Ta Dựa Vào Sinh Con Để Xưng Bá Hậu Cung

Chương 10: Phong hào


1 tháng

trướctiếp

Hoa Manh cùng cõi lòng đầy tâm sự đi theo Tiểu Giang Tử tới Phượng Lâm cung, còn chưa kịp yết kiến Tĩnh An đế đã bị Ngụy Phú Quý nhét cho một cái khay. 

"Nương nương, đây là trà sâm của hoàng thượng." Ngụy Phú Quý vui vẻ nhìn thần sắc ngu ngơ của Hoa Manh, cảm thấy hơi buồn cười nhưng vẫn nghiêm mặt nói tiếp: "Mời nương nương dâng trà sâm cho hoàng thượng." 

Cuối cùng Hoa Manh cũng hiểu rõ ý tứ của ông. Phi tần hậu cung rất hay dùng cái chiêu tự tay nấu canh, làm điểm tâm để tranh thủ tình cảm, lúc chưa tiến công nàng đã nghe tỷ tỷ của sư công nhắc tới chuyện này. Dù trong lòng không muốn nhưng nàng biết địa vị của Ngụy Phú Quý trước mặt Tĩnh An đế nên cuối cùng vẫn khéo léo bưng khay tiến vào. 

Trong điện, Tĩnh An đế đang nghiêm túc nhìn một trang giấy trên mặt bàn, dường như chưa phát hiện Hoa Manh đang tới gần mình. Thẳng đến khi nàng đưa chén trà tới bên cạnh y, y mới đột nhiên mở miệng nói: "Nàng đến xem xem phong hào nào tốt." 

Hoa Manh không ngờ Tĩnh An đế lại đột nhiên mở miệng, hơi sững sờ, sau đó tiến lên trước một bước nhìn về phía trang giấy. Trên đó có viết sáu phong hào, có vẻ là phong hào cho nữ tử nhưng không giống dùng cho phi tần vì đều có hai chữ. 

"Thiếp không hiểu ý của hoàng thượng." Hoa Manh thật sự không hiểu cho nên trực tiếp hỏi: "Phong hào này là cho ai?" 

Vừa nói xong, nàng thấy Tĩnh An đế không tức giận, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười quỷ dị. 

"Là Ngưng Nhạn, ái nữ của trưởng công chúa. Hôm nay trưởng công chúa tiến cung là muốn thái hậu ban cho nàng ta một thân phận." Tĩnh An đế nhắc tới trưởng công chúa, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Hoa Manh. 

Hoa Manh lần nữa cúi đầu dò xét sáu phong hào kia, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới một phong hào: "Thiếp cảm thấy sáu phong hào trên giấy đều không hợp, ngược lại Vũ An lại không tệ." 

Hoa Manh nói rất nghiêm túc, nhưng Tĩnh An đế nghe được lời này của nàng lại cười ra tiếng. 

Vũ An, phong hào này thật sự không tốt lành lắm. Từ trước tới nay chưa từng có nữ tử nào dùng qua phong hào này nhưng lại có mấy vị danh tướng. 

Nghĩ tới đây, Tĩnh An đế rũ mắt nhìn Hoa Manh nói: "Nàng không thích Ngưng Nhạn?" Tuy là câu hỏi nhưng ngữ điệu của y lại vô cùng chắc chắn. 

Hoa Manh cũng không giấu giếm, gật đầu nói: "Hoàng thượng đã biết chuyện của thiếp với Trương gia, dù Trương Cảnh Hồng không phải loại người tử tế gì nhưng chẳng lẽ một nhà trưởng công chúa không biết gã ta có hôn ước sao? Lần này nếu không phải thiếp tâm tính kiên định, hoàng thượng lại tuyển tú, với sự bức bách của bọn hắn, thiếp sợ mình chỉ có một con đường chết." 

Hoa Manh cười lạnh một tiếng, tiếp tục đáp: "Thiếp đã gây thù với Trương gia cùng trưởng công chúa nên nếu để thiếp chọn phong hào, thiếp sẽ chỉ chọn Vũ An." 

Tĩnh An đế cảm thấy tiểu cô nương trước mặt quả là ngay thẳng, tính cách này sợ rất dễ dàng đắc tội người ta. Nhưng trừ cái đó ra, y lại thấy rất yêu thích tính cách này. Phi tần trong hậu cung không ít, mỗi lần đối mặt với các nàng cứ như phải khoác một cái mặt nạ, không hề chân thật. Còn tiểu cô nương trước mạt tuy có khuyết điểm nhưng lại phá lệ chân thật. 

Tĩnh An đế hài lòng, vẻ mặt lại không chút vui vẻ: "Nàng nói thẳng như thế không sợ trẫm sinh khí?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp