Ta Dựa Vào Sinh Con Để Xưng Bá Hậu Cung

Chương 6: Lời thì thầm trong đêm


1 tháng

trướctiếp

Năm nay Tĩnh An đế hai mươi chín tuổi, trong thời đại tổ tiên chưa có ai sống quá năm mươi thì nhân sinh của y đã đi được hơn phân nửa lộ trình, chính vì thế y mới sốt ruột. 

Tuy dòng dõi của các tổ tiên đều không thuận nhưng chí ít họ đều có hoàng tử, chỉ một mình y tới bây giờ, đừng nói là nhi tử nữ nhi, đến cả cái bào thai cũng không có. Y biết bây giờ trong triều có rất nhiều lời bàn tán về thân thể y có tật, cho nên phi tần trong hậu cung mới không thể mang thai. 

Tuy không muốn thừa nhận nhưng Tĩnh An đế cũng từng hoài nghi chính mình. 

Mười bảy tuổi đăng cơ, đây đã là lần tuyển tú thứ tư của y, y cảm thấy có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng. Nếu như trong ba năm nữa vẫn không có phi tần nào có thai, hẳn là y sẽ phải chọn con thừa tự. 

Mang theo tâm tư như vậy, Tĩnh An đế bước vào Tước Linh cung. Vừa giương mắt, y liền thấy Hoa Manh đang đứng chờ trước cổng. 

Hôm nay Hoa Manh mặc một thân đỏ tươi, bên ngoài là một chiếc trường sam xanh nhạt thêu hình bướm trắng. Nàng có một mái tóc dài đen nhánh nửa thả nửa buộc, không có quá nhiều trang sức nhưng cũng không lộ vẻ đơn bạc. 

Thực sự, thân hình của nàng quá xuất sắc. Chỉ liếc mắt một cái, Tĩnh An đế liền xác định nàng phát triển rất đúng nơi, không thừa chỗ nào, không quá giống một cô nương mười lăm mười sáu tuổi. 

Đợi tới khi y giương ánh mắt lên, liền thấy nàng đang nhìn mình với nụ cười yếu ớt, đột nhiên tâm y xao động. 

"Ái phi bình thân." Tĩnh An đế bước nhanh về phía trước, khom lưng đỡ Hoa Manh đứng dậy. Tay y cũng không buông ra mà trực tiếp trượt xuống eo nàng, cảm thụ vòng eo tinh tế của nàng. 

Từ khi Tĩnh An đế đến, Hoa Manh đã xác định y vô cùng hài lòng với thân thể nàng. Thật ra dung mạo cùng thân thể nguyên bản của nàng chỉ coi như không tệ, thứ hấp dẫn người khác nhất chính là đôi mắt sáng rỡ, vòng eo cũng đủ tinh tế. Huống chi hơn một tháng qua nàng thường xuyên sử dụng linh tuyền, tuy hiện tại dung mạo chưa có biến hóa gì lớn nhưng làn da đã trắng nõn hơn rất nhiều. Về phần cơ thể, một tháng này cũng phát triển theo xu hướng rất khả quan, không kém chút nào với những cô nương nẩy nở mười chín hai mươi tuổi. 

Ở kiếp trước làm quỷ hơn hai mươi năm, Hoa Manh đã thấy rất nhiều loại nam nhân. Theo quan sát, nàng nhận ra loại nữ tử có dung mạo đơn thuần nhưng thân thể tuyệt đẹp là thứ hấp dẫn người ta nhất. 

Bây giờ phản ứng của Tĩnh An đế cũng đã chứng thực suy đoán của nàng. 

Hoa Manh không biết các phi tần khác hầu hạ Tĩnh An đế ra sao nhưng nàng nhớ kĩ những lời dạy bảo của mẫu thân trước khi ra cửa. Tuy là lần đầu tiên nhưng nên phối hợp, thời điểm nên chủ động cũng không nên e lệ. 

... 

Đợi tới khi một hồi mưa gió qua đi, Hoa Manh cứ như vậy được Tĩnh An đế ôm lẳng lặng nằm trên giường. 

Hoa Manh đoán có lẽ hôm nay Tĩnh An đế rất hài lòng. 

Đúng là Tĩnh An đế rất hài lòng, vốn y chỉ sủng hạnh vì dòng dõi nhưng sau đó cũng dần dần biến vị. 

Vì tâm tình tốt nên Tĩnh An đế không lập tức rời đi, chậm rãi mở miệng hỏi: "Nàng, là tự nguyện tiến cung sao?" 

Hoa Manh không biết vì sao Tĩnh An đế lại hỏi như vậy nhưng vẫn chân thành trả lời: "Thiếp tự nguyện tiến cung." 

Nói xong lời này, Hoa Manh tiếp tục nói: "Hoàng thượng hẳn là đã nghe nói tới mối hôn sự trước đó của thiếp." 

Tĩnh An đế không trả lời, Hoa Manh cũng không vội, nói tiếp: "Một tháng trước thiếp bị từ hôn, trừ tức giận, càng là lo lắng cho người trong nhà." 

"Ồ?" 

Nghe tiếng chất vấn của Tĩnh An đế, Hoa Manh chần chừ một lát, vẫn lựa chọn ăn ngay nói thật: "Tên đó muốn trèo lên thuyền của trưởng công chúa, nếu thiếp phối hợp thuận theo ý của bọn họ tự mình nén giận hoặc làm ra chuyện gì đó làm người thân đau lòng, không phải sẽ tiện nghi bọn hắn sao?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp