Tấn Thành, một vùng đất xa xôi thuộc quản lý của Thiên Phạn Tiên Tông trên Hành Vũ đại lục. Nơi đây, người dân đa phần luyện võ từ nhỏ. Võ giả lấy võ vi tôn, chỉ có kẻ mạnh mới được kính trọng.
Hôm nay, Tấn Thành vẫn nhộn nhịp như thường. Trên đường phố, người qua lại tấp nập. Tiểu nhị trước cửa trà quán ra sức chào mời khách, trong quán tràn ngập tiếng cười đùa. Nhưng gần đây, đề tài bàn tán nhiều nhất chỉ xoay quanh một người.
"Mấy người thấy chưa? Hai ngày nay, Lê phủ ra vào mười mấy đại phu rồi đấy."
"Tôi nghe Tôn đại phu từng tới Lê phủ nói, tam thiếu gia Lê gia mắc chứng bệnh kỳ lạ không thuốc nào chữa được."
"Bệnh gì chứ? Tiết đại phu nói có dấu hiệu trúng độc, rõ ràng là tự tử bằng thuốc độc."
"Loại kẻ vô dụng hèn nhát ấy chết đi cho xong! Chỉ có đại phu nhân Lê phủ nhân từ mới chịu bỏ công cứu hắn."
"Lê Thiên Duyên không phải mới thành hôn sao? Tại sao lại muốn chết?"
"Vấn đề nằm ở chỗ hôn nhân đấy! Ai ở Tấn Thành chẳng biết Lê Thiên Duyên say mê đại tiểu thư Trừng gia, cuối cùng lại cưới một song nhi thứ xuất."
"Song nhi thứ xuất thì sao? Lê Thiên Duyên võ không ra võ, lại bị đoán là Ngũ Linh Căn, ngay cả làm đệ tử tạp dịch trong tiên tông cũng không đủ tư cách. Khác gì phế nhân? Trừng gia đứng đầu tứ đại gia tộc Tấn Thành, dù là song nhi cũng khiến bao người mơ ước!"
"Đúng vậy! Đại tiểu thư Trừng gia đã là Hậu Thiên tam trọng, hắn ta dám nghĩ tới chẳng khác nào cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga."
"Mọi người không biết chứ? Song nhi nhà họ Trừng mặt mũi cực kỳ xấu xí, quanh năm bị giam trong hậu viện."
"Tôi còn nghe nói song nhi đó mặt xanh như quỷ, trông như Dạ Xoa đáng sợ. Xem ra không chỉ xấu mà số cũng khổ, lấy Lê Thiên Duyên thì nữa đời sau còn gì là tốt đẹp?"
"Thì ra là thế, không trách hắn chán sống..."
...
Lê Thiên Duyên mở mắt, nhìn chằm chằm lên hoa văn gỗ trên trần giường. Những thứ tầm thường như thế lẽ ra phải rất xa lạ với hắn, nhưng ký ức của một người khác đã hòa vào thức hải, khiến mọi thứ trở nên quen thuộc lạ kỳ.
Anh vốn là tu giả Thiên Uẩn đại lục. Hôm đó đi ngang Bạch Trạch Phong, gặp lúc yêu tiểu hóa hình độ kiếp. Không ngờ một đạo thiên lôi chính diện đánh trúng, đẩy anh xuyên qua dị giới, nhập vào thân thể một người vừa chết.
Sau khi dung hợp ký ức nguyên chủ, Lê Thiên Duyên biết mình đang ở Hành Vũ đại lục. Nơi này chỉ có tiên tông tồn tại tu giả, người thường chỉ có thể luyện võ.
Võ giả chia làm Hậu Thiên, Tiên Thiên và Võ Tông. Hậu Thiên và Tiên Thiên mỗi loại có chín tầng. Đạt đến Võ Tông đã là đỉnh cao, nhưng tuổi thọ tối đa chỉ ba trăm năm. Gặp phải tu giả chân chính, một tên Luyện Khí cửu tầng cũng đủ đánh bại họ. Vì vậy, tiên tông trong mắt họ là chí cao vô thượng.
Đại tuyển tiên tông mười năm một lần chính là cơ hội "cá vượt long môn". Chỉ cần đoán ra linh căn, liền có thể được trưởng lão tiên tông thu nhận. Nhưng Hành Vũ đại lục linh khí mỏng manh, cái gọi là "tiên tông" chỉ là tông môn có vài Kim Đan chân nhân trấn giữ. "Tiên nhân" mà mọi người nhắc đến kỳ thực chỉ là Trúc Cơ tu sĩ.
Thiếu niên mà anh trọng sinh vào tên cũng là Lê Thiên Duyên, thậm chí dung mạo cũng giống bảy phần. Hắn là thứ tử thứ ba trong một gia tộc võ giả.
Sinh ra trong gia tộc võ giả, nhưng thiếu niên lại bị phán thể chất không thích hợp luyện võ. Dù vậy, Lê phụ vẫn rất coi trọng hắn, chỉ vì sinh mẫu Ân thị xuất thân từ một gia tộc sa sút từng có người mang Tam Linh Căn. Lê Bùi hy vọng huyết mạch kết hợp với Ân thị cũng sẽ có linh căn, sau này được dẫn vào tiên tông, Lê gia sẽ hưởng lây.
Tiếc thay trời đất trêu người, hai tháng trước trong đại tuyển tiên tông, khi trưởng lão đến Tấn Thành tuyển chọn đệ tử, Lê Thiên Duyên bị đoán ra Ngũ Linh Căn phế vật. Trong khi đó, đích nhị công tử Lê Thiên Thừa lại có Mộc, Thổ, Kim Tam Linh Căn, lập tức được thu làm ký danh đệ tử.
So với thể chất kém cỏi, Ngũ Linh Căn càng khiến Lê Thiên Duyên trở thành trò cười khắp Tấn Thành. Họa vô đơn chí, chưa đầy một tháng sau khi tiên tông rời đi, Ân thị đột ngột lâm bệnh rồi qua đời.
Lê Thiên Duyên tuy là thứ tử do quý thiếp sinh ra, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, lại được phụ thân kỳ vọng như ngọc quý. Giờ đây, bao hy vọng tan thành mây khói, chỉ qua một đêm, hắn như bị cả Lê gia ruồng bỏ. Kẻ từng được nâng lên tận mây xanh, khi rơi xuống mới thấm thía nỗi đau gấp bội.
Lê Ngọ bưng khay thuốc bước vào phòng, nhìn thấy chủ nhân đã tỉnh lại trên giường, khóe miệng nhếch lên đầy khinh bỉ. "Thiếu gia rốt cuộc cũng tỉnh rồi. Cũng may phu nhân nhà ta nhân từ, hai ngày nay mời khắp danh y Tấn Thành, mới cứu được mạng ngài. Mong ngài... đừng tìm đến cái chết nữa!"
_____
Mình xé nhỏ ra theo bên chổ mình edit nha ạ.