Rời khỏi bãi đỗ xe, Đường Kí Minh nhìn về phía trước, tập trung lái xe.

Hứa Vị Trần ngồi một lúc thì tâm trạng đã ổn định hơn rất nhiều, tuy hắn vẫn hơi khó chịu khi nghĩ đến chuyện Phùng Võ Ứng vừa liếc qua đã nhận ra hắn thích Đường Kí Minh và những lời rầu rĩ mà cậu ta nói.

Hắn không thích im lặng nên tìm chuyện mở miệng hỏi Đường Kí Minh: "Sao anh tìm được bọn tôi?"

"Đoán xem," Đường Kí Minh tùy ý nói, "Chỗ nó rẽ với chọn đỗ xe không quá khó tìm."

Hứa Vị Trần lầu bầu bảo "rồi", cảm thấy Đường Kí Minh quá tự tin, hắn lại hỏi: "Thế nhỡ đoán sai không tìm thấy thì sao? Cậu ta còn muốn tôi tắt điện thoại, anh có gọi điện cho tôi cũng không được."

"Báo công an."

Hứa Vị Trần cười: "Hâm."

Nhưng Đường Kí Minh lại không cười, bầu không khí trong xe bất giác chững lại.

Hứa Vị Trần muốn làm dịu bầu không khí nên nói: "Thật ra em họ anh cũng không cố ý, cậu ta bảo cậu ta sợ anh, muốn ở riêng với tôi. Anh có muốn nghĩ lại xem anh dọa cậu ta từ bao giờ không."

"Tôi chưa từng dọa nó, ấn tượng với nó cũng chẳng sâu sắc." Ở ngã tư đường, Đường Kí Minh ung dung phủ nhận, y dừng xe trước đèn đỏ, quay sang hỏi Hứa Vị Trần, "Thế em muốn không?"

"Muốn gì?" Mới đầu Hứa Vị Trần không hiểu, nghi hoặc nhìn y.

Đường Kí Minh giải thích: "Muốn ở riêng với nó."

Giọng y dịu dàng như đang tâm sự với người mình quan tâm, dường như chỉ cần Hứa Vị Trần yêu cầu là y có thể đưa Hứa Vị Trần quay lại ngay.

Hứa Vị Trần hơi sững ra, thành thật nói: "Không muốn lắm."

"Tôi thấy nó rất tích cực," Đèn xanh, Đường Kí Minh lái xe về phía trước, nói tiếp, "Dì cũng rất thích nó."

Hứa Vị Trần không rõ y muốn làm mai cho mình với Phùng Võ Ứng hay chỉ đang tâm sự bình thường, hắn nhún vai: "Dù sao ngoại hình cũng chẳng phải gu tôi." Sau đó lại cười nói với Đường Kí Minh, "Người theo đuổi tôi có ai là không tích cực, cậu ta mới cỡ nào chứ."

Tuy đang nói đùa nhưng đó cũng là sự thật. Tình yêu điên cuồng Hứa Vị Trần nhận được từ nhỏ đến lớn nhiều không đếm xuể, sau khi đi làm càng phải thường xuyên từ chối lời mời và những món quà hào phóng từ đủ loại người hơn, Phùng Võ Ứng chỉ là là một người bình thường trong số đó.

Nhưng nghĩ tới mẹ, Hứa Vị Trần hơi lo lắng: "Mẹ tôi mà hỏi thì tôi nói sao đây?"

"Cứ bảo Phùng Võ Ứng sốc nổi, chở con nhanh làm con sợ, anh thấy sao?" Hắn hỏi ý kiến của Đường Kí Minh.

Đường Kí Minh đáp "ừm" rất khẽ, Hứa Vị Trần thấy y không thật lòng cho mình lời khuyên nên bất mãn nhìn y: "Ừm là gì? Anh ngẫm hẳn hoi giúp tôi đi."

"Tôi thấy có thể nói theo điều em nghĩ." Giọng Đường Kí Minh hơi bất lực.

"Thế mẹ tôi hỏi anh thì anh nói thế nào?" Hứa Vị Trần gặng hỏi, đưa tay đẩy cánh tay Đường Kí Minh, "Nghĩ nghiêm túc coi."

Đường Kí Minh bảo "Tôi không biết", y nghiền ngẫm rồi hỏi Hứa Vị Trần: "Tôi bảo hình như Hứa Vị Trần không thích, được không?"

Đường Kí Minh đang lái xe cẩn thận, y nói bằng chất giọng trầm dễ nghe, khác hẳn với lúc hoảng loạn mất kiềm chế của Phùng Võ Ứng.

Hiển nhiên Hứa Vị Trần không ôm kì vọng gì, thế nhưng hắn vẫn vui mừng vì Đường Kí Minh đã bày ý tưởng cho hắn, giúp hắn nghĩ lí do thoái thác để trả lời mẹ, hắn hỏi tiếp: "Còn gì nữa?"

"Còn gì?" Đường Kí Minh liếc hắn.

"Còn, giúp tôi bảo với mẹ là Hứa Vị Trần rất bận, dì đừng giới thiệu cho em ấy, tự em ấy sẽ tìm, hiểu chưa?"

Hứa Vị Trần hùng hồn dạy, nhưng Đường Kí Minh lại bảo: "Tôi quan tâm quá mức sẽ dễ khiến dì nghĩ tôi đang che giấu gì đó cho em."

"Giấu mẹ cái gì?"

"Em đã tìm được kiểu bạn trai mà dì sẽ không đồng ý." Đường Kí Minh giải thích, sau đó nói, "Bảo em rất bận, không có thời gian yêu đương chắc là đủ rồi." Đường Kí Minh suy đoán hợp lý nhưng Hứa Vị Trần lại thấy chua xót vì Đường Kí Minh vô tình xoáy vào chỗ đau của hắn. Hắn không muốn tiếp tục chủ đề này nữa nên im lặng, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bất giác, xe đã chạy vào thành phố, hướng về phía nhà Hứa Vị Trần.

Hứa Vị Trần nhìn khung cảnh đường phố ngày càng quen thuộc, thuận miệng hỏi: "Sau khi đưa tôi về nhà anh sẽ đến buổi triển lãm điện tử kia ư?"

"Không đi," Đường Kí Minh đáp, "Sao thế?"

"Ừm, vốn dĩ nếu anh định đi thì tôi cũng muốn đi cùng," Hứa Vị Trần uể oải nói, "Không muốn về nhà sớm thế."

Đường Kí Minh quay xe ở ngay đằng trước, bảo: "Đi cũng được."

Bảo tàng mỹ thuật khu Đông cách trung tâm thành phố hơi xa, người đến xem triển lãm vào thứ bảy khá đông. Đường Kí Minh đã gọi điện thoại trước, đến khi tới nơi thì đã có người ra đón, đỗ xe vào bãi cho y.

Bạo vễ dẫn họ vào theo lối vip, Hứa Vị Trần không nói một lời đứng cạnh Đường Kí Minh, nhìn y và người phụ trách chào hỏi nhau, trông hai người có vẻ rất thân quen. Đường Kí Minh giới hiện hắn là "Hứa Vị Trần", không thêm bất kì tí định ngữ nào, Hứa Vị Trần gật đầu, thản nhiên mỉm cười với đối phương.

Hứa Vị Trần muốn đến bảo tàng mỹ thuật để giết thời gian, thế nhưng Đường Kí Minh lại thực sự thấy hứng thú.

Có lúc đứng trước vật trưng bày ngắm lâu rồi, Đường Kí Minh và nhân viên triển lãm sẽ cùng giới thiệu vài câu cho Hứa Vị Trần, Hứa Vị Trần tương đối nghe lọt lời của Đường Kí Minh nên dần dần cũng phát hiện ra điều thú vị.

Xung quanh có vài game thủ nhận ra Đường Kí Minh nên hào hứng đến bắt chuyện, xin chụp ảnh chung, bình thường Đường Kí Minh không hay đồng ý chụp chung nhưng hôm nay lại phá lệ nhận lời.

Hứa Vị Trần thấy họ giơ điện thoại lên thì thức thời lẹ làng tránh sang một bên. Đường Kí Minh thấy hắn tránh đi thì nhanh chóng kết thúc chụp ảnh chung, trở lại bên cạnh hắn, hỏi có phải hắn thấy chán không.

Triển lãm không lớn lắm nên chưa đến bốn giờ đã xem xong.

Sau khi lên xe, Hứa Vị Trần cảm thấy sau này mình và Đường Kí Minh sẽ ít gặp hơn nên tâm trạng không tốt lắm. Đường Kí Minh hỏi hắn bữa tối ăn gì, hắn không đáp nên Đường Kí Minh đưa luôn hắn về nhà, nhưng y lại lên tầng cùng hắn, bảo sẽ nấu cơm cho Hứa Vị Trần, ăn xong rồi đi.

"Anh nấu gì cho tôi ăn?" Ngoài miệng Hứa Vị Trần không nói nhưng trong lòng lại rất hứng khởi.

Đường Kí Minh hỏi ý hắn, Hứa Vị Trần lập tức đắc ý nói: "Tôi hỏi trước, không được hỏi tôi."

Đúng lúc thang máy đến, Đường Kí Minh không nói gì, khóe môi giật giật như đang cười trước sự ấu trĩ của Hứa Vị Trần, y đỡ lưng Hứa Vị Trần, đi ra ngoài một cách tự nhiên.

Ánh đèn rất sáng, Hứa Vị Trần được y chạm vào nên đi hơi chậm, sau đó hắn thấy Đường Kí Minh thông thạo mở khóa vân tay nhà mình.

Vào nhà rồi, Hứa Vị Trần hỏi đùa y: "Ai cho anh lưu vân tay?"

"Không được lưu à?" Đường Kí Minh cởi áo vest, vẻ mặt vô tội, "Em ốm mà cứ bắt em ra mở cửa thì không ổn đâu."

Hứa Vị Trần quắc mắt nhìn y treo gọn áo sống lên, điện thoại hắn rung lên, hắn lấy ra xem, là tin nhắn Phùng Võ Ứng gửi tới.

Phùng Võ Ứng xin lỗi hắn, cậu ta nói rằng mình đã hỏi cô, biết chuyện Hứa Vị Trần sợ lái xe nhanh nên cũng chủ động thú thật với cô.

Hứa Vị Trần không muốn trả lời, cậu ta lại nhắn tin đến: 【Có thể cho em một cơ thể để sửa đổi không? Em muốn đưa anh ra công viên ven hồ đi xe đạp đôi, tận hưởng niềm vui tốc độ chậm.】

Biểu cảm và giọng điệu nói chuyện của Phùng Võ Ứng thật ức quá lố, chỉ mới gặp một lần nhưng Hứa Vị Trần đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cậu ta trong đầu, hắn cầm điện thoại cười cười thì nghe thấy Đường Kí Minh hỏi hắn: "Đang cười gì thế?"

Hứa Vị Trần đưa điện thoại cho y: "Em họ anh."

Đường Kí Minh đọc lướt qua, hỏi: "Em đi không?"

"Không đi," Hứa Vị Trần lắc đầu, công viên ven hồ là nơi thương tâm của hắn, đắn đến đó làm gì cũng đều thấy không vui, với cả có muốn đi hắn cũng sẽ không đi cùng Phùng Võ Ứng, "Lái xe nhanh thế mà, tôi không bao giờ ra ngoài với cậu ta nữa."

Nghĩ tới là hắn lại thấy như chết hụt: "Hơn nữa chỗ ấy xa đến mức tôi có muốn bắt taxi cũng không được, tại sao muốn tìm bạn trai lại phải chịu khổ nhiều như thế. Tôi chẳng tìm là xong."

Nói đến đây, Hứa Vị Trần nhận ra điều không ổn nên dừng lại. Hắn nhìn Đường Kí Minh, gỡ gạc cho mình: "Tôi cũng chẳng muốn anh tiếp tục lên giường với tôi, anh hiểu chứ." Hắn sợ Đường Kí Minh nghĩ hắn muốn nuốt lời.

Nghe xong, Đường Kí Minh không đồng tình cũng không phản đối, y chỉ nhìn Hứa Vị Trần. Đồng tử của y rất đen, đáy mắt không có cảm xúc, thân hình lại cao lớn nên sau khi đối diện với y vài giây, không hiểu sao Hứa Vị Trần lại hơi sợ hãi, hắn nhỏ giọng hỏi: "Anh làm sao thế?"

"Hứa Vị Trần." Đường Kí Minh nhẹ nhàng gọi tên hắn, Hứa Vị Trần nhận ra khoảng cách giữa họ quá gần, đầu óc muốn lùi ra sau nhưng chân lại không chịu nghe sai bảo.

"Nếu em bằng lòng, không cảm thấy tôi quá nhàm chán," Đường Kí Minh dõi thẳng vào mắt hắn, giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn, nói khẽ, "Thật ra em có thể tiếp tục tìm tôi."

Giọng Đường Kí Minh vừa nghiêm túc vừa dịu dàng, nhưng Hứa Vị Trần không nhìn ra bất kì cảm xúc nào của y, có lẽ do những lời Phùng Võ Ứng nói về Đường Kí Minh hồi chiều làm hắn lo lắng vẩn vơ, trong đầu hắn vang lên tiếng chuông báo động không thể hiểu được, hắn nín thở định thần, không dám trả lời.

"Em thấy sao?" Đường Kí Minh đợi một lúc rồi lại nhỏ giọng hỏi.

Hứa Vị Trần sợ dáng vẻ này của y, sợ đến mức không dồ lên được, hắn nhút nhát nói: "Không ổn đâu."

"Có gì mà không ổn?" Đường Kí Minh kiên nhẫn hỏi.

"Mẹ tôi phát hiện ra thì làm sao," Hứa Vị Trần thì thào, "Cả dì Nhã Quân nữa."

"Không sao đâu, chúng ta đã ở bên nhau lâu thế rồi," Dường như Đường Kí Minh không đặt nặng chuyện này, y thản nhiên nói, "Em không muốn hẹn hò với người dì giới thiệu, tôi cũng có thể che đậy giúp em, đưa em đi bất cứ lúc nào."

Hứa Vị Trần nhìn y chằm chặp, không hiểu y đang nghĩ gì, lại không nghĩ ra lí do để không đồng ý, giống như một người nghiện đã thề sẽ bỏ ma túy thì bất ngờ được cung cấp một bàn ma túy, ý chí trở nên bạc nhược.

"Tại sao?" Hứa Vị Trần nắm chặt chút tỉnh táo còn sót lại của mình, hỏi.

Đường Kí Minh nói: "Tôi thấy giống như trước chẳng có gì là không ổn." Sau đó y hôn Hứa Vị Trần trước khi hắn từ chối.

Y hôn rất dịu dàng, mút nhẹ môi lưỡi của Hứa Vị Trần nhưng tay siết Hứa Vị Trần lại không hề thả lỏng, Hứa Vị Trần túm áo sơ mi của ý làm nó nhăn nhúm, không hiểu sao mình và Đường Kí Minh lại trở nên như bây giờ.

Đường Kí Minh vuốt ve Hứa Vị Trần qua lớp quần, cuối cùng Hứa Vị Trần không từ chối được nên cùng ngã xuống sô pha với y, sau đó thì đi vào phòng ngủ.

Ở trong phòng ngủ hơn hai tiếng đồng hồ, Hứa Vị Trần cào cho ngực Đường Kí Minh tứa máu, hắn chửi Đường Kí Minh bị điên bằng giọng nói mong manh, khi mở trừng mắt ra thì bỗng thấy điện thoại mình phát sáng.

Cuối cùng Đường Kí Minh cũng dừng lại, y vươn tay cầm lấy điện thoại, nói với Hứa Vị Trần: "Dì gọi."

Tay trái y đặt trên eo Hứa Vị Tràn, Hứa Vị Trần run lên, cắn môi, hắn nghe thấy Đường Kí Minh nói khẽ: "Dì ạ,"

"Vâng, con đưa Hứa Vị Trần về nhà rồi, dì yên tâm," Đường Kí Minh nghe rất kiên định, là người đáng tin cậy nhất, "Em ấy bị Võ Ứng làm cho hơi hoảng, vẫn đang giận, con nấu cơm cho em ấy. Ăn cùng em xong thì con về."

Hứa Vị Trần nghe thấy tiếng mẹ cảm ơn, phấn khởi khen Đường Kí Minh đáng tin.

Đường Kí Minh khách khí đáp lại hai câu rồi cúp mắt, đặt điện thoại sang một bên, nói với Hứa Vị Trần: "Dì cũng nghĩ Võ Ứng lái xe nhanh, không ổn lắm."

Y buông Hứa Vị Trần ra, hỏi Hứa Vị Trần có mệt không, bảo Hứa Vị Trần ngồi đối diện với y.

Đèn không tắt, Hứa Vị Trần thấy vết cào trên người Đường Kí Minh, hướng lên trên là đôi mắt đen láy, có vẻ Đường Kí Minh không muốn để Hứa Vị Trần nhìn mình nên cúi xuống hôn lên vai và cổ Hứa Vị Trần.

Y không nặng tay như Hứa Vị Trần, ngoài vết bầm do thời gian làm quá lâu gây ra thì hiếm khi y để lại dấu vết rõ ràng trên cơ thể Hứa Vị Trần, thậm chí ngay cả dấu hôn cũng không có, y hôn vai cũng khẽ khàng, nói "Xin lỗi, có phải tôi đã làm em đau không." 

Má Hứa Vị Trần chạm vào phần tóc mai cứng ngắc của Đường Kí Minh, hắn mơ màng, xụi lơ ôm lấy lưng y bảo vẫn ổn.

Sau khi nhận được đáp án của hắn, Đường Kí Minh lại tiếp tục sự vụ vô cùng mơ hồ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play