Bên kia, Khương Vũ cơm nước xong cũng phải đỡ Thôi Triết vào khách sạn.
Thân hình bác sĩ cao gầy, còn cao hơn hắn cả một cái đầu, tay dài dân dài, hắn vừa đẩy bác sĩ xuống giường lại bị lực kéo theo, ngã xuống dưới thân Thôi Triết.
Ngực bác sĩ đè lên mặt hắn, mùi nước sát trùng tràn ngập khoang mũi.
“Sao lại nặng như thế chứ!” Khương Vũ hộc máu.
Tửu lượng chẳng ra sao lại cứ kính rượu hắn liên tục, một ly rồi một ly, chẳng rõ là ai chuốc say ai nữa, may là Khương Vũ đã thân chinh chiến trường nhiều năm, bị các tiệc rượu xã giao rèn ra một thân tửu lượng cao cường cho nên khi mà đôi mắt vốn lãnh đạm âm u của Thôi Triết bắt đầu phiếm hồng thì Khương Vũ vẫn vô cùng tỉnh táo.
Thôi Triết buồn bực: “…Tại sao… Tại sao có thể uống…”
Lời nói văn nhã bại hoại cũng không trôi chảy, ánh mắt mơ màng, gương mặt xinh đẹp đụng tới đụng lui sườn mặt Khương Vũ, vừa đụng vừa bực bội đặt câu hỏi: “Tại sao, tại sao? Rốt cuộc là tại sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT