Sư Tôn Không Nguy Hiểm

Chương 2


3 tháng


   Tuyệt Trần đạo quân là một truyền kỳ mang sự hoàn mỹ vô khuyết, phong quang vô hạn của Viêm Thiên giới.

Nhưng hai năm trước, y đã làm một điều khó tin khiến cho muôn vàn tu sĩ chỉ trích cho đến tận bây giờ. 

Một lần khi xuống núi, y mang về một phàm nhân từ một ngôi làng và nhận cậu ta làm đồ đệ thân truyền thứ hai.

Biết bao tu sĩ đã tranh giành sứt đầu mẻ trán chỉ để làm đệ tử của ngài. Nhưng trong trăm năm qua, y chỉ thu một đệ tử là Tần Thời.

Linh Nguyên Phong có rất nhiều tu sĩ, nhưng không có ai có tư cách gọi y một tiếng  "sư phụ". Nếu không phải đệ tử thân truyền, cho dù là đệ tử của Lăng Nguyên phong cũng không thể coi là đệ tử của y.

Nếu may mắn được bái nhập môn hạ của đạo quân, chắc chắn kiếp trước đã cứu chúng sinh, phần mộ tổ tiên đã được đặt ở nơi phong thủy, thiên thời địa lợi nhân hòa. Điều này khiến hàng ngàn tu sĩ phải hâm mộ không thôi.

Nhưng Lục Tục thì lại không phải.

Cậu bị đồng môn ghen ghét, phẫn hận, cùng với đủ loại khinh thường.

Khi được Tuyệt Trần đạo quân nhận làm đệ tử, cậu đã được mười tám (sao ổng ko húp luôn ta :) ) , đã quá độ tuổi tu luyện tốt nhất từ ​​lâu.

Huống hồ thiên tư cậu cũng tầm thường, cho dù có thăng cấp cũng chỉ có thể là người tầm thường, thậm chí còn không bằng nhiều đệ tử nội môn.

Các đại năng Nguyên Anh thu nhận đệ tử thân truyền, cái nào không phải đều là người có căn cốt thượng phẩm trong vạn người.

Nhưng mà chính là một cái người thường thường hạ đẳng như vậy, lại may mắn được đạo quân coi trọng, trở thành đệ tử thứ hai của y.

Lúc ấy khi cậu bái sư, còn được tặng cho một viên Thiên giai linh dược mà tu sĩ bình thường cả đời khó cầu, từ một phàm nhân khó nhập đạo, cậu đã một bước thăng thiên và trở thành Trúc Cơ tu sĩ.

Với tư chất tầm thường như vậy, sợ là cho dù có hai mươi hay ba mươi năm nữa cũng khó có thể tự mình tu luyện được.

Cậu có tài đức gì mà có thể có được vận may tốt như vậy?

Vị tôn mà vô công, phụng hậu mà vô lao*, chẳng phải sẽ bị người khác ghen ghét hay sao? (*kiểu như không có làm mà đòi có ăn thì ăn shit á)

Lục Tục rốt cuộc có điểm nào đáng để Tuyệt Trần đạo quân chú ý? Các tu sĩ nghĩ đến trăm lần cũng không ra.

Nghĩ tới nghĩ lui, lý do miễn cưỡng duy nhất có thể nhắc tới có lẽ là khuôn mặt của cậu.

Lục Tục vô dụng, căn cốt tư chất cơ bản tầm thường, duy độc chỉ có vẻ ngoài tinh xảo mỹ lệ có thể nói là tuyệt nhất. Từ đôi lông mày đến đuôi mắt đều như thể được chạm khắc tinh xảo, phảng phất có thể làm lu mờ hết cảnh sắc của vạn vật trên thế gian.

Tuyệt Trần đạo quân phong hoa tuyệt đại tiên tư ngọc chất. So sánh với cậu hoàn toàn là không cùng một đẳng cấp (xía con tao là đẹp nhất thiên hạ nghe chưa =-=×)

Vì thế, các tu sĩ đã lén đồn đại rằng thứ mà Tuyệt Trần đạo quân thu không phải là đệ tử mà là một món trang sức vừa mắt mang theo bên người.

Thậm chí còn nghĩ rằng liệu cậu có phải là con riêng của đạo quân hay không.

Nếu không phải đạo quân cư xử chuẩn mực, trầm ổn cẩn thận thì có lẽ mọi người đã tin vào suy đoán này.

Về tình cảnh của mình ở Càn Thiên Tông, vốn là mục tiêu bị mọi người chỉ trích, Lục Tục tuy biết rõ nhưng lại không thể làm gì được.

Tại sao sư tôn lại nhận cậu làm đệ tử?

Đại khái chỉ có thể nói, đây đều là ý trời chú định vận mệnh.

Cậu thực ra không phải là người của Viêm Thiên giới, mà là xuyên đến từ một thế giới khác.

Trong thế giới nguyên bản của Lục Tục, lưu hành một thể loại [ Sư tôn văn học ], đồ đệ dĩ hạ phạm thượng, đối với sư tôn mưu đồ gây rối. 

Cậu tình cờ đọc được một cuốn sách văn học, sư tôn là nhân vật chính - Tuyệt Trần đạo quân, sau đó liền xuyên qua đến Viêm Thiên giới.

Sang thế giới này không bao lâu, cô độc một mình không nơi nương tựa, cậu thật sự gặp được một vị "Tuyệt trần đạo quân", được người cứu, trở thành đệ tử của y.

Theo như nguyên tác, Lục Tục lẽ ra cũng giống như những nghịch đồ khác trong sư tôn văn học, tâm sinh ái mộ đối với sư tôn, rồi làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo.

Tuy nhiên, cậu lại chỉ là một phàm nhân khiêm tốn, cô độc một mình không nơi nương tựa ở Viêm Thiên giới, là Tuyệt Trần đạo quân đã cứu mạng cậu, dạy cậu nhập đạo tu hành, cho cậu nơi ăn chỗ ngủ.

Ở nơi dị giới xa lạ chẳng biết về điều gì, y vì cậu che mưa chắn gió.

Người là ngọn hải đăng soi sáng cả thế giới trong cuộc đời cậu, khi không có nơi nào để đến, không biết đường về trong cuộc đời. 

Viêm Thiên giới cường giả vi tôn, cá lớn nuốt cá bé.

Cậu có thể sống mà không phải lo cơm ăn áo mặc trong tiên môn đều là nhờ có sư tôn. Nói rằng y là phụ mẫu cũng không quá.

Lục Tục đối với sư tôn của mình tuyệt chỉ có khâm phục và ngưỡng mộ, không hề có nửa phần si tâm vọng tưởng.

Hơn nữa cậu sớm đã biết được, sư tôn cậu bên người toàn sài lang hổ báo. Đối với y lòng mang ý xấu, như hổ rình mồi. 

Lục Tục cậu tận tâm thề --- dù chính cậu tu vi không đủ tốt, cậu cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ sư tôn của mình.

Cho dù tan xương nát thịt, muôn lần chết cũng không chối từ.

***

Sau khi thỉnh an xong, Lục Tục xin cáo lui. Ngay khi mới vừa bước ra khỏi phạm vi pháp trận của Trần Phong điện, đối diện lại có hai bóng người quen thuộc bước về phía cậu.

Một trong số họ là Hạ Chí, người mà cậu đã đuổi đi cách đây nửa canh giờ. (1 giờ)

Người còn lại là sư huynh của cậu - Tần Thời.

Tiền căn hậu quả rõ ràng - Lục Tục liên tiếp làm đổ trà mà Tần Thời sai Hạ Chí đưa cho sư phụ, Hạ Chí lập tức đến gặp sư huynh cáo trạng.

Giờ phút này, Tần Thời đích thân ra tay, đến tìm cậu nói lý lẽ.

Ngọn gió tĩnh lặng trên núi Linh Nguyên phong nhẹ nhàng thổi qua rừng hoa, thổi bay những cánh hoa đỏ rực rải rác trên nền vạt áo tịnh bạch như tuyết. 

Dưới gốc cây, thiếu niên thân hình mảnh mai, khuôn mặt tuấn mỹ, ngọc thụ lâm phong.

Không giống như Lục Tục không biết được nhặt từ một sơn thôn hoang giã nào, Tần Thời hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu “đệ tử thân truyền của Tuyệt Trần đạo quân”.

Hắn bẩm sinh đã có căn cốt ngàn năm hiếm gặp.

Danh xứng với thực, hắn đã thành danh khi còn trẻ. Không đến trăm tuổi đã nằm trong nhóm Nguyên Anh tôn giả. 

Tu vi của hắn đã vượt xa nhiều tiền bối tu sĩ và không còn ở dưới quyền của sư phụ nữa.

Đối với một cường giả thực lực mạnh mẽ, mọi người tuy có tâm tư đố kỵ, nhưng cũng phải thần phục trước sức mạnh cường đại này.

Tần Thời cũng giống như sư phụ của mình, lẽ ra phải là một quân tử khiêm tốn như ngọc. 

Điều đáng tiếc là vì nỗi tương tư cầu mà không được nhiều năm khiến lòng dạ hắn đã trở nên đen tối, trở thành một kẻ ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo.

Thế nhân đều ghen tị và oán hận Lục Tục, Tần Thời lại càng là đặc biệt phẫn nộ.

Hắn ta là đệ tử duy nhất của Tuyệt Trần đạo quân, và đạo quân cũng là sư tôn của một mình hắn.

Thế nhưng Lục Tục lại xuất hiện, đã lấy đi mọi ưu ái của sư phụ, tư chất lại tầm thường, khiến sư phụ bị chỉ trích, thanh danh bị tổn hại.

Nhìn thấy sư đệ đi dạo trong sân với thái độ nhàn nhã mang theo vài phần lười nhác, Tần Thời cười lạnh một tiếng.

Đôi lông mày kiếm đạm nhạt thích hợp hơi cau lại, tạo nên mấy phần tối tăm cố chấp. Khẽ nhếch khóe môi treo nên ý cười lạnh băng, đã bộc lộ hết thảy sự oán giận, chế giễu cùng khinh thường.

Đối mặt với vị sư đệ như nước với lửa này, hắn thậm chí còn không thèm ra vẻ quân tử.

Lục Tục tựa hồ không chú ý tới biểu tình chán ghét trên mặt tới đối phương, vẫn là giữ nguyên nụ cười như có tính toán chuẩn xác, tiến lên ba bước hướng Tần Thời hành lễ:

“Vừa rồi ta vô tình làm đổ trà của sư huynh. Sư huynh nhìn như vầng sáng trên cao, tất nhiên sẽ rộng lượng hào phóng, đoán chừng sư huynh sẽ không trách ta việc này.”

Vẫn là lý do thoái thác mà vừa nãy cậu nói với Hạ Chí.

Đừng đưa tay ra đánh người đang tươi cười. Dù thế nào đi nữa, trước tiên phải nên tâng bốc người lên cao. Dù chính mình vô lý, trước tiên bạn cũng nên lợi dụng từ “lễ”.

Tần Thời khoanh tay, không tỏ ý kiến gì, chỉ lạnh nhạt hừ lạnh một tiếng.

Hắn ta vốn so với Lục Tục cao hơn nửa cái đầu, lúc này cằm hơi giương cao, từ trên cao nhìn xuống như thể không coi ai ra gì.

Sự ghen tị và chán ghét của người khác đối với cậu, Lục Tục sớm đã hiểu rõ.

Tu vi của cậu kém đại sư huynh quá xa, nếu không có sư tôn che chở cho cậu, Tần Thời giết cậu còn dễ hơn là bóp chết một con kiến. Cậu không có đủ tự tin chứ đừng nói đến việc cứng đối cứng với Tần Thời. Chỉ có thể ngấm ngầm đối phó, hạ thấp phong thái, tỏ ra e dè với hắn

“Hôm nay vô tình làm đổ trà Quân Sơn Ngân Diệp của sư huynh, trong lòng ta tự thấy có lỗi vô cùng, mấy ngày nữa tìm được vật phẩm thích hợp, ta sẽ tới tìm sư huynh tạ lỗi.”

Tần Thời vẫn như cũ ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ cười lạnh.

Lục Tục cho rằng cậu đã lễ nghĩa chu toàn, chắp tay cáo từ định rời đi.

Cậu không có cách nào giảm bớt hận ý của đối phương đối với mình. Trong suốt thời gian dài này, không nhìn lên cũng không nhìn xuống, cậu chỉ có thể tận lực làm đủ lễ nghĩa không để đối phương có thể tìm ra lỗi lầm. Bày ra một bộ tư thái huynh không hữu, đệ lại cung.

 Ở thời điểm khi đang dâng trà cho sư tôn, cậu sẽ tìm cơ hội bất lộ thanh sắc mà ngăn cản.

Vừa đi được vài bước, một giọng nói lạnh lùng gọi: "Chờ đã" từ phía sau vang lên.

Sự hận thù không chút nào che giấu khiến giọng nói trở nên trầm thấp và khàn khàn, giống như một con dao cùn rỉ sét đang hung hãn cưa gỗ mục, cắt bỏ sương giá đến nghiến răng nghiến lợi.

“Sư đệ, sao vừa rồi ngươi lại đi gặp sư phụ?”

“Sư tôn kiểm tra xem ta tu luyện đến mức nào.”

"Ồ?" Tần Thời cười lạnh: “Không biết sư đệ của ta tu luyện thế nào rồi?”

Lục Tục im lặng một lúc: “…Ta  không tài giỏi lắm, tiến bộ chậm và không được như mong muốn.”

“Sư đệ mặc dù tư chất thấp hèn,” Tần Thời ngữ khí không chút lưu tình nói: “Nhưng ngươi ra ngoài, ngươi cũng là đệ tử của Linh Nguyên Phong, thậm chí là đệ tử của Tuyệt Trần đạo quân, tu vi của ngươi thấp, chính là đã hủy hoại danh tiếng của sư phụ."

Khóe miệng nhếch lên hoàn hảo hơi mím lại, cậu đã mơ hồ đoán được ý đồ của đối phương.

Đúng như dự đoán của cậu, Tần Thời nói tiếp: “Ta thân là sư huynh, tự nhiên nên chỉ điểm cho sư đệ tu luyện. Bây giờ là thời điểm thích hợp, chúng ta đến đài luyện kiếm một chút, để ta xem kiếm thuật của ngươi như thế nào.”

Tần Thời đã đột phá Nguyên Anh, tấn chức đại năng một phương, hoàn toàn có thể chọn một phong khác của Càn Thiên Tông. Nhưng hắn vẫn còn tiếp tục lưu lại Linh Nguyên phong vì muốn được ở bên sư phụ, không muốn xa cách.

Sức tu luyện và chiến đấu của hắn ta từ lâu đã vượt trội hơn nhiều so với những người khác, và nằm trong số những người giỏi nhất ở Viêm Thiên giới. Hắn nói rằng muốn dạy Lục Tục sử dụng kiếm thuật, nhưng thực ra chỉ muốn nhân cơ hội chỉnh đốn cậu một trận, giải tỏa cục tức dồn nén trong lồng ngực bấy lâu nay.

Lục Tục tự nhiên biết rõ điều đó.

Cậu muốn cự tuyệt, nhưng cái cớ của Tần Thời hoàn hảo đến mức cậu không nghĩ ra được lý do thoái thác nào

Huống chi đối phương rõ ràng là đang cố ý tìm cậu gây phiền toái, tuyệt đối sẽ không để cậu bình yên rời đi.

Đại sư huynh lòng dạ Tư Mã Chiêu, cùng tùy tùng nhỏ bên người Hạ Chí cũng đồng dạng tỏ ý ép người.

Hắn ta đổ thêm dầu vào lửa: “Kiếm pháp của đại sư huynh cao siêu tinh diệu. Nếu có thể được sư huynh chỉ giáo, thì ngay cả một người có tư chất kém cỏi cũng có thể tiến bộ. Sư huynh bận rộn vẫn không quên dành thời gian để chỉ điểm kiếm chiêu, Lục sư đệ vận khí thiệt tốt." 

Nếu thực sự may mắn như vậy thì nhường cho ngươi. Lục Tục cười lạnh trong lòng.

Cậu còn chưa mở miệng, Tần Thời đã đưa tay chỉ đường: “Sư đệ, mời.”

Hôm nay không có cách nào thoát khỏi trận đòn hiểm này.

Lục Tục thầm thở dài, khóe miệng lại vẫn cong lên như cũ, thần sắc tự nhiên ưu nhã: “Làm phiền sư huynh.”

——————

Tiểu kịch trường:

Lục Tục: “Sư tôn đối với ta tốt, Tần Thực lại ghen tị với ta.”

Tần Thực: “Chán ghét ngươi là có, kính ngưỡng sư tôn cũng là có. Nhưng ái mộ sư tôn là không có -_-


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play