Hoa Manh còn chưa dứt lời, những người khác trong phòng hoặc là nghi vấn hoặc là chấn kinh, hoặc là tức giận nhưng cuối cùng đợi tới khi nàng nói xong lại không một ai dám mở miệng.
Thực sự là Hoa Manh của hôm nay không hề giống lúc trước.
Hoa Manh như không phát hiện ra ánh mắt của họ, tiếp tục nói với Trương phu nhân: "Nếu như người Trương gia không biết văn thư từ hôn như nào, Hoa gia bọn ta có thể làm thay."
Nói xong, rốt cuộc Hoa Manh cũng di chuyển bước chân về phía ghế. Nàng ngồi xuống, nói tiếp: "Nếu như Trương phu nhân không thể quyết định thì có thể về phủ thương lượng. Chỉ có điều trong vòng ba ngày, nếu Hoa gia không thấy văn thư, bọn ta sẽ làm thay."
Lời này của Hoa Manh vừa thốt ra đã trực tiếp phá hỏng đường lui của Trương gia. Ý tứ của nàng rất rõ, nếu người Trương gia không làm, vậy Hoa gia sẽ làm!
Trương phu nhân đã không kịp suy nghĩ lí do tại sao hôm nay Hoa Manh lại khác lạ như thế, hiện tại trong đầu nàng chỉ còn điều kiện của Hoa Manh. Nếu Trương gia làm cũng không tốt, mà không làm thì Hoa gia sẽ tự làm...
Làm ư?
Chỉ vừa nghĩ tới Trương phu nhân đã biết nếu thật sự làm loại chuyện này, thanh danh của Trương gia coi như chấm dứt.
Thế nhân cũng mặc kệ đến cùng là trưởng công chúa có nhìn trúng tài hoa của Cảnh Hồng nhà nàng không mà nhất định phải đem nữ nhi gả cho gã ta. Trong mắt thế nhân, Trương gia nàng từ chối mối hôn sự trước một tháng khi hôn lễ diễn ra, đó chính là Trương gia vô lý.
Về phần tìm trưởng công chúa hỗ trợ...
Trương phu nhân là người biết tại sao trưởng công chúa muốn gả nữ nhi tới Trương gia, tất nhiên không dám nghĩ tới.
"Để ta, ta về nhà thương lượng một chút."
Đối với sự lựa chọn của Trương phu nhân, Hoa Manh cũng chả muốn suy nghĩ gì nữa, đồng thời nàng cũng có thể đoán được Trương gia sẽ làm gì.
Một canh giờ sau, Trương Cảnh Hồng đã đứng trước cửa Hoa phủ nhưng Hoa Manh vẫn có cùng vẻ mặt như khi đối diện với Trương phu nhân.
"Những gì cần nói ta đã nói rồi. Muốn từ hôn, được. Nhưng Trương gia nhất định phải dán văn thư nói rõ là do Trương gia chủ động từ bỏ hôn ước để cưới người khác."
Trương Cảnh Hồng lộ vẻ khó xử, cặp mắt đào hoa ẩn ý đưa tình như muốn nói lại thôi nhìn Hoa Manh: "Manh Manh, ta..."
Nhìn bộ dáng thâm tình của Trương Cảnh Hồng, Hoa Manh mặt không chút biểu tình: "Ngươi chuẩn bị nói ý định từ hôn không phải ý của ngươi?"
Hoa Manh nhìn chằm chằm vào gã ta, tiếp tục hỏi: "Ngươi muốn ta đi gõ trống Đăng Vân sao?"
Lời vừa nói ra, Trương Cảnh Hồng liền biết chuyện này không thể nào thương lượng được nữa. Dù cảm thấy nghi hoặc khi một Hoa Manh luôn ái mộ mình lại biến thành bộ dạng này nhưng lúc này gã ta chỉ dám tính toán chuyện từ hôn, cũng không dám trực tiếp diệt khẩu.
Trương Cảnh Hồng rời đi, người duy nhất ở Trương gia có khả năng thuyết phục Hoa Manh đã thất bại tan tác quay về, cũng đại biểu cho việc nếu Trương gia muốn cưới được nhi nữ của trưởng công chúa, chỉ có thể làm theo điều kiện của nàng.
Nếu không ngày ấy họ tổ chức hôn lễ, Hoa gia tới gây sự làm trưởng công chúa mất mặt, vậy cả Trương gia từ trên xuống dưới sẽ phải ngã xuống đất mất.
Cuối cùng vẫn là Trương phụ có tình nghĩa đồng khoa với Hoa phụ ra mặt, khẩn cầu hai ngày nữa sẽ dán văn thư ở phía nam kinh thành. Trừ cái đó ra, toàn bộ sính lễ năm đó của Trương gia sẽ biến thành của hồi môn của Hoa Manh. Từ đó về sau Hoa - Trương hai nhà không còn quan hệ.
"Đúng là tiện nghi Trương gia!" Nhị ca của Hoa Manh - Hoa Bồng căm hận nói: "Muội muội đừng khổ sở, đợi nhị ca tìm cho muội một tên hôn phu tốt hơn tên Trương Cảnh Hồng kia cấp vạn lần!"
Hoa Bồng vừa nói xong, Hoa phụ liền muốn mở miệng răn dạy.
Nhưng còn chưa đợi ông mở miệng, Hoa Manh ngồi ở phía bên dưới đã ngẩng đầu nói với Hoa Bồng: "Nhị ca có biết vị hôn phu tốt hơn Trương Cảnh Hồng vạn lần ở đâu không?"
Hoa Manh vừa mở miệng, mọi người trong phòng lập tức nhìn về phía nàng.
Lúc này Hoa Manh mới mỉm cười, nhìn về phía hoàng cung: "Muội nghe nói hoàng thượng đang tuyển tú."