Nhận cuộc gọi, Thi Viễn Mộ lại không mở miệng, người đầu dây bên kia lên tiếng trước, trong giọng nói mang theo cười mỉa.
“Viễn Mộ à, con tìm được Đồng Đồng rồi? Tìm thấy ở đâu thế? Đồng Đồng có khỏe không? Ba mẹ đều vô cùng lo lắng cho nó, hiện tại các con ở nơi nào? Chúng ta đến gặp các con…”
Giọng nói trong ống nghe truyền ra, ý cười trên mặt Thi Viễn Đồng anh mãi mới dỗ dành được biến mất trong nháy mắt, thay thế vào đó là khuôn tái nhợt cùng biểu cảm cảnh giác, cậu túm góc áo Thi Viễn Mộ, phát ra một tiếng than khóc: “Anh ơi!”
Nói xong, giọng nói của Thi Viễn Đồng rõ ràng thấp xuống, như là đang nhẫn nhịn cái gì: “Em… Em không muốn trở về.”
Thi Viễn Mộ híp mắt, tăm tối trong mắt chợt lóe rồi biến mất, đặt một chiếc hôn nhẹ lên trán Thi Viễn Đồng.
Anh đoán không sai, chính là cha mẹ thân sinh đã mang Thi Viễn Đồng đi.
Thi Viễn Mộ hồi tưởng lại, hai người không chỉ một lần nói qua Omega nên an phận gả cho người khác, bắt Thi Viễn Đồng đi xem mắt người ta, hơn nữa người bọn họ tuyển đều là tổng tài quyền quý, rất nhiều người thậm chí còn đáng tuổi ba Đồng Đồng.
Đáy mắt Thi Viễn Mộ tràn đầy tự trách, anh chưa bao giờ nghĩ tới hai người họ thế nhưng sẽ trực tiếp mang con ruột của mình đi cho người khác yêu đương lén lút, nếu anh có thể phát hiện ra sớm hơn… sớm hơn một chút, bảo bối Đồng Đồng của anh cũng không phải trải qua những ngày tháng đó.
Nghĩ đến đây, tay Thi Viễn Mộ nắm chặt thành quyền, khớp xương bởi vì dùng sức phát ra tiếng “lục khục”.
Cái ôm của Thi Viễn Mộ quá chặt, đến mức Thi Viễn Đồng hơi đau, cậu do dự một chút, không đẩy ra, mà chậm rãi vòng tay ôm lấy eo Thi Viễn Mộ, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp, nhẹ nhàng dụi dụi, dùng phương thức của bản thân để làm dịu đi cảm xúc của Thi Viễn Mộ.
Giống hệt như khi còn nhỏ.
Thi Viễn Mộ đau đớn, thở dài một hơi, không tiếp tục tưởng tượng nữa.
Điện thoại còn đang chờ anh trả lời, anh dừng một lát, chán ghét chợt loé qua. Anh lại thơm một cái lên má Thi Viễn Đồng, thì thầm bên tai cậu: “Chờ anh một chút”, sau đó đứng dậy đi đến ban công, giọng điệu ngay sau đó lạnh xuống: “Hiện tại cảm xúc của Đồng Đồng vẫn chưa ổn định, hai ngày nữa con dẫn em ấy trở về gặp hai người.”
Thi Viễn Mộ đã có một kế, nhất định sẽ làm kia hai người kia chịu trừng phạt.
Cúp điện thoại, Thi Viễn Mộ gọi đến Trung tâm bảo hộ Omega, cùng bên kia ước định buổi chiều mang Thi Viễn Đồng đi kiểm tra sức khoẻ, chờ anh trở lại phòng ngủ, Thi Viễn Đồng đã rúc trong ổ chăn ngủ rồi.
Thân thể cậu cuộn tròn lại, rõ ràng là tư thế khuyết thiếu cảm giác an toàn, Thi Viễn Mộ không đánh thức cậu, mà đi đến mép giường nằm xuống, kéo cậu vào lòng.
Khí tức quen thuộc lại an tâm làm Thi Viễn Đồng nhẹ nhàng hừ hừ hai tiếng, ngoan ngoãn ghé vào ngực Thi Viễn Mộ.
Thi Viễn Mộ một đêm chưa ngủ, lúc này cũng mỏi mệt tới cực điểm, trong lòng ngực là em trai ấm áp dễ chịu, trên người còn mang theo hương vị của mình, Thi Viễn Mộ hôn một cái lên cổ Thi Viễn Đồng rồi từ từ nhắm hai mắt lại, cùng Thi Viễn Đồng đi vào giấc ngủ.
Thời điểm Thi Viễn Mộ tỉnh dậy, thái dương đã lên cao, bên ngoài có lẽ nóng vô cùng, ánh mặt trời chói lọi chiếu xuống mặt đất, cho dù có bức màn, ánh sáng xuyên qua vẫn hơi chói mắt.
Thi Viễn Đồng nằm trong lòng anh, chớp mắt nhìn, trong mắt cậu không có một tia hơi nước, sáng trong mở to, rõ ràng đã tỉnh lại thật lâu.
Thi Viễn Mộ hơi nhíu mày: “Tỉnh bao lâu rồi? Sao không gọi anh?”
“Em vừa mới tỉnh.” Gương mặt Thi Viễn Đồng đỏ bừng, rõ ràng có chút ngượng ngùng, đôi mắt tròn xoe vẫn như cũ nhão nhão dính dính mà nhìn chằm chằm khuôn mặt anh trai nhà mình, “… Anh trai khi ngủ, rất đẹp.”
Ánh mắt tràn đầy lưu luyến si mê, cực giống Thi Viễn Mộ.
Thi Viễn Mộ âm thầm cảm thán, Đồng Đồng thật là ăn chết anh. Anh lại hôn một cái lên mí mắt cậu, ngồi dậy: “Đói bụng không? Ra ngoài ăn chút gì nhé?”
Thi Viễn Đồng cũng ngồi dậy, tay còn nắm góc áo Thi Viễn Mộ: “Chỉ cần ở bên anh là được.”
Thi Viễn Đồng trước đây cũng dính người, nhưng không phải loại khuyết thiếu cảm giác an toàn một tấc cũng không rời như thế này, hiện tại cậu dường như sợ anh trai mình sẽ biến mất. Trái tim Thi Viễn Mộ co chặt, trong lòng tràn đầy chua xót cùng hối hận, trên mặt vẫn bất động thanh sắc mà nắm lấy ngón tay Thi Viễn Đồng: “Được, chúng ta cùng nhau.”
Ra khỏi khách sạn, ngồi trên xe, Thi Viễn Mộ cẩn thận thắt dây an toàn giúp Thi Viễn Đồng, chủ động đưa góc áo vào tay Thi Viễn Đồng: “Còn muốn túm không?”
Thi Viễn Đồng thẹn thùng, trên mặt hiện lên tia đỏ ửng, do dự một chút, không nói gì. Cậu cúi đầu, ngón tay tiến đến góc áo Thi Viễn Mộ, nắm chặt.
Thi Viễn Mộ cười xoa xoa mái tóc xù xù mềm mại của Thi Viễn Đồng, khởi động xe.
Xe vững vàng ra khỏi bãi đỗ xe.
Giữa trưa, ánh nắng bên ngoài thực độc, thân mình Thi Viễn Đồng còn yếu, Thi Viễn Mộ cũng không dám để điều hòa quá thấp, bên trong xe là một bầu không khí ấm áp.
“Muốn ăn cái gì?” Tay Thi Viễn Mộ đặt lên tay lái, giọng nói hàm chứa ý cười hỏi, “Hiện tại muốn ăn gì? Anh nhớ rõ em khi còn nhỏ đặc biệt thích ăn bánh sơn tra bán bên cạnh trường học, bằng không chúng ta ăn món khai vị trước?”
Thi Viễn Đồng trầm mặc một lát, bàn tay túm lấy góc áo không tự giác nắm chặt, cậu cúi đầu, trong giọng nói không kiềm chế được run rẩy: “Anh, em không muốn ăn chua.”
Mũi Thi Viễn Mộ đau xót, thoáng chốc minh bạch ý Thi Viễn Đồng.
Vừa lúc gặp đèn xanh đèn đỏ, Thi Viễn Mộ dừng xe, nghiêng đầu nhìn về phía Thi Viễn Đồng, con ngươi tràn đầy nghiêm túc: “Đồng Đồng, em đã nghĩ về sau sẽ thế nào chưa?”
Nhắc tới vấn đề này, Thi Viễn Đồng rõ ràng trở nên căng thẳng, cậu cúi đầu không dám nhìn Thi Viễn Mộ, toàn bộ bả vai đều co lại, chuẩn bị tùy thời co thành một cục.
Thi Viễn Mộ điều chỉnh điều hòa tăng lên một chút, ngữ khí mềm nhẹ: “Yên tâm, mặc kệ như thế nào, anh đều sẽ ở bên Đồng Đồng.”
Anh không muốn ở trước mặt Thi Viễn Đồng lặp lại đoạn hồi ức thống khổ kia, chỉ tôn trọng ý nguyện của chính Đồng Đồng.
“Em… Em…”
Môi Thi Viễn Đồng mấp máy, như cũ chỉ phát ra một vài chữ vô nghĩa. Thi Viễn Mộ thở dài, cũng không tiếp tục lái xe mà tìm một chỗ gần đó dừng xe lại, sau đó tháo dây an toàn, ôm Thi Viễn Đồng vào lòng.
“Chúng ta là anh em, trên người chảy cùng một dòng máu, nếu Đồng Đồng luyến tiếc, muốn giữ lại, anh xem như là có thêm một đứa trẻ, nếu em không muốn, chúng ta sẽ không cần, ngay cả em cũng vẫn còn nhỏ nữa là… Đừng sợ, mặc kệ em lựa chọn như thế nào, anh đều có thể giúp em.”
Anh không phải cái gì thánh nhân trách trời thương dân, đứa trẻ là vô tội, chẳng lẽ Đồng Đồng của anh không vô tội sao? Bảo bối mà anh từ nhỏ đã nâng trong tay vì cái gì mà bắt buộc phải sinh hạ đứa trẻ của kẻ cưỡng bách em ấy?
Chỉ một câu này thôi, Thi Viễn Đồng đã khóc không thở nổi.
Pháp luật không cho phép Omega thông qua dụng cụ mà phá thai, mang thai nhất định phải sinh ra, trừ phi một Alpha khác tiến vào khoang sinh sản của Omega lần nữa để đánh dấu hoàn toàn, tinh tử Alpha bài xích lẫn nhau, tinh tử mới tiến vào nếu cường tráng hơn thì sẽ tự nhiên cắn nuốt thai nhi.
Cậu là dơ bẩn, là tội ác, là bị làm bẩn, nếu đặt ở nhà người khác sẽ bị xem là sỉ nhục, cậu chưa bao giờ nghĩ tới Thi Viễn Mộ sẽ nguyện ý vì chính mình làm này đó.
Thi Viễn Đồng chui vào lòng Thi Viễn Mộ, đôi mắt hồng thấu, như con thỏ nhát gan lại dịu ngoan dán đầu vào ngực anh, qua hồi lâu, dây thanh mới có chút rung động.
“Anh ơi… anh không cần vì em làm này đó đâu…”
Không cần vì một đứa em trai đã bị người ta đùa bỡn mà lo lắng như thế.
Thi Viễn Mộ dường như nảy sinh chút ác độc mà giam cầm cậu trong lòng mình, cười khổ một tiếng: “Đồng Đồng, đừng nghĩ anh tốt như thế…”
Thi Viễn Mộ biết, Đồng Đồng xem anh là anh trai vô tư giúp đỡ, nhưng anh không phải là không có tâm tư khác, anh không muốn Đồng Đồng mang thai đứa trẻ của người khác.
Từ góc nào đó mà nói, anh cùng cái người cưỡng ép cậu kia không có gì khác nhau, anh cũng mơ ước thân thể Thi Viễn Đồng, có lẽ so với hắn còn vô sỉ hơn một ít, anh còn muốn Đồng Đồng vĩnh viễn thuộc về anh, đôi mắt ướt át chỉ chăm chú nhìn anh.
Thi Viễn Mộ vừa nói xong, Thi Viễn Đồng đã vội vã đáp lời: “Không phải, anh là tốt nhất!”
Đôi mắt Thi Viễn Đồng sáng lấp lánh, trong đó tràn đầy quyến luyến cùng ỷ lại Thi Viễn Mộ, trong nháy mắt kia, Thi Viễn Mộ thực sự muốn ngả bài với cậu, anh không đành lòng lại lừa gạt Thi Viễn Đồng, nhưng lúc này, nhìn con ngươi hồn nhiên ngây thơ của cậu, Thi Viễn Mộ lại nuốt hết những lời định nói vào trong.
Đồng Đồng của anh xem anh là chỗ dựa duy nhất, nếu hiện tại cho cậu biết anh trai cậu kỳ thật cũng là biến thái mơ ước thân thể cậu… Thi Viễn Mộ sợ cậu sẽ không chịu nổi.
Để anh ích kỷ một chút, ở bên Thi Viễn Đồng giúp cậu đi qua đoạn thời gian này đi.
Thi Viễn Mộ thở dài, hôn lên đỉnh đầu Thi Viễn Đồng, chậm rãi, chậm rãi ngả đầu lên vai Thi Viễn Đồng, không nói gì nữa.
Chỗ Thi Viễn Mộ dừng xe chỉ có thể tạm dừng, hai người lại hàn huyên trong chốc lát, Thi Viễn Mộ khởi động xe lần nữa, cuối cùng, hai người đi đến cửa hàng hoành thánh khi còn nhỏ Thi Viễn Đồng thích ăn.
Hai người ở trên đường tốn không ít thời gian, chờ đến lúc ăn xong cơm trưa đã là hai giờ chiều, Thi Viễn Mộ dẫn Thi Viễn Đồng vào bệnh viện đã hẹn trước.
Cũng may, kết quả kiểm tra làm trái tim Thi Viễn Mộ vẫn luôn treo lên thả lỏng không ít, Thi Viễn Đồng trừ bỏ hơi thiếu dinh dưỡng, thân thể cũng không đáng lo ngại.
Thi Viễn Mộ không yên tâm, các hạng mục lớn lớn bé bé đều phải mang Thi Viễn Đồng kiểm tra một lần, lăn lộn cả buổi chiều, khi toàn bộ tiến hành xong sắc trời đã hoàn toàn đen xuống, mà Thi Viễn Đồng cũng mơ mơ màng màng mà gục đầu ngủ rồi.
Con ngươi Thi Viễn Mộ tràn đầy nhu tình, ôm ngang Thi Viễn Đồng ra khỏi bệnh viện, lại ở bên ngoài thuê một gian phòng.
Anh cùng cha mẹ bởi vì Thi Viễn Đồng mất tích đã tách ra ở riêng, anh biết Thi Viễn Đồng không muốn trở về ngôi nhà kia, nhưng không được Thi Viễn Đồng cho phép, Thi Viễn Mộ cũng không dám tùy tiện mang cậu về nhà của mình.
Huống chi, anh cũng sợ không kiềm chế được ý tưởng ác ma chôn sâu dưới đáy lòng kia.
Giường trong khách sạn thực mềm, chăn gấp gọn ở trên, Thi Viễn Mộ đặt Thi Viễn Đồng lên giường, nệm chăn lõm xuống một tảng lớn, cơ hồ muốn vùi Thi Viễn Đồng vào trong.
Dường như vừa tiếp xúc với chăn mềm, Thi Viễn Đồng đã rầm rì muốn tỉnh lại, Thi Viễn Mộ vội vàng phóng xuất ra tin tức tố, trấn an Thi Viễn Đồng
Hương trà Ô Long mang theo vị đắng tràn ngập ở trong phòng, mí mắt Thi Viễn Đồng run rẩy, cuối cùng chậm rãi khép lại.
Thi Viễn Mộ nhìn cậu, lại phóng xuất ra không ít tin tức tố.
Lúc này, trong phòng tràn ngập vị trà Ô Long, hương khí cơ hồ hóa thành hữu hình, tầng tầng lớp lớp vây quanh bao phủ Thi Viễn Đồng, trấn an cảm xúc của cậu, đưa cậu vào giấc ngủ sâu.
Cơ thể Thi Viễn Đồng từng chút mềm ra, tiến vào trạng thái ngủ say, Thi Viễn Mộ nhẹ nhàng đắp chăn giúp cậu, nhìn nhìn, xác định cậu sẽ không tỉnh lại mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Anh muốn đi tìm hai người hỏi cho ra lẽ.
~Hết phần 6~