CHƯƠNG 7
Hạ Tuyên không nói gì nữa, nhìn thoáng qua bên cạnh, sau đó thu hồi tầm mắt nói với Hướng Biên Đình: “Tôi đi trước.”
Hướng Biên Đình ‘ừ’ một tiếng: “Tạm biệt thầy Hạ.”
“Tạm biệt.”
Hướng Biên Đình nhìn thoáng qua phương hướng Hạ Tuyên vừa nhìn, là cậu nam sinh vừa rồi lên lầu đưa sủi cảo chiên, cũng chính là cậu em trai Hạ Tuyên nói, vẫn đang đứng sau quầy chuyên chú đóng gói cà phê.
Đây là lần đầu tiên Lâm Khả Vi tiếp xúc gần gũi với ông chủ tiệm xăm lầu trên, có cảm giác kinh diễm’ trăm nghe không bằng một thấy’, mấy lần trước đều là vội vàng thoáng qua, không kịp kiến thức sắc đẹp của đối phương.
Soái ca thật đúng là soái ca, soái muốn xỉu luôn.
Lâm Khả Vi nhìn Hướng Biên Đình: “Tiểu Hướng, cậu với anh thợ xăm kia quen nhau à?”
“Em với anh ấy sống cùng tiểu khu, có gặp mặt vài lần ạ.”
“Thế à…… anh ấy hình như là bạn của ông chủ tiệm cà phê tụi chị.” Lâm Khả Vi cười nói: “Chị làm chỗ này ba tháng rồi, vẫn là lần đầu tiên nghe anh ta nói chuyện đấy.”
Lâm Khả Vi nhìn thoáng qua phía toilet: “Lâm Vũ Hách rớt xuống cầu tiêu chắc?”
Cô vừa nói xong, Lâm Vũ Hách liền bước ra toilet.
“Quán cà phê này cao cấp thật, WC mà cũng làm thơm ghê.” Lâm Vũ Hách đi tới, nói.
“Mày ngửi no ra tới?” Lâm Khả Vi hỏi cậu ta.
Lâm Vũ Hách cười, mắng: “Bà biến đê, bà muốn dùng chuyện ghê tởm tui để phát triển thành sự nghiệp cả đời bà đấy à?”
“Cũng không phải không được.”
Lâm Vũ Hách vươn tay cầm lấy cà phê trên bàn, lại dựng ngón giữa với chị cậu ta, Lâm Khả Vi không thèm để ý, cười nhìn Hướng Biên Đình vẫy vẫy tay: “Có cơ hội mình lại gặp nha Tiểu Hướng.”
Sau khi đi ra tiệm, Lâm Vũ Hách mở cà phê hút một ngụm, nói với Hướng Biên Đình: “Chị tớ là vậy đó, thích nói giỡn, lại hay lảm nhảm, chị ấy nói gì cậu đừng để trong lòng, toàn chuyện vớ va vớ vẩn.”
“Tớ biết rồi.”
Lâm Vũ Hách mút cà phê, vui vẻ: “Chị ấy là thấy cậu soái nên hăng hái, 800 năm mới gặp được soái ca cấp bậc như cậu, thế mới nổi điên.”
Hơn nữa, chị cậu ta chỉ thích tuýp người như Hướng Biên Đình, trước kia quen bạn trai đều có vẻ ngoài giống Hướng Biên Đình, cao cao gầy gầy, lịch sự văn nhã, lại mang theo chút khí chất cao lãnh, nhưng mấy người đó lại kém xa Hướng Biên Đình, không nói đâu khác, chỉ bàn về khí chất đã không thể so sánh.
Hướng Biên Đình chỉ cười cười, không nói gì.
Lâm Vũ Hách và chị cậu ta rất giống nhau, hai người lúc cười rộ lên đuôi mắt sẽ hơi cong xuống, bọn họ cũng có rất nhiều biểu cảm nhỏ giống nhau.
Hạ Tuyên về nhà tắm rửa một cái lại ngủ thêm chốc lát, tỉnh giấc rồi làm đại chút cơm trưa ăn, buổi chiều liền quay lại phòng làm việc. Buổi tối, bạn hắn hẹn ăn cơm, 7 giờ hắn mới kết thúc công việc, lúc đến nơi đã hơi trễ.
Hôm nay, người đến ăn tiệc cũng không ít, trong ghế lô ngồi tám chín người, có nam, có nữ. Nơi này hơn phân nửa đều là thợ xăm mình, có mang theo người nhà, cũng có người không mang, có mấy người là bạn tốt của Hạ Tuyên trong giới, cũng có một hai người chỉ nhớ đến tên, không tính quen thân.
Tiêu Dịch Dương và Bạch Khâm ngồi cùng nhau, Bạch Khâm vẫy tay với hắn: “Hạ tổng, ngồi chỗ này.”
“Giờ mới đến, ông chủ Hạ đúng là người bận rộn nha, mấy người rảnh rỗi như tụi này đúng là không bì kịp.”
Bạch Khâm cắn điếu thuốc cười cười, nhìn người nọ nói: “Cậu có bản lĩnh với danh tiếng như thầy Hạ, cậu cũng bận được.”
Hạ Tuyên ngồi xuống bên cạnh Bạch Khâm, liếc hắn một cái: “Nhuộm tóc hồi nào vậy?”
Bạch Khâm đỉnh một đầu tóc bạc, trông rất đực rựa, hắn đưa cho Hạ Tuyên điếu thuốc, hỏi lại: “Mới nhuộm hôm trước, thấy sao?”
Hạ Tuyên châm thuốc, hút một ngụm, nhả khói, nhếch miệng cười: “Rất hợp với cậu.”
Ngồi đối diện Bạch Khâm, có người nói: “Đấy, vừa mới nói xong, từng tuổi này rồi còn cuồng dã như vậy, dọn dẹp tí nữa là xuất đạo làm idol được luôn.”
Bạch Khâm xuýt một tiếng: “Chưa tới 30, đâu ra từng tuổi hả.”
“Phải phải phải, cậu là thanh xuân xinh đẹp mỹ thanh niên.”
“Mới nhuộm cái đầu đã cuồng dã……” Bạch Khâm ấn tàn thuốc vào gạt tàn: “Anh đây là vờ cuồng dã, Hạ tổng mới là cuồng dã thật.”
Lúc Bạch Khâm 17-18 tuổi thì quen Hạ Tuyên, tính lên cũng có mười năm rồi, chỗ này ngoại trừ Tiêu Dịch Dương ra, hắn là người biết Hạ Tuyên sớm nhất, lúc hắn chân ướt chân ráo vào nghề cũng là Hạ Tuyên dẫn dắt hắn, Hạ Tuyên vẫn luôn là thần tượng của hắn.
Thật ra, Hạ Tuyên không lớn hơn hắn bao nhiêu, nhưng Hạ Tuyên thành danh sớm, lúc còn rất trẻ đã có tác phẩm nổi tiếng vang dội. Thời trẻ, Hạ Tuyên rất cuồng rất dã, mới đầu hai mươi, vừa có bản lĩnh vừa có cá tính, bừa bãi lại tiêu sái. Bây giờ hắn cũng không thay đổi mấy, chẳng qua trầm tĩnh hơn so với trước kia, người thì vẫn là người như thế.
Tiêu Dịch Dương trước giờ rất để ý đến bộ tóc mềm mượt của Bạch Khâm, nhớ có lần Bạch Khâm cạo cái đầu đinh, gã liền lạnh nhạt hắn một tuần, hôm nay lại trông rất bình tĩnh. Hạ Tuyên nhìn Tiêu Dịch Dương, hỏi Bạch Khâm: “Nhà cậu không có ý kiến gì với kiểu tóc mới của cậu sao?”
“Có a, người nhà chỉ đánh giá một câu ——” Bạch Khâm cười nói: “Đực rựa.”
Hạ Tuyên cười, nói: “Đấy là khen cậu, nghe không hiểu?”
Bạch Khâm gật gật đầu: “Nghe hiểu chứ, em biết em chỉ có bấy nhiêu hấp dẫn hắn. Đúng không, ông chủ Tiêu?”
Tiêu Dịch Dương liếc mắt nhìn hắn, trả về một câu: “Không chỉ có bấy nhiêu.”
“Lần tới đừng gọi tôi ngồi cạnh hai cậu.” Hạ Tuyên nói.
Bạch Khâm cười, nhấp ngụm rượu.
Có người đứng lên cầm bình rượu hỏi Hạ Tuyên: “Thầy Hạ uống cái gì? Đỏ? Hay là trắng?”
“Đỏ.”
Cả đám người uống gần say mới giải tán, hôm nay Hạ Tuyên không lái xe, hắn và Bạch Khâm đều uống rượu, trên bàn chỉ có mỗi Tiêu Dịch Dương không uống, gã và Bạch Khâm đi cùng xe tới đây, cầm chìa khóa xe đứng ở cửa nói với Hạ Tuyên: “Đi thôi, đưa cậu về trước.”
“Tớ đi Lam Đình Nhã Loan.” Hạ Tuyên nói: “Đưa tớ về đó đi.”
Tiêu Dịch Dương vừa ấn xuống chìa khóa xe, lại quay đầu nhìn hắn một cái: “Không về biệt thự à?”
Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng.
Hạ Tuyên ngồi vào ghế sau, Bạch Khâm ngồi ghế phụ, quay đầu hỏi Hạ Tuyên: “Không phải anh hay ở bên khu Vân Đinh sao, sao tự nhiên lại về Lam Đình Nhã Loan?”
Tiêu Dịch Dương cũng thấy lạ, dạo gần đây tần suất Hạ Tuyên về Lam Đình Nhã Loan rất cao, từ khi ra tù hắn chưa từng đến đó ở, đã gần một năm rồi, đợt này không biết sao lại thế, thường xuyên về bên đấy.
Tiêu Dịch Dương nhìn qua kính chiếu hậu, hỏi Hạ Tuyên: “Cậu muốn dọn về đấy ở à?”
Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng.
Tiêu Dịch Dương gật gật đầu: “Dọn về đó cũng tốt, căn nhà đấy cậu mua xong cứ để đó mãi, rất lãng phí tài nguyên.”
Bạch Khâm cười, nói: “Đâu chỉ là lãng phí tài nguyên, căn bản là phí phạm của trời. Thấy anh không ở, em đã muốn mang theo ông chủ Tiêu đến đó ở rồi, chỉ là ngại mở miệng hỏi anh.”
Hạ Tuyên nhắm mắt, tựa vào lưng ghế, thấp giọng cười: “Cậu nên hỏi anh sớm một chút.”
Bạch Khâm mở cửa sổ xe hóng gió, hỏi một câu: “Bây giờ mở miệng còn kịp không, Hạ tổng?”
“Hết kịp rồi.”
Bạch Khâm nhìn ra bên ngoài, cười một tiếng: “Chỗ đó của anh chắc không phải giấu vàng đấy chứ.”
Hạ Tuyên nhắm mắt lại, nghe thấy điện thoại “ong” một tiếng, hắn hơi hé mắt, nhìn điện thoại trong tay, trên màn hình bắn ra mấy tin nhắn WeChat, nickname này hắn rất có ấn tượng, là của cậu nam sinh mới thêm WeChat sáng nay, bạn của Hướng Biên Đình.
Hạ Tuyên cầm điện thoại nhìn thoáng qua.
Lão Lâm bán sỉ thức ăn cho heo AAA: Thầy Hạ, em có đứa bạn cũng muốn tìm anh xăm mình, em cho nó WeChat của anh được không ạ?
Lão Lâm bán sỉ thức ăn cho heo AAA: Hôm nay em nhắn cho nó mấy tấm hình xăm treo trong phòng làm việc của anh, nó cũng động tâm ha ha ha
Hạ Tuyên trả lời: Được
Bên kia liền đáp: OK!
Lão Lâm bán sỉ thức ăn cho heo AAA: Thầy Hạ, em tên Lâm Vũ Hách, anh sửa tên ghi chú của em đi, em sợ sau này em tìm anh anh lại không nhớ ra em
Hạ Tuyên: Nickname này của cậu, người bình thường nhìn thấy là không quên được đâu
Lão Lâm bán sỉ thức ăn cho heo AAA: Hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hốt hốt
Lão Lâm bán sỉ thức ăn cho heo AAA: Biết đâu sau này em đối tên khác sao
Hạ Tuyên click mở chân dung của “Lão Lâm bán sỉ thức ăn cho heo AAA” định sửa ghi chú, khoé mắt liếc đến phía dưới profile là tệp ảnh bạn bè, hai tấm ảnh rất nhỏ, nhưng nhìn kỹ là có thể thấy rõ, một tấm trong đó là chụp bóng dáng một cậu nam sinh, người mặc quân phục.
Hạ Tuyên ấn vào nhìn thấy——
Người trên ảnh đội mũ quân đoàn, đón ánh hoàng hôn, đi theo dòng người, bị mặt trời lặn trải lên người ánh chiều tà. Bóng dáng này nhìn là biết của Hướng Biên Đình, vai lưng đĩnh bạt, mái tóc đen nhánh.
Ở một bức ảnh khác, phía trên là một chồng phong thư, Hạ Tuyên nhìn chú thích bên dưới ——【 đề nghị không cần làm bạn với soái ca nha, nếu không mấy người sẽ biến thành nhân viên đưa thư đó. 】
Những phong thư ấy toàn màu hồng phấn, kết hợp với tấm ảnh chụp Hướng Biên Đình vừa rồi, không cần đoán cũng biết là thư tình.
Hạ Tuyên sửa lại ghi chú của Lâm Vũ Hách, lại gửi tin nhắn cho cậu ta: Sửa lại rồi
Lâm Vũ Hách: OK!
Hạ Tuyên ném điện thoại qua một bên, nghe thấy Bạch Khâm ngồi phía trước nói: “Hạ tổng, nếu anh dọn về đó ở rồi, vậy cũng coi như là dọn nhà mới nhỉ.”
Tiêu Dịch Dương ngồi bên cạnh quay đầu nhìn hắn: “Hắn mua căn nhà đó từ đời nào rồi, còn dọn nhà mới, em lại mưu trò gì đây?”
Bạch Khâm sờ đùi gã một cái: “Ở trong mắt anh , em không mưu trò gì tốt sao.”
Tiêu Dịch Dương chậc một tiếng: “Lái xe đó.”
“Em nghĩ, không phải sắp Trung Thu rồi sao, tới Trung Thu lại tụ một hồi, ăn bữa cơm, coi như chúc mừng Hạ tổng dọn nhà mới.” Bạch Khâm quay đầu nhìn Hạ Tuyên: “Thế nào?”
Hạ Tuyên gật đầu nói: “Được.”
“Chỉ ba chúng ta?” Tiêu Dịch Dương hỏi: “Muốn rủ thêm mấy người không?”
“Cái này Hạ tổng quyết định đi.” Bạch Khâm nói.
Tiêu Dịch Dương đưa Hạ Tuyên đến cửa tiểu khu, Hạ Tuyên hỏi hai người: “Đi lên ngồi chút không?”
“Thôi.” Tiêu Dịch Dương nhìn thoáng qua Bạch Khâm bên cạnh, thằng nhóc này vừa rồi uống không ít, mặt đỏ mắt mờ: “Đi lên ngồi thêm nữa cậu ta trực tiếp nằm sô pha nhà cậu ngủ luôn đấy.”
Hạ Tuyên xuống xe, đóng cửa xe, nói: “Đi đây, lái xe cẩn thận.”
Nhiệt độ không khí đã hơi thấp, gió đêm rất mát mẻ, Hạ Tuyên bước vào đại sảnh, lên thang máy, đang muốn ấn nút tầng lầu, đột nhiên nhìn thấy có người đàn ông xách túi bước nhanh về phía này.
Hắn đè lại nút mở cửa, người nọ một chân bước vào, nói với hắn: “Cảm ơn”.
Người này chân trước vừa bước vào, nhân viên lễ tân đã đuổi theo sau: “Xin lỗi tiên sinh, bên này là thang máy chuyên dụng.”
“A?” Người nọ lộ vẻ mặt ngạc nhiên, có chút xấu hổ bước ra thang máy.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, Hạ Tuyên nghe thấy nhân viên lễ tân đang hỏi người nọ muốn lên tầng nào, người nọ nói là tầng 23.
Nhà Hạ Tuyên cũng ở tầng 23, một hộ gia đình khác ở tầng 23 là nhà Hướng Biên Đình.
Người này đúng là đến nhà Hướng Biên Đình, lúc đi lên là dùng một buồng thang máy chuyên dụng khác, Hạ Tuyên ở trên lầu lại đụng phải hắn.
Hạ Tuyên vào nhà, mở cửa ban công, châm điếu thuốc bước ra ngoài, vừa mới nhả khói thuốc, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng thét chói tai vang dội, thanh âm kia, rất khó hình dung, vừa hồn hậu vừa bén nhọn, kéo dài khoảng vài giây.
Hạ Tuyên vừa hút thuốc, vừa trầm mặc nhìn ban công bên cạnh, hắn hút thêm chốc lát, quay vào phòng khách ấn tắt nửa điếu thuốc còn dở vào gạt tàn.
Hạ Tuyên ấn vang chuông cửa đối diện.
Hắn ngửi thấy hương bạc hà nhàn nhạt, sau đó lọt vào mắt chính là gương mặt hơi lộ vẻ ngạc nhiên của Hướng Biên Đình.
“Thầy Hạ?”
Cậu thiếu niên đeo một bộ mắt kính gọng bạc, gọng kính rất nhỏ, sắc kim loại lạnh lẽo càng tôn lên gương mặt cậu, làn da trắng tái, tóc đen như mực.
Trên cổ cậu còn quấn con rắn, màu vảy rắn rất tiệp với màu tóc của cậu.
“Xảy ra chuyện gì?” Hạ Tuyên hỏi cậu.
Hướng Biên Đình đầu tiên là ngẩn người, sau đó cười khẽ: “Không có chuyện gì ạ, nhân viên đến nhà sửa máy tính bị rắn của em doạ.” Nói xong, cậu còn vuốt ve cái đuôi của Peter.
Lúc nãy cậu đang đọc sách, đọc rồi liền quên mất trên cổ còn treo con rắn, trực tiếp đi ra mở cửa, làm người ta sợ hết hồn. Anh trai kia chắc là sợ rắn lắm, sợ tới mức cả người muốn nhảy lên trần nhà luôn, vừa nãy rống một tiếng, suýt nữa chấn điếc lỗ tai cậu.
Tình huống không khác Hạ Tuyên suy đoán lắm.
“Không ngờ lại làm phiền anh.” Hướng Biên Đình nói.
Hạ Tuyên chưa nói gì, hình như hắn uống rượu, đôi mắt màu nâu nhạt như phủ một tầng sương mù, ánh mắt có chút mê ly, trên người có mùi rượu nhàn nhạt, trộn lẫn mùi thuốc lá. Gương mặt hắn rất thâm thúy, lúc nhìn thẳng người khác giống như muốn xuyên thủng đối phương vậy, cảm xúc lại không hiện nơi đáy mắt.
Hướng Biên Đình lại cười, nói: “Anh nghĩ tôi gặp ma à?”
Hạ Tuyên đương nhiên nghe ra tiếng hét kia không phải của Hướng Biên Đình, hắn cũng không cần đến đây một chuyến, tiếng thét chói tai ấy, bất quá là cái cớ mà hắn muốn dùng.
Hắn gật đầu, nói: “Đúng vậy”.