“Tư tổng, sinh viên đại học Đường Đường mà ngài bảo trợ bị đuối nước vì cứu người… Hiện tại đang cấp cứu trong bệnh viện, bệnh viện thông báo tình hình nguy kịch. Đường Đường nói muốn gặp ngài lần cuối, ngài xem…”
Phòng làm việc xa hoa trống trải, ánh mắt Tư Hàn Tước lạnh lùng, bộ quần áo màu mực sắc bén làm cho ngũ quan thâm thuý càng thêm lạnh như băng, người đàn ông nghe xong thì cụp mắt liếc nhìn chiếc điện thoại đang phát ra âm thanh, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Sau đó anh nói, “Tôi sẽ đến ngay.”
Anh vẫn còn nhớ thiếu niên kia, hai năm trước, vào một ngày giữa mùa hè, anh tình cờ đến cô nhi viện dưới danh nghĩa Tư thị để kiểm tra, lúc ấy Đường Đường đang cùng bọn trẻ trải chăn phơi nắng.
Khăn trải giường trắng tinh bay trong ánh nắng vàng, chóp mũi thiếu niên lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn mang nụ cười chói lóa, xung quanh là những đứa trẻ hồn nhiên đang cười nói ồn ào.
Ngày đó Đường Đường mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, dưới ánh mặt trời, cậu xinh đẹp như một thiên thần nhỏ.
Có lẽ cảm thấy có người đang nhìn mình nên Đường Đường chợt quay đầu lại, cách một khoảng cách khá xa, hai đôi mắt đối diện với nhau.
Tư Hàn Tước đã lâu không thấy một nụ cười trong trẻo như vậy.
Trong lòng như có một sợi tơ nào đó bị vỗ nhẹ, ma xui quỷ khiến, anh kêu trợ lý gọi Đường Đường qua, hỏi kỹ tình hình của cậu.
Đường Đường sinh ra trong một gia đình nghèo, cha mẹ mất sớm, cậu được cô nhi viện địa phương nhận nuôi, không có họ hàng thân thích nhưng cậu rất lạc quan, mười sáu tuổi đã đỗ đại học và rời quê hương đến Kinh thị, hiện cậu đang theo học khoa y ở Kinh đại, cuối tuần sẽ dành một ngày đến đây làm thiện nguyện, còn ngày thường đi làm part-time kiếm tiền đóng học phí.
Nói đến đây, đôi mắt thiếu niên ngồi trước mặt anh trong veo, lễ phép nở nụ cười, hai vòng xoáy nhỏ ẩn hiện trên má.
Tư Hàn Tước nhìn đi chỗ khác, nuốt nước miếng, hỏi: “Em tên là gì?”
“Đường Đường.” Đường Đường cười đáp, “Đường trong ‘đường quả’.”
(糖果: đường quả – kẹo ngọt)
Tư Hàn Tước nhướng mày.
Sinh hoạt khổ sở thế kia mà sao cậu vẫn ngọt ngào như vậy.
…
Kí ức bị ngắt đoạn, xe dừng ở cổng bệnh viện, tài xế mở cửa, trợ lý chờ bên ngoài vội vàng tiến lên đón, “Tư tổng, người sắp không xong rồi.”
Biểu cảm của Tư Hàn Tước không thay đổi, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ chỉ là bước đi trước nay luôn thong dong bỗng trở nên hỗn loạn.
Dù vậy, khi anh đến khu khám bệnh, bác sĩ chỉ biết lắc đầu thở dài.
“Mạng được cứu, nhưng cậu ấy đã lâm vào hôn mê sâu, chỉ sợ sẽ trở thành… người thực vật…”
Trước mặt là người đứng đầu Tư gia khiến cho cả Kinh thị nghe tiếng mà sợ mất mật, giọng bác sĩ không khỏi càng ngày càng thấp.
Nghe mọi người đồn tính cách vị này thất thường, chỉ sợ sẽ chọc anh tức giận…
Tuy nhiên, thật lâu sau Tư Hàn Tước vẫn không nói lời nào.
Qua khung cửa sổ hẹp trên cửa phòng, anh có thể nhìn thấy bao quanh thiếu niên là biết bao dụng cụ y tế khác nhau, cậu nằm trên giường bệnh, đôi mắt trong veo bình tĩnh nhắm lại, không đợi gặp được anh lần cuối.
Sau một hồi lâu Tư Hàn Tước mới đáp lại bằng chất giọng lạnh lùng: “Tôi có thể nuôi được.”
Cho dù trở thành người thực vật, anh cũng có thể nuôi cậu cả đời.
Ngay cả cái chết của cha cũng không khiến anh trì hoãn việc bay sang Châu Âu để bàn bạc dự án nhưng giờ khắc này Tư Hàn Tước lại cảm thấy kiệt sức, ngón tay mảnh khảnh xoa ấn giữa hai lông mày, lạnh lùng nói với trợ lý: “Đưa tôi về.”
Tư Hàn Tước có biệt thự riêng, mỗi tuần dì giúp việc sẽ đến một lần, hiện tại trong nhà không có ai, anh đuổi trợ lý đi, đóng cửa lại, tay đột nhiên nện vào tủ cạnh cửa!
Màn trút giận dữ dội vẫn chưa làm tiêu tan hoàn toàn nỗi uất ức trong lòng, Tư Hàn Tước quay người lại, đấm vào khung kính trên tường.
Cùng lúc tiếng động kinh thiên động địa vang lên thì trên mu bàn tay anh cũng xuất hiện một vết rạch dài, máu tuôn ra ngay lập tức, Tư Hàn Tước hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy đầu óc đau nhói.
Lại tới nữa.
Cơn đau buốt như búa tạ đập liên tục vào đầu, âm ỉ tức nặng, trong phút chốc khiến mọi thứ trước mắt như mờ đi.
Tư Hàn Tước kéo chiếc cà vạt xuống và quấn qua loa quanh bàn tay, anh loạng choạng bước vào phòng ngủ, run rẩy kéo ngăn tủ cạnh giường ra.
“Rầm”.
Ngăn kéo rơi xuống đất, rất nhiều lọ thuốc rơi vãi trên nền, nào là thuốc an thần, thuốc ngủ hay thuốc chống loạn thần.
Anh mở ngẫu nhiên một lọ, nắm một nắm thuốc nhét vào miệng, dễ dàng nuốt xuống rồi ôm đầu, lại loạng choạng ngã xuống đất.
Không biết qua bao lâu.
Kính koong -
Chuông cửa vang lên.
Tư Hàn Tước chật vật ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt bởi những cơn đau liên tiếp, con ngươi trở nên sâu thẳm lạnh lẽo giống như một hồ băng không nhìn thấy đáy.
Chuông cửa vang không ngừng.
Chết tiệt, ai lại dám gây chuyện với anh vào lúc này!
Tư Hàn Tước trong lòng tràn đầy ngọn lửa hung ác, hùng hổ lao ra, dùng khí thế chuẩn bị đánh người kéo mạnh cánh cửa.
Bên ngoài gió thổi qua nhẹ nhàng nhưng không có ai mà chỉ có một hộp chuyển phát nhanh cỡ hộp giày nằm cạnh cửa.
Chuyển phát nhanh??
Tư Hàn Tước cảm thấy đó hẳn là một bức thư đe dọa hay gì đó, nếu không thì việc chuyển phát nhanh trong các tiểu khu cao cấp sẽ do nhân viên đặc biệt chuyển đến chứ không có khả năng chỉ đặt ở cửa.
Nhưng không biết tại sao anh vẫn mang hộp chuyển phát nhanh vào rồi lại vô thức mở hộp ra.
Hương thơm dâu tây ngọt ngào lập tức tràn ra.
Tư Hàn Tước sửng sốt, mở hết hộp carton bên ngoài, bên trong lộ ra một hộp khác được bọc trong giấy gói quà chứa rất nhiều hình ảnh viên kẹo.
Đầy màu sắc, sống động và rực rỡ.
Tư Hàn Tước mím môi, bao bì rất tinh xảo, sau khi xé giấy gói quà, anh thấy một chiếc hộp thuỷ tinh, bên trong là một viên kẹo dẻo hình gấu.
Kẹo dẻo gấu to bằng một nửa bàn tay, hai tai nhỏ nhắn xinh xắn. Đôi mắt to tròn nhìn anh tò mò, miệng cong lên tựa như vừa gặp anh đã cười.
Đôi bàn tay và đôi chân nhỏ nhắn dán vào chiếc bụng tròn trịa, toả ra một mùi thơm dễ chịu.
Thần kinh căng chặt cả một ngày của Tư Hàn Tước bỗng nhiên thả lỏng.
Anh nhìn nhóc gấu dẻo dễ thương, khóe môi nhếch lên một nụ cười.
Đây là món quà mà Đường Đường tặng anh. Sau mười hai giờ đêm nay là sinh nhật lần thứ 22 của Đường Đường. Trước đó cậu đã nói sẽ tự làm một chiếc kẹo dẻo tặng cho anh, nguyện vọng năm nay của cậu được đặt vào nó.
Kẹo sẽ thay cậu bảo vệ Tư tiên sinh.
Có lẽ nó đã được lên lịch giao hàng từ trước.
Tư Hàn Tước nghĩ đến thiếu niên với sắc mặt tái nhợt trong phòng bệnh, nhắm mắt lại khẽ thở dài.
Hôm nay anh quá mệt mỏi, thuốc vẫn chưa hết hiệu lực, cả người phát đau, đầu óc choáng váng, không chờ được đến mười hai giờ, anh đặt hộp thuỷ tinh lên tủ đầu giường rồi ôm gối ngủ thiếp đi.
Kim giây tíc tắc chậm rãi dừng trên con số mười hai đỏ chót.
Bây giờ là mười hai giờ.
Đôi tai tròn trịa của kẹo dẻo gấu rung rung, cánh tay nhỏ nhắn động đậy và đôi chân ngắn ngủn cũng giật giật.
Đường Đường lắc đầu, cuối cùng cũng tỉnh lại, kinh ngạc nhìn cơ thể non nớt màu hồng của mình.
Ồ, tui là một viên kẹo sao?!
~Hết chương 1~
Quýt: Về Kinh thị (chỉ thành phố), Kinh đại (chỉ trường đại học): Có thể ý tác giả muốn nói đến Bắc Kinh (hoặc cũng có thể là Nam Kinh) nhưng muốn tránh tên thật nên tớ vẫn giữ nguyên tên 2 địa điểm như thế này đến hết truyện nhé.