Hứa Vị Trần vốn nghĩ đây chỉ là một ngày cuối tuần xảy ra hơi ngoài ý muốn. Hắn lại ngủ với Đường Kí Minh, hơi kì lạ, nhưng đặc biệt bất thường ở đâu thì hắn cũng không nói rõ được.
Khi Hứa Vị Trần tới văn phòng vào sáng thứ hai, cách tấm kính, hắn trông thấy mấy thực tập sinh và trợ lý của hắn đang tụm lại thì thầm bàn tán sôi nổi. Hắn vừa vào cửa, họ đã hoảng đến mức nhảy dựng lên, sau đó chộp lấy điện thoại, cúi đầu chạy tán loạn.
Hứa Vị Trần không để bụng, buổi sáng gặp liên tiếp hai khách hàng không ngơi nghỉ, khi trở lại văn phòng thì lại gặp mấy thực tập sinh kia ở phòng trà.
Họ châu đầu ghé tai, xô đẩy nhau, sau đó một cô gái hướng ngoại bước tới trước mặt Hứa Vị Trần: "Luật sư Hứa, thứ bảy anh đến bảo tàng mỹ thuật ạ?"
"Bọn em đều thấy người này trông rất giống anh." Thực tập sinh mạnh dạn lấy điện thoại ra cho Hứa Vị Trần xem.
Hứa Vị Trần cúi đầu nhìn lướt qua, nhận ra là hôm trước có người quay video ở bảo tàng mỹ thuật, hình ảnh hơi mờ với khá rung, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra được là Hứa Vị Trần và Đường Kí Minh.
Hai người đứng không gần không xa, Đường Kí Minh giới thiệu cho hắn về lai lịch của vật trưng bày. Khả năng thu âm của video không tốt nên không nghe rõ Đường Kí Minh nói gì, nhưng so ra thì giọng y dịu dàng hơn so với giọng trong ý thức của Hứa Vị Trần.
Có thể là do mọi ngày Đường Kí Minh bảo vệ đời tư quá chặt, hiếm khi công khai lịch trình, người quay video thêu dệt ở phần caption, nói rằng mình bắt gặp Đường Kí Minh đưa bạn trai người mẫu đi xem triển lãm, nghi sắp come out.
Hứa Vị Trần thấy buồn cười, trả điện thoại lại cho thực tập sinh: "Là tôi, nhưng hình ảnh với caption không đi với nhau, bọn tôi là bạn."
Thực tập sinh hưng phấn, mấy người quây đến, mồm năm miệng mười hỏi Hứa Vị Trần quen Đường Kí Minh thế nào, còn có một gamer thâm niên muốn đề xuất ý kiến cho game, nhờ Hứa Vị Trần phản ánh với Đường Kí Minh, nếu có thể thì cậu ta muốn lập cả một list kiến nghị.
Hứa Vị Trần còn chưa trả lời thì luật sư Lương, đối tác công ty, chẳng biết đã vào phòng lúc nào và cũng chẳng biết đã nghe được bao lâu, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ: "Đây là văn phòng luật, không phải hòm thư ý kiến của công ty game."
Nhóm thực tập sinh chạy như cờ lông công, để lại Hứa Vị Trần và luật sư Lương đứng đối diện nhau. Luật sư Lương mỉm cười với Hứa Vị Trần: "Cậu quen Đường Kí Minh à?"
Hứa Vị Trần thừa nhận, luật sư Lương vừa đùa vừa nghiêm túc nói: "Có tiện hỏi xem họ có nhu cầu đổi cố vấn pháp lý không?"
"Luật sư Lương," Bình thường Hứa Vị Trần sẽ không đề cập, nhưng nếu đã nhắc đến rồi thì hắn vẫn thẳng thắn nói, "Thật ra tôi có cổ phần ở Sphinx, cổ phần công khai. Cho nên..." Tuy không vi phạm quy định nhưng vẫn không thích hợp lắm.
Luật sư Lương hơi bất ngờ, một lúc sau thì vỗ vai hắn, bảo thế thì thôi, có cơ hội thì giới thiệu.
Hứa Vị Trần quay lại phòng làm việc, sắp xếp lại tài liệu của án kiện mà mấy hôm nữa sẽ ra tòa, đến khi xong việc thì trời đã tối hẳn.
Thời gian chẳng còn sớm sủa nhưng hắn lại không muốn về nhà, trong lòng rơi vào mâu thuẫn, vừa mong về nhà sẽ thấy Đường Kí Minh không có ở đó, lại cũng mong Đường Kí Minh có ở đó.
Hứa Vị Trần nhìn cái bàn chất đầy hồ sơ vụ án, không yên lòng được. Chắc do ban ngày nhắc đến chuyện cổ phần công ty với luật sư Lương nên Hứa Vị Trần lại nhớ đến khoảng thời gian ngớ ngẩn trước và sau khi Đường Kí Minh chuyển nhượng cổ phần cho hắn vào năm ngoái.
Mọi việc lúc đó cứ chồng chất lên nhau, buộc Hứa Vị Trần từ chỗ trốn tránh được sao hay vậy cho đến giãy giụa lo lắng, cuối cùng là quyết định từ bỏ nhân lúc còn sớm. Nhưng bây giờ hắn đã bảo sẽ không bao giờ gặp nữa, quen hệ giữa hai người lại càng hỗn loạn hơn trước kia.
Đầu tiên là vào mùa thu năm ngoái, Hứa Vị Trần nhận mấy vụ kiện phải đi công tác, suất ngày bôn ba ở bên ngoài, số lần gặp Đường Kí Minh bỗng giảm hẳn so với lúc Hứa Vị Trần còn học trường luật.
Hứa Vị Trần làm việc quá sức, thần kinh căng thẳng, thỉnh thoảng gặp ác mộng, khi tỉnh dậy sẽ đa nghi, bắt đầu suy nghĩ miên man xem ngày thường Đường Kí Minh đang làm gì.
Hắn muốn hẹn gặp Đường Kí Minh nhiều hơn, giám sát cuộc sống của Đường Kí Minh, không cho y có cơ hội thích người khác, chẳng qua vì thực sự không rảnh, lực bất tòng tâm, đến nỗi ngay cả khi nhận được tin nhắn hỏi thăm Đường Kí Minh gửi cho hắn, bình thường trước khi ngủ hắn mới có thời gian trả lời, có lúc còn chưa trả lời đã gục xuống giường ngủ.
Ngay sau đó là một chuyến công tác đi vào đầu mùa đông nọ, Hứa Vị Trần ngủ một giấc trên máy bay, vẫn chưa đến điểm tới, hắn quay đầu sang thấy hành khách ngồi ghế bên đang giở tạp chí máy bay.
Trên tạp chí có quảng cáo của Sphinx, Hứa Vị Trần cũng cầm lên xem thử, phát hiện thấy trang nhất còn có một đoạn phỏng vấn của Đường Kí Minh giới thiệu về dự án game sắp ra mắt của công ty.
Người phỏng vấn Đường Kí Minh là một MC nổi tiếng, Hứa Vị Trần rất thích style phòng vấn của anh ta nên giở ra đọc.
Mở đầu cuộc phỏng vấn, Đường Kí Minh kể một vài chuyện thú vị khi khởi nghiệp, ví dụ như bàn bạc trong kí túc xá đến rạng sáng, sợ làm ồn đến roommate gắt ngủ nào đó nên mọi người chỉ có thể đánh máy để trao đổi.
Rõ ràng y đang nói đến Hứa Vị Trần, Hứa Vị Trần tiện tay chụp ảnh lại, tính xuống máy bay sẽ gửi, chất vấn Đường Kí Minh xem ai gắt ngủ.
Đọc xuống tiếp, Đường Kí Minh giới thiệu nội dung game mới, Hứa Vị Trần đọc lướt qua, đột nhiên thấy ở phần cuối, MC có đề cập đến cuộc sống riêng tư của Đường Kí Minh.
Trông anh ta có vẻ rất thân quen với Đường Kí Minh, hỏi dạo này chuyện tình cảm của anh Đường có tiến triển gì không.
Theo sự hiểu biết của Hứa Vị Trần, Đường Kí Minh sẽ không trả lời câu hỏi này, cũng lắm chỉ nói mấy câu tưởng đúng mà hóa ra lại điêu. Nhưng trong cuộc phỏng vấn lần này, câu trả lời của Đường Kí Minh rất rõ ràng, trong bản thảo viết Đường Kí Minh suy tư một lúc rồi tiết lộ với MC: "Không phải là chưa gặp được người thích hợp mà là vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp."
MC chúc cho Đường Kí Minh sớm ngày rước được giai nhân về nhà, Đường Kí Minh cảm ơn anh ta.
Bản thảo phỏng vấn kết thúc ở đây, Hứa Vị Trần gấp tạp chí lại, tự dưng như mắc chứng sợ độ cao, tay chân lạnh toát, đầu óc choáng váng, trước mắt hiện ra hình ảnh mấy năm trước Đường Kí Minh và Alice ở bên nhau.
"Người thích hợp", có thể là cô gái cảm mến mới mà Đường Kí Minh gặp được khi đi, cũng có thể vẫn là Alice mà y cảm thấy đặc biệt, chẳng qua vì y vẫn bị Hứa Vị Trần níu chân sau nên cơ hội vẫn chưa đúng.
Sau khi máy bay hạ cánh, Hứa Vị Trần không nhịn được mà mở app mạng xã hội lên, search tên Alice.
Trang chủ công khai của Alice cập nhật tình hình gần đây, hiển thị cô ấy đã làm việc trong công ty mà ba cô ấy đầu tư — Nói không chừng cô ấy và Đường Kí Minh đã liên lạc lại với nhau.
Hứa Vị Trần hoảng loạn nghĩ, có khi đợi Đường Kí Minh và Hứa Vị Trần kết thúc thỏa thuận rồi, có thể họ sẽ có tiến triển mới ngay.
Đường Kí Minh sẽ gửi tin nhắn gì cho Alice?
【Xin hãy đợi anh.】
【Tính nó không tốt, cho anh thêm chút thời gian để trấn tĩnh nó.】
Hứa Vị Trần điên cuồng ngờ vực trong đầu, hắn mất hồn mất vía đến mức bị lạc trong sân bay có biển chỉ đường đơn giản, tí thì lỡ người đón.
Cuối cùng cũng tìm được tài xế giơ tên hắn, Hứa Vị Trần im lặng đi theo đối phương một đoạn, đến khi tỉnh táo lại thì bắt đầu phỉ nhổ hành vi của mình giống mấy kẻ tọc mạch. Hắn nhận ra dù đã già đầu bằng từng này tuổi, thế nhưng chỉ cần phát giác ra dấu hiệu Đường Kí Minh nảy sinh tình cảm với người khác, hắn vẫn không thể bớt điên hơn trước kia tí nào.
Nhưng điều này là bất bình thường.
Hứa Vị Trần biết thế, ngay cả khi không muốn thừa nhận.
Thế nên trong chuyến công tác lần này, Hứa Vị Trần đã cố gắng hết sức để tỏ ra bình thường, hắn không gửi ảnh chụp tạp chí cũng không đa nghi gửi tin nhắn cạnh khóe nào cho Đường Kí Minh, hắn chỉ thường xuyên nhắc nhở bản thân rằng Đường Kí Minh đã rất bao dung với hắn, thế nên đừng có quá phận.
Sau đó là tháng mười hai, ngày giỗ của ba Hứa Vị Trần. Vào mỗi ngày này, Hứa Vị Trần đều sẽ ăn cơm cùng mẹ. Chiều nay, hắn vừa hay gặp khách hàng ở chỗ rất gần nhà, sau khi kết thúc buổi gặp thì bắt taxi về nhà.
Mẹ và Lâm Nhã Quân cùng nhau nấu ăn, Hứa Vị Trần thì phụ giúp mấy việc trong bếp.
Ba mất hơn mười mấy năm, ngày giỗ khiến hai mẹ con họ bớt đau buồn và có thêm nhiều kỉ niệm về ba.
Mẹ Hứa Vị Trần vừa nấu canh, vừa nhớ lại những mâu thuẫn ngọt ngào nảy sinh xong lại được tháo bỏ khi mới làm cha mẹ với ba Hứa Vị Trần, bà cũng chuyện trò với Lâm Nhã Quân về thời con gái của họ.
Khi nhắc đến cuộc hôn nhân của Lâm Nhã Quân, mẹ oán trách: "Hồi ấy tôi đã ứa máu Đường Vĩnh Quân rồi, giàu thì giỏi giang lắm sao? Lão kiêu căng thế, căn bản chẳng tôn trọng người khác, ba Vị Trần mà không khuyên tôi thì tôi chẳng muốn đến dự đám cưới đâu."
"Trước hôm cưới vẫn đến còn gì," Lâm Nhã Quân cười bà, kể với Hứa Vị Trần, "Khóc lóc đập cửa chung cư nhà dì."
Mẹ không lên tiếng, Lâm Nhã Quân lại nói: "Giờ nghĩ đến mình khi ấy, cứ như đang nghĩ đến một người khác vậy. Không biết sao nhưng thời ấy thích lão lắm, còn tưởng lão sẽ thay đổi vì tôi cơ."
Mẹ Hứa Vị Trần hừ lạnh, miễn nhận xét, Lâm Nhã Quân đột nhiên nói: "Vẫn là có lỗi với Kí Minh nhất, ba nó đưa nó đến cái trường đó mà tôi chẳng khuyên lấy câu nào, lại còn thấy ba nó nói có lý. Sau này tôi muốn cho nó chuyển ra ngoài, nhưng lại không dám làm ba nó bực nên cũng không kiên trì. Nếu nó ở đó ít hơn..."
"Chuyện đã qua rồi mà," Lý Văn Tâm khuyên bà, "Bây giờ Kí Minh tốt thế, nói không chừng cái trường đó không tệ vậy đâu."
Nét mặt Lâm Nhã Quân buồn bã, im lặng một lúc mới nói: "Tôi nghĩ việc Kí Minh không yêu đương có liên quan rất nhiều đến hôn nhân thất bại giữa tôi với ba nó."
"Bà biết không, Văn Tâm, bạn học nó kể với tôi, hồi nó mới thành lập công ty, suýt nữa đã hẹn hò với một con bé, nhưng đột nhiên lại không qua lại nữa," Lâm Nhã Quân nói rồi nhìn về phía Hứa Vị Trần, "Con biết chuyện này không, Vị Trần?"
Hứa Vị Trần chính là đầu xỏ khiến Đường Kí Minh thôi qua lại với Alice, hắn vốn dĩ đã giật mình thon thót khi nghe Lâm Nhã Quân đột nhiên nhắc đến việc này, đối diện với ánh mắt bà càng khiến lưng hắn thêm cứng đờ, hắn lắp bắp: "Hình như con từng nghe nói ạ."
"Nó có bảo với con tại sao hay không?" Lâm Nhã Quân buồn rầu hỏi.
"Không có ạ." Giọng Hứa Vị Trần rất nhỏ.
Lâm Nhã Quân lại thở dài, Lý Văn Tâm nảy ra ý tưởng: "Bà biết nó tên gì không? Hay là hai mình làm quen rồi tác hợp cho tụi nó..."
"Chắc người ta có người yêu lâu rồi," Lâm Nhã Quân lắc đầu, "Sao có thể làm phiền con bé được."
Khi cảm giác tội lỗi và ray rứt của Hứa Vị Trần lên đến đỉnh điểm, mẹ gọi tên hắn: "Vị Trần, con có biết cô gái nào phù hợp không, giới thiệu vài người cho Kí Minh đi."
"Người con quen đều bận như con thôi." Hứa Vị Trần ậm ờ chối từ.
"Đâu ra chuyện bận hết như thế," Mẹ trừng hắn, "Con không quan tâm thì có. Kí Minh đối xử với con tốt vậy mà con cũng không biết giúp nó gì cả."
Hắn đang định cãi lẽ thì chuông cửa đột nhiên vang lên, Hứa Vị Trần chạy đến mở cửa, nào ngờ là Đường Kí Minh đứng bên ngoài.
Trời đã tối, y mặc áo khoác nỉ dày màu xám, thấy Hứa Vị Trần mở cửa liền khẽ cười với hắn: "Tôi đến trễ, mọi người bắt đầu ăn chưa?"
Hứa Vị Trần không nhớ đã mấy tuần không gặp y, lần cuối cùng gặp là khi vờn nhau trong phòng ngủ.
Nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi với mẹ, hắn đáp "chưa ăn" với thái độ có phần cứng ngắc, lúc xoay người, bỗng nhiên ngửi thấy mùi thực vật mới mẻ thoang thoảng tỏa ra từ trên người Đường Kí Minh.
Hai người bước vào trong, Lý Văn Tâm đặt đồ ăn lên bàn, thấy Đường Kí Minh thì tự nhiên chào một tiếng.
"Sao anh cũng tới đây?" Hứa Vị Trần trông thấy mẹ vào bếp mới hỏi y.
"Chiều nay nhắn tin cho em rồi mà? Tôi không đến thì ai đưa em về nhà," Đường Kí Minh thì thầm, "Sao em có vẻ không chào đón tôi thế?"
Sau khi về nhà, Hứa Vị Trần không xem điện thoại, chắc là bỏ lỡ, hắn không dám nhìn vào mắt Đường Kí Minh bèn đánh trống lảng: "Anh đừng làm phiền tôi, tôi bận chết đi được."
Đường Kí Minh bảo "ok", hai mẹ dọn đồ ăn xong thì hai người ngồi xuống, không nói chuyện nữa.
Trên bàn ăn, Lâm Nhã Quân không hỏi về vấn đề tình cảm của Đường Kí Minh, ngược lại, Lý Văn Tâm rất ra sức nhắc vài câu, đưa ra vài nhận xét điển hình nhằm khuyên Đường Kí Minh sớm tìm bạn gái, mau kết hôn sinh con, có thế thì các bà còn trẻ mới có thể giúp y chăm con.
Đường Kí Minh không hề thiếu kiên nhẫn mà trả lời rất nghiêm túc, mặc dù không đưa ra bất kỳ hứa hẹn gì nhưng thái độ lại rất tốt.
Lý Văn Tâm nói rồi quay sang Hứa Vị Trần: "Không trông mong gì ở con rồi, ráng mà để ý giúp Kí Minh đó."
Hứa Vị Trần im thinh thích vùi đầu ăn cơm.
Hứa Vị Trần hôm sau có phiên toà, ăn tối xong là phải về ngay.
Mẹ đứng ở cửa trách vài câu, lưu luyến đứng trong gió, nhìn Hứa Vị Trần và Đường Kí Minh đi đến bên xe, Hứa Vị Trần thấy bà như vậy liền quay lại ôm bà, hứa bận hết đợt này sẽ về nhà ở vài ngày.
Ngồi vào xe Đường Kí Minh, Hứa Vị Trần ngửi thấy mùi thơm của hoa hồng mới cắt, mùi vừa rồi trên người y hình như cũng đến từ đây.
"Anh đổi nước hoa à?" Hứa Vị Trần nhạy cảm nhìn Đường Kí Minh chằm chặp, hỏi y.
Đường Kí Minh mỉm cười, không trả lời mà hỏi lại: "Thơm không?"
Hứa Vị Trần lập tức nổi bệnh đa nghi, tức tối suy đoán xem rốt cuộc là ai đã giới thiệu cho Đường Kí Minh nước hoa ô tô thơm như vậy, suốt dọc đường hắn vừa tức giận vừa khó chịu, có ngồi thế nào cũng không thoải mái được. Ngay cả khi Đường Kí Minh trò chuyện với hắn mà hắn còn không thèm đáp.
Thế nhưng nhớ đến ánh mắt ưu sầu và do dự của Lâm Nhã Quân khi hỏi mình về chuyện của Đường Kí Minh và cô gái kia, cơn nóng giận của Hứa Vị Trần lại dần dần chuyển thành áy náy.
Hắn tự hỏi liệu mình có thật sự quá ích kỷ, nhưng làm sao hắn có thể làm một người vị tha, làm sao hắn có thể tàn nhẫn với chính mình để Đường Kí Minh được tự do đây? Hứa Vị Trần vốn là một người muốn gì được nấy lại cố chấp, hắn chỉ giỏi chiếm hữu chứ nào giỏi buông bỏ.
Vào nội thành, Đường Kí Minh không lái đến nhà Hứa Vị Trần. Hứa Vị Trần đang bức bối đấu tranh nội tâm với chính mình, không ngờ Đường Kí Minh lại hỏi hắn "Hứa Vị Trần, tôi có thể đưa em đến một nơi trước được không", lúc này hắn mới nhận ra lộ trình sai sai.
Hứa Vị Trần không biết Đường Kí Minh đang nghĩ gì, liếc nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm nên thản nhiên đồng ý.
Lái xe không lâu, họ băng qua một không gian xanh, tốc độ xe chậm lại, Hứa Vị Trần nhận ra đây là công viên hữu nghị ven hồ cạnh trường học.
Trong công viên vẫn còn nhiều người dắt chó đi dạo, chạy bộ và các cặp đôi, Đường Kí Minh đỗ xe ở góc trong cùng bãi đỗ xe công viên, họ cách bờ hồ rất gần, chỉ cách đó mấy ngọn cây và một đường đi bộ.
Hứa Vị Trần đột nhiên có linh cảm có lẽ Đường Kí Minh muốn tâm sự với mình. Trong xe tối om, Hứa Vị Trần không thấy được mặt y, chỉ ngửi thấy mùi hoa tươi mà hắn vô cùng bận tâm.
Đường Kí Minh đã tìm được người thích hợp, dù Hứa Vị Trần có dại khờ và chậm chạp đến đâu cũng sẽ không đoán sai chuyện y sắp sửa nói với mình.
Dù có quan tâm đến Hứa Vị Trần hơn nữa, Đường Kí Minh vẫn sẽ yêu ai đó, yêu đến mức muốn hủy bỏ thỏa thuận với Hứa Vị Trần để theo đuổi tình yêu của riêng y, một vài ân tình bé nhỏ của Hứa Vị Trần vốn không thể nào giam cầm Đường Kí Minh trong vũng lầy của hắn cả đời.
Phổi Hứa Vị Trần như co thắt, cảm giác vừa lạnh vừa nóng, Đường Kí Minh còn chưa kịp lên tiếng, hắn đã tìm lời nói: "Đưa tôi đến đây làm gì?"
"Hứa Vị Trần, em còn nhớ tại công viên này em đã nói muốn đầu tư cho tôi không?" Giọng của Đường Kí Minh rất thấp.
Hứa Vị Trần mở to mắt cũng chỉ thấy được đường viền tóc của y.
Hắn nói: "Nhớ chứ, thì sao?"
Đường Kí Minh im lặng.
Hứa Vị Trần mới phát hiện hóa ra người như Đường Kí Minh cũng có lúc không biết mở lời như thế nào, vì người đó mà không thể nói thành lời.
Đến cả Hứa Vị Trần còn bình tĩnh hơn y.
Đáy lòng Hứa Vị Trần cũng dần trở nên lạnh toát, hắn ghét sự im lặng, càng ghét Đường Kí Minh vì người khác mà trở nên không giỏi ăn nói. Qua một hai phút, ngược lại hắn là người lên tiếng trước: "Anh nói hay không đây, anh không nói thì tôi cũng có chuyện muốn nói, tôi định sang năm rảnh rỗi sẽ tìm bạn trai, đến lúc đó anh không cần lên giường với tôi nữa."
Khi nói những lời ấy, đầu Hứa Vị Trần như bốc cháy trong khi môi lại rất lạnh, giống như cơ thể bị ghen tị và không cam lòng chiếm lấy, không còn khả năng suy nghĩ quá nhiều.
Đường Kí Minh không biết là ngạc nhiên hay nhẹ nhõm mà đột nhiên trở nên im lặng hơn nữa.
Hứa Vị Trần lạnh lùng nhìn về trước, trong lòng càng tức giận hơn, hỏi y: "Sao lại không nói gì? Vui quá không nói được à?"
Một lúc sau, hắn mới nghe thấy giọng nói dịu dàng của Đường Kí Minh: "Sao đột nhiên lại muốn tìm bạn trai?"
"Muốn yêu đó, không được sao?" Hứa Vị Trần cảm thấy Đường Kí Minh vờ vịt nên giọng điệu cũng không tốt, "Anh cũng mau tìm một người đi, tốt nhất là nên kết hôn càng sớm càng tốt để mẹ tôi với mẹ anh cùng chăm cháu."
Đường Kí Minh nghe xong hình như không phản ứng ngay, hồi lâu sau, đến khi Hứa Vị Trần đau cả đầu, y mới hỏi: "Em định tìm kiểu thế nào?"
"Đẹp trai, cao ráo," Hứa Vị Trần nói bừa hai cái trước mới hay giống như mình đang nói đến Đường Kí Minh, bèn lập tức bổ sung, "Lạc quan vui tươi hoạt bát đáng yêu, tốt nhất là nhỏ tôi một chút."
Đầu óc Hứa Vị Trần rối như tơ vò, không thể bịa thêm nổi, thật ra hắn rất muốn xuống xe rồi bắt xe về nhà, nhưng vì lịch sự nên hắn vẫn hỏi lại: "Không nói nữa, sao anh lại đưa tôi đến đây?"
Đường Kí Minh dừng lại vài giây rồi mở đèn đọc sách trên nóc xe lên. Y không nhìn Hứa Vị Trần, mở hộp tỳ tay và lấy ra một chồng tài liệu dày cộm.
Y nói khẽ với Hứa Vị Trần rằng y định chuyển nhượng một phần cổ phần cho Hứa Vị Trần vì Hứa Vị Trần đã giúp đỡ y khi công ty gặp khó khăn nên y muốn đền đáp cho Hứa Vị Trần đôi chút.
"Hôm nay là ngày giỗ của chú," Đường Kí Minh nói, "Tôi thấy ngày này có ý nghĩa hơn."
Giọng điệu của y rất mềm mỏng, chẳng qua y vẫn luôn không nhìn Hứa Vị Trần. Hứa Vị Trần cũng không biết vì sao mà bỗng trở nên nản lòng, nhìn chằm chằm cây bút mà Đường Kí Minh đưa cho mình.
Cuối cùng Hứa Vị Trần ký tất cả tài liệu mà không nói thêm một lời dư thừa nào, Đường Kí Minh đưa hắn về nhà. Ở dưới chung cư, Đường Kí Minh không biết vì lí do gì mà nói cảm ơn Hứa Vị Trần, chắc là cảm ơn Hứa Vị Trần đã cho y tự do, chu đáo nói ra điều y muốn nói trước để y không phải khó xử.
Hứa Vị Trần không còn gì muốn nói liền xuống xe rời đi. Về đến nhà, hắn cảm thấy mình có chút đáng thương nhưng cũng đáng, làm việc một cách máy móc nửa tiếng, lại lơ mơ tìm nước hoa mùi hoa hồng mới cắt mất một lúc nhưng không tìm được gì, đành phải tắm rửa rồi đi ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT