục vụ.

Nghĩ vậy, Sarah giật nhẹ ngón tay của mình.

Thịch! Cùng lúc với âm thanh nhẹ nhàng, Công tước Ambrosia lao vào phòng của Claude.

“Claude!” Hơi thở gấp gáp, tóc rối bù, và xương quai xanh lộ ra giữa hai nút áo lỏng lẻo.

Biểu hiện của sự vội vàng, cấp bách khi nghe tin về đứa con không cùng huyết thống.

Công tước Ethan Ambrosia, người nổi tiếng là rất lý trí, dịu dàng và không dễ bị kích động.

Đây là lần đầu tiên những người hầu thấy một diện mạo xộc xệch như vậy trên người Công tước.

Nếu không phải vì vẻ ngoài rực rỡ của Công tước - mái tóc vàng bạch kim chói lọi - có thể họ đã nhầm lẫn anh với người khác.

“Claude?” Ngay khi vào phòng, anh vội vàng tìm Claude.

Tầm nhìn lơ đãng quét xung quanh phòng.

Sau đó anh tìm thấy Claude đang ngồi bình tĩnh trên giường.

Anh nhìn chằm chằm vào Claude, người đang ăn mặc gọn gàng với đôi mắt xanh và mái tóc được chải chuốt cẩn thận.

Đứa trẻ trông rất bình tĩnh.

Công tước, người đang thở hổn hển, thở phào nhẹ nhõm.

“Haa…… Con không bị thương ở đâu chứ?” Anh thở dài, lau mồ hôi trên mái tóc ướt.

“A.” Công tước Ambrosia hơi có lỗi vì hình như anh nhìn thấy Sarah quá muộn.

Chỉ là bây giờ anh mới nhớ ra rằng Claude đang ở cùng ai trong phòng này.

“Nữ Bá tước Millen.” Công tước Ambrosia lên tiếng chào hỏi Sarah sau khi chỉnh trang lại quần áo xộc xệch của mình.

“Đây là Ethan Ambrosia. Xin lỗi vì đã chào cô quá muộn.” - Anh đưa tay ra một cách lịch sự, yêu cầu lời chào, và nhìn thẳng vào mắt cô.

“Ôi mẹ ơi!” Trong một khoảnh khắc, Sarah che miệng và thốt lên một cách đầy nuối tiếc.

'Tại sao Dieline lại rời bỏ Công tước Ambrosia chứ......?' Anh ta đẹp trai đến nỗi cô không thể nhìn thẳng vào mắt.

Ngay cả khi cô tính cả cuộc sống của Park Hyeyeon và Sarah Millen, cô chưa bao giờ thấy một người đàn ông tuyệt vời như vậy.

Sarah phải suy nghĩ lại về lựa chọn tình yêu quý giá của bạn mình.

“Tôi là Sarah Millen. Nhờ sự chào đón nồng nhiệt của Thiếu gia Claude, tôi đã quên mất sự vô lễ ấy rồi.”

“Thật vậy sao?” Ánh nhìn đầy thắc mắc của Ethan Ambrosia chuyển sang Claude.

Ánh mắt của anh dường như nói rằng con của tôi không thể làm điều đó.

Như thể cậu hiểu được ý nghĩa đằng sau ánh nhìn của cha mình, Claude run rẩy vì căng thẳng.

Đứa trẻ ấy, người đang lúng túng tránh ánh mắt, di chuyển chậm rãi và giấu mặt sau lưng Sarah.

‘Con nghĩ mình có thể giấu toàn bộ cơ thể chỉ bằng cách giấu mặt à?' Sarah nín thở một lúc trước hành động dễ thương của Claude.

Nếu không làm vậy, cô sẽ mất lý trí và ôm chầm lấy Claude ,điên cuồng cọ má của mình vào cậu.

“Tất nhiên, tôi nghĩ tương lai chắc chắn sẽ rất thú vị, vì Thiếu gia Claude rất trưởng thành.”

“Thật là nhẹ nhõm.” - Ethan Ambrosia thở phào nhẹ nhõm.

Hơi cúi người, anh cố gắng bắt lấy ánh mắt của Claude.

Đứa trẻ cẩn thận thò đầu ra và nhìn Công tước.

“Giỏi lắm, Claude. Đừng quên rằng con là người thừa kế của Ambrosia như hôm nay. Bây giờ con phải biết cách trưởng thành.”

“......Vâng, thưa cha.” Đôi mắt của đứa trẻ mở to vì bất ngờ trước lời khen ngợi của cha mình.

Một sắc đỏ xuất hiện trên đôi má của Claude.

Cậu nắm chặt và thả lỏng vạt áo choàng, được thay đổi bằng ma pháp của Sarah, nhiều lần.

Lời khen ngợi từ cha làm cậu rất vui mừng.

“Chuyện gì đã xảy ra với cánh cửa đó?”

“A, cửa ư?”

“Đúng. Có vụ nổ à?”

Ethan Ambrosia sờ gáy mình, nhớ lại cảm giác kinh hoàng khi đó.

Khi các hiệp sĩ báo cáo rằng có tín hiệu về việc sử dụng mana được phát hiện trong dinh thự, anh đã vội vàng quay xe ngựa lại.

May mắn thay, anh không đi xa lắm, vì vậy khi anh đến dinh thự, anh có thể nhìn thấy rõ ràng.

Cánh cửa trong phòng của Claude bay qua cửa sổ với một tiếng nổ lớn.

Khi đó, tâm trí anh trống rỗng, không còn quan tâm đến lễ nghi hay danh tiếng chết tiệt gì nữa.

Anh nhảy ra khỏi xe ngựa đang chạy và lao như điên trong khi nghĩ hàng ngàn lần về gương mặt của Claude, người đã khóc đến thiếp đi đêm hôm trước.

“Chuyện đó......” Sarah lảng tránh ánh mắt, có chút bối rối.

Sau đó, gương mặt của Công tước Ethan Ambrosia trở nên nghiêm trọng.

Cô đang nói rằng Sarah, một ma pháp sư, đang bối rối? Nếu vậy, điều quái gì đã xảy ra ở đây?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play