Sư Tôn Không Nguy Hiểm

Chương 1: Sư tôn


3 tháng


   Muôn vàn hoa cỏ nở rộ rực rỡ, mây trắng thoáng qua. Gió núi phần phật, mưa rơi lả tả như những hạt ngọc trắng ngần.

Ẩn mình trong bóng tối phía sau rừng là một thân ảnh cao gầy, dáng lưng thẳng như trúc. 

Lục Tục nghiêng người dựa lên cây cổ thụ, những bóng râm lại mon men bay nhảy trên mặt cậu che khuất đi biểu tình trên khuôn mặt.

Những cánh hoa xinh đẹp nhẹ nhàng đáp xuống vai cậu, vạt áo tung bay trong gió tựa như một bức họa khí phách lẫm liệt, tô đậm thêm sự cô độc, hiên ngang của người trong tranh.

Cậu liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay.(?) Đã sắp gần đến chín giờ.

Một bóng người màu trắng chậm rãi bước đi từ cuối con đường núi.

Người đó cầm trên tay khay gỗ đen tuyền, đối lập với nó là một chén trà bạch ngọc được đặt ngay ngắn trên đó.

Để giữ cho trà không bị đổ ra ngoài, bước đi của người đó cẩn thận và nhẹ nhàng, thận trọng như thể đang đi trên một lớp băng mỏng.

Lục Tục lấp ở gần đó đang ẩn giấu rất kỹ, người kia còn chưa phát hiện ra cậu.

Khi người áo trắng đó đi được một đoạn, cậu lặng lẽ ra khỏi bóng tối, rồi bỗng lao lên từ phía sau va vào hắn.

Người đó chưa kịp phản ứng, bị đụng cho loạng choạng tưởng chừng như sắp ngã đến nơi, vai hắn rung lên, khay trà đang bưng lập tức nghiêng ngả, chén trà không chịu nổi nữa mà cam chịu rơi xuống đất phát ra âm thanh giòn giã, làm ướt một mảng trên mặt đất khô ráo.

Phải mất vài giây sau, người áo trắng kia mới thoát khỏi sự choáng váng, tức khắc khuôn mặt trở nên đỏ bừng giận dữ, thâm chí còn đỏ hơn cả màu đỏ tươi của hoa trên núi.

Thiếu niên đụng phải hắn rất đẹp, ngũ quan hoàn mỹ như được chạm khắc từ vàng ngọc, khiến người ta không kìm được mà say đắm.

Nhưng điều đó cũng không thể làm hắn bớt giận dữ chút nào cả đâu nhá.

“ Lục Tục, ngươi đi đường mà không có mắt sao?!"

Khóe miệng Lục Tục câu lên nụ cười tỏ ý xin lỗi: “ Rừng hoa Linh Nguyên phong đẹp quá, ta chỉ là mải ngắm cảnh mà quên nhìn đường, vô tình đụng phải Hạ sư huynh, mong sư huynh thứ lỗi."

Cậu cúi xuống nhặt chén trà bạch ngọc xấu số đang lặng yên nằm trên nền đá lên, tỏ vẻ thiện chí đưa lại cho Hạ Chí.

Chén trà đáng thương nhưng may mắn được làm từ bạch ngọc vô cùng chắc chắn, chỉ là đáng tiếc "Quân Sơn Ngân Diệp" trong chén đáng giá một lượng vàng một lá trà, giờ đã bị văng tung tóe không thể thu hồi được nữa.

  Không thể dùng tay đánh một khuôn mặt đang tươi cười, và dường như thái độ xin lỗi của Lục Tục vô cùng thành khẩn, tựa hồ chỉ là vô ý phạm phải sai lầm.

Hạ Chí kìm nén tiếng mắng đang nghẹn trong cổ họng, nhưng vẻ mặt vẫn không giữ được nét bình tĩnh.

Con đường núi được lát bằng đá xanh của  Linh Nguyên phong rộng và bằng phẳng, quá đủ để mấy người sóng vai nhau cùng bước đi. Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện như thế này.

 Hắn không khỏi bực tức mà tự hỏi, có phải Lục Tục vừa đi vừa nhìn trời mới không cẩn thận, hay là cố ý gây sự với hắn ta? 

Nhưng nếu là vế sau thì lại không có chứng cứ.

Hạ Chí trịnh trọng nói: “ Trà này là đại sư huynh đặc biệt ra lệnh dâng cho đạo quân, lục sư đệ lại đem nó đánh đổ, ta thân phận thấp hèn, không có tư cách bắt sư đệ phải chịu trách nhiệm, nhưng thế lại không thể giải thích với đại sư huynh."

Giọng nói trong trẻo mà thanh lãnh vang lên , cậu cười khẽ nói: “Sư huynh tính tình rộng rãi, sẽ không để ý những chuyện nhỏ nhặt như vậy đâu ^^ ."

Chỉ bằng vài lời, cậu đã nâng sư huynh mình lên tận mây. ( ý nói ca ngợi í)

Hạ Chí hắn nên nói cái gì bây giờ?

Nếu tiếp tục nói về sư huynh, chắc chắn sẽ bị cho là ỷ thế hiếp người, như thể đại sư huynh sẽ thành kẻ hẹp hòi, trách móc đồng môn chỉ vì làm đổ một chén trà.

Không đợi đối phương kịp trả lời, Lục Tục đã nói: “ Ta chuẩn bị đi gặp sư tôn, đợi lát sẽ đi thỉnh tội ngài ấy."

Miệng Hạ Chí đã hoàn toàn bị những lời này chặn lại. --_--

Hắn không phải là người có tài hùng biện, lục sư đệ đã nói đến nước này, hắn không thể nghĩ ra cái gì khác để cãi lại, chỉ có thể chửi thầm.

Lấy việc Tuyệt Trần đạo quân luôn ưu ái Lục Tục, đừng nói đánh đổ một ly trà, cho dù hai sư huynh đệ này của đạo quân có tranh cãi thì người bị phạt cũng vẫn sẽ là đại sư huynh.

Nếu Lục Tục đi gặp đạo quân, ở trước mặt đạo quân thêm mắm dặm muối, châm ngòi bôi nhọ một phen, đạo quân nói không chừng còn trách tội nên đầu mình.

Nghĩ tới đây, Hạ Chí không còn dám tiếp tục tranh cãi với Lục Tục nữa. ( cóa mà sợ vãi đái ra quần í :))) )

Đầy một bụng tức giận mà không dám nói gì khinh thường hay bất mãn, hắn hậm hực cầm lấy khay và chén trà rỗng mà bỏ đi.

Bóng dáng Hạ Chí dần biến mất ở cuối con đường.

 Vẻ mặt Lục Tục ở phía sau hắn chợt thay đổi, đôi mắt vốn ôn hòa mà dịu dàng đột nhiên lóe lên một tia lạnh lùng.

Lục Tục nhẹ lắc đầu, mím môi hừ một tiếng, nhuốm một vẻ thanh lãnh như vầng trăng trên bầu trời. Ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lùng, hòa vào cơn mưa hoa xinh đẹp mà không để lại chút dấu vết.

Một lúc sau, đôi môi mỏng thanh tú cong lên thành một đường cong tao nhã, nụ cười ấm áp dịu dàng lại xuất hiện. 

Cậu bước những bước dài đi về phía nơi ở của Tuyệt Trần đạo quân.  

Hàng ngàn Thiên Thụ Hoa Lâm bao quanh Trần Phong điện hiên ngang, tráng lệ. 

Những cây cầu nhỏ bắc ngang cùng dòng nước chảy róc rách, đình đài lầu các ẩn hiện giữa những đóa hoa đỏ rực đẹp đẽ, chỉ để lộ mái ngói vàng cùng mái hiên màu đỏ thẫm chạm khắc hình rồng phượng, tương phản với những non xanh trải dài.

Có vài chiếc chuông đồng được chạm khắc tinh xảo treo trên mái hiên của chính điện. Khi gió thổi, vang lên âm thanh trong trẻo dễ chịu, khiến cho nơi đây vốn trang nghiêm lại nhiễm vài phần màu sắc hồng trần.  

Cánh cửa hơi hé mở, người trong điện tựa hồ đã sớm biết Lục Tục sẽ tới, nhàn nhã thưởng trà chờ đợi. (chờ vợ iu chớ sao, hí hí)

Tuyệt Trần đạo quân ngồi trên án thư, ánh sáng trong suốt của bầu trời dường như đều bị y thu hút, nhẹ nhàng mơn trớn mặt mày tinh xảo.  

Đôi mắt phượng mang theo vài phần tiên khí thanh lãnh, đẹp đến mức có vài phần âm nhu. Xương quai hàm góc cạnh mượt mà lại có chút nam tính, vẻ đẹp vừa mạnh mẽ vừa ôn nhu ở trên khuôn mặt ấy tuy đối lập nhưng lại vô cùng hài hòa với nhau, tuy mảnh khảnh nhưng không hề yếu đuối.  

Thấy ái đồ đi vào từ cửa, đạo quân quay đầu lại , nhếch môi: “ Như thế nào bây giờ mới tới?Trên đường có chuyện gì phải chậm trễ?" ( xì, nhớ vợ ns luôn đi cha)  

Y tươi cười hòa nhã, ngữ khí ôn hòa, không hề khoa trương như một người ở địa vị cao, lại giống như gió xuân ấm áp bất tri bất giác khiến người ta vô thức đắm chìm.  

Sự đạm mạc, cùng xa cách trên mặt Lục Tục đã biến mất, chỉ còn lại sự ôn nhuận đoan chính của một quân tử. Lục Tục hành lễ: “Vừa rồi ở trên đường, đệ tử không cẩn thận đụng phải Hạ Chí sư huynh, làm đổ trà của đại sư huynh phân phó Hạ sư huynh bưng cho người."

Thái độ sư tôn luôn bình dị, gần gũi, là người dễ gần (xạo ke ó con) ,không có sự kiêu ngạo, ngông cuồng của những người quyền cao chức trọng, nhưng cậu cũng không dám làm càn được nước lấn tới. 

Cậu khom người hành lễ, cung kính nhận tội:" Mong rằng sư tôn thứ tội.

Tuyệt Trần đạo quân sửng sốt trong giây lát.  

Có vô số tu sĩ trong Càn Thiên Tông, y tuy thân là Lăng Nguyên phong chủ, nhưng lại không có khả năng nhớ hết tất cả các đệ tử trong giáo phái. (thật không, hay trong đầu chỉ có mỗi vợ =_=)    

Sau một hồi suy nghĩ, mới rốt cuộc nhớ tới “Hạ Chí sư huynh” trong lời Lục Tục là ai, hắn tựa hồ là một đồ đệ thân truyền khác của y, hay đi cạnh bên người Tần Thời. (tên đại sư huynh nha cả nhà) 

"Bất quá chỉ là một chén trà, đổ liền đổ, có cái gì quan trọng". Tuyệt Trần đạo quân khẽ cười một tiếng, tựa hồ như đang băn khoăn loại chuyện nhỏ nhặt như vậy lại đáng được đồ đệ yêu quý của mình thận trọng như vậy.

Mặc dù trà mà đại đồ đệ gửi y là loại trà vô song tuyệt thế, song trong mắt y cũng chẳng khác gì một ly nước vô vị. (vâng, vợ bạn mới là nhất >< )

“A Tục ”, một lúc sau nghi tới điều gì đó, trong mắt y hiện lên ý cười nghiền ngẫm : “ Chuyện tương tự, có phải hay không lần trước cũng đã từng phát sinh qua? "

Y mơ hồ nhớ rằng, lúc trước Lục Tục cũng từng không cẩn thận đụng phải đồng môn, làm đổ trà Tần Thời phụng kính y ------ tựa hồ cũng là Quân Sơn Ngân Diệp.

Trên mặt lây chút ý cười, đôi mắt phượng tinh tế nhìn ái đồ thân yêu một lát: “ Không phải là cố ý làm? ^^ ”

Y có chút trêu chọc nói: “ Chẳng lẽ là con cùng sư huynh tranh giành sủng ái, không muốn vi sư nhận lễ vật của hắn?”

Tuyệt Trần đạo quân khí chất xuất thần, những câu nói đùa có chút phù phiếm từ miệng y nói ra cũng đoan trọng thanh chính, không có nửa điểm phóng đãng.

Lục Tục nháy mắt sửng sốt, sau khi định thần lại vội vàng phủ nhận: “Sư tôn đừng giễu cợt ta. Đệ tử quả thực chỉ đang lo ngắm nhìn phong cảnh của Lăng Nguyên phong, không chú ý tới phía trước, liền vô ý đụng phải Hạ sư huynh."

Cậu rũ mi mắt, lời lẽ chính trực đem chân tướng che dấu một cách hoàn mỹ.

Quả thực là cậu cố ý đánh đổ trà, nhưng không phải do tranh dành sự ưu ái — mà là chén trà đó có độc.

Độc đó không gây tử vong ngay tức khắc, mà là loại uống vào không có việc gì, hoàn toàn không thể nhận ra, nhưng sẽ tích tụ dần theo năm tháng.

Một khi chất độc phát tán, sẽ tổn thương tâm mạch, hủy hoại tu vi cả đời.

Đây là một thủ đoạn xảo quyệt âm hiểm mà Tần Thời nghĩ ra với sư tôn.

Tuyệt Trần đạo quân phong hoa tuyệt đại, được ngàn vạn tu sĩ của Viêm Thiên tu chân giới hâm mộ, kính ngưỡng. Đệ tử của Lăng Nguyên phong càng là coi y như nhật nguyệt, kính trọng như thần minh.

Hàng ngàn trái tim ngưỡng mộ cầu mà không được, tụ lại hóa thành ác niệm. Muốn đem Tuyệt Trần đạo quân kéo xuống từ ngàn ngàn lớp lớp mây trên cao.

Lục Tục biết đại sư huynh ẩn sâu tâm tình ái mộ cùng thủ đoạn ti tiện, nhưng cậu lại khó có thể nói rõ trực tiếp với sư tôn mình.

Sư tôn có trái tim rộng lượng, hành vi cử chỉ hoàn mỹ vô khuyết, nhưng người đã mắc phải một sai lầm trí mạng — quá mức tin tưởng những người thân cận, không tin về sự nghi ngờ của người khác.

Bằng không, với đạo hạnh cao thâm của người, sau này gì đến nỗi rơi vào cảnh mất hết tu vi, bị giam trong lồng.

Huống chi Tần Thời ra vẻ đạo mạo, trong mắt người khác, hắn là đệ tử thân truyền của Tuyệt Trần đạo quân, phẩm tính đoan trang như sư phụ mình, cũng là một quân tử ngay thẳng và chính trực.

Dù cho Lục Tục có giải thích sự thật, cũng sẽ không có người tin tưởng cậu ( có cóa tui tin nè ><) .Tần Thời hạ độc, căn bản không thể tra ra được.

Những người tìm cách tìm kiếm sẽ không thành công, cậu không thể để Tần Thời biết mình sớm đã hiểu rõ âm mưu quỷ kế của hắn.

Ái đồ kiên quyết phủ nhận, đạo quân cũng không nói thêm nữa.

Y cụp mắt xuống, hòa nhã nhìn về phía đôi tay Lục Tục ấm áp nói : “Thái Huyền Kinh tu luyện như thế nào, đưa tay cho ta xem?”

“ Đệ tử thiên tư ngu dốt, tu luyện nửa tháng qua không có tiến bộ gì." Lục Tục đem tay phải mở ra cho sư tôn cậu xem mạch, bất đắc dĩ nói : “ Mỗi ngày luyện kiếm luyện kiếm bốn canh giờ (8 tiếng) cũng không có chút tiến bộ nào." •~•

“Con xem Thiên giai công pháp giống như là mấy câu thơ từ vài ngày là thuộc?”. Đạo quân cười khẽ: “ Tu vi yêu cầu phải tích lũy chậm trong nhiều năm, ngay cả công pháp cấp thấp cũng phải mất nhiều năm luyện tập để thành thạo được.”

“Con mới nhập đạo một đoạn thời gian, chỉ cần làm theo những gì vi sư dạy từng bước một, chớ có nóng vội.”

 Y một tay nâng lấy bàn tay Lục Tục, tay kia nhẹ nhàng mơn trớn những vết chai mỏng trên lòng bàn tay cậu : “Luyện kiếm vất vả, con không cần quá khắt khe với chính bản thân mình, ngẫu nhiên luyện tập vài chiêu là được."

“Chờ ngày sau tu vi con lại tinh tiến, vi sư sẽ truyền cho con Thiên giai pháp chú cùng bí bảo, mặc dù không tu kiếm đạo con vẫn có thể tung hoành Viêm Thiên.”

Ngón tay thon dài của y lướt khắp tay cậu, đầu ngón tay y tưởng chừng như lạnh lẽo giờ lại bất đồng mà nóng rực như thiêu đốt, khiến cho trong lòng Lục Tục không khỏi dấy lên một cảm giác run rẩy nhè nhẹ, còn có cả một cỗ kì quái khó tả. (ái chà chà, có cảm giác rùi nha ^^)

Động tác này mơ hồ có chút điểm ái muội nhưng Tuyệt Trần đạo quân thần thái đoan chính, trang trọng không có nửa phần ái muội, lại chỉ giống như trưởng bối đang thân thiết quan tâm đối với con trẻ. (aaaaaa đồ cơ hội)

Nói một cách đại khái, khi Lục Tục vừa mới cập quan, sư tôn cậu đã lớn hơn cậu gấp ba có thừa.( vd ẻm 15 thi sư tun phải 45 trở lên á, ko có ss sẽ ko có đau thương ><) 

Nhưng dù sao người tu tiên thọ mệnh cao, tuổi tác với họ không có ý nghĩa nhiều.

Nhưng sư tôn tựa hồ không để ý thân hình cậu, đem cậu thành đứa nhóc tóc còn để chỏm, ngay cả luyện kiếm cũng phải cầm tay chỉ dẫn từng bước. ( ôi con tôi bị lừa r ><)

Không biết thời đại sư huynh khi còn nhỏ như thế nào ( đương nhiên không được như vậy rồi -_-), nhưng cậu là đồ đệ thứ hai lại giống như con trai lưu lạc của người vậy, vừa vào sư môn liền được cưng chiều đến vô biên.

Mẹ hiền chiều hư con, từ phụ (bố hiền) cũng thế. Phương pháp nuôi dạy hiền từ hòa ái mà lại phóng túng đệ tử như vậy chỉ có thể tạo ra một tiểu tổ tông không biết trời cao đất dày là gì.

Nếu không phải cậu đã sớm ổn định tâm tính, thì phỏng chừng cũng bị dưỡng đến phế đi!!! 

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường

1.

Lục Tục: “ Mọi người đều mang ý xấu với sư tôn ta.”

Lục Tục: “ Tần Thời thương nhớ sư tôn nhiều năm, dần dần tích tụ đã hắc hóa rồi >< .”

Tần Thời: “???”

Lục Tục: “ Trong trà có độc.” 

Tần Thời: “…”

Tần Thời: “??????????”

 2.

Lục Tục: “ Động tác của sư tôn sao cứ thấy không được thích hợp cho lắm?? @-@. Nhất định là ta suy nghĩ nhiều. Sư tôn nhất định là coi ta thành một cái tiểu hài tử mà thôi."

Sư tôn: “ Không, con không nghĩ nhiều đâu! =_=×.”

Editor: “ Hahahahahahahhaahabahahahahah…À mà đạo quân này, anh có thể cho đôi lời cảm tưởng về việc A Tục cho rằng anh là cha của cậu không? :)))) ”

Sư tôn đạo quân lạnh lùng: “…. Cúttt, còn nữa ai cho ngươi gọi em ấy là A Tục ^^.”

Editor: “ Dùng hết sức từ hồi bú sữa mẹ chạy bốn phương tám hướng….”

3.

Sư tôn đối với Lục Tục là CHÂN ÁI.

Nếu cảm thấy không phải, nhất định là vấn đề của cậu đó ><  .

Tác giả: Sư tôn đối Lục Tục mũi tên lại thô lại tráng. ( editor không dịch đâu, mn tự hiểu nha :)) 

               

  

 

 

   

 

 

 

 

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play