Tiền Kim Sơn vắt hết óc suy nghĩ phải như thế nào mới có thể phá tan nhiệt huyết cướp đoạt đàn ông của con gái ông, thì trong nhà Hạ Thừa Nghĩa có một vị khách không mời mà đến.
Nói là khách không mời mà đến có chút miễn cưỡng, bởi vì người đến là Hạ Lăng Thiên cha đẻ của Hạ Thừa Nghĩa. Sở dĩ xưng là cha đẻ là vì Hạ Thừa Nghĩa mãi cho đến bảy tuổi đều cho rằng cha của mình thật ra là quản gia Triệu thúc, còn cha ruột kia cơ bản gặp không được mấy lần, cho nên sau khi Hạ Thừa Nghĩa lớn lên, anh cố ý xem Triệu thúc như cha nuôi của mình.
Hạ Thừa Nghĩa khi còn bé vẫn ở tại khu nhà cũ Hạ gia, mà sau khi ông nội Hạ qua đời, tiểu trang viên mang theo nét cổ xưa này liền để lại cho Hạ Thừa Nghĩa. Về phần Hạ Lăng Thiên, ông ta ở bên ngoài không biết có mấy cái nhà, tính cách kia chỗ nào cũng đều không chung tình như ông nội Hạ và mạnh mẽ vang dội như bà nội Hạ. Ông ta là điển hình của cái gọi là hổ phụ khuyển tử, sinh ra chính là chó Bắc Kinh không có răng dài, nhìn thấy con gái xinh đẹp liền vẫy đuôi, ông nội Hạ đã sớm xem thằng con trai này là không khí, trực tiếp truyền tất cả sản nghiệp của Hạ gia cho Hạ Thừa Nghĩa.
Thật ra điểm ấy Hạ Thừa Nghĩa và Tiền Lung Lung rất giống nhau, Hạ Thừa Nghĩa là di truyền cách thế hệ, hạ Lăng Thiên là đột biến gien.
Lúc trước cũng đã từng đề cập qua việc Hạ Thừa Nghĩa là một người đối với bạn bè thì giống như mùa xuân ấm áp, đối với kẻ địch thì cay nghiệt như ngày đông giá rét, tuy rằng thái độ của anh rất cực đoan, nhưng mà trên cái thế giới này có một người được lĩnh hội qua hai loại thái độ này. Hạ Thừa Nghĩa mười lăm tuổi bắt đầu dành cho Hạ Lăng Thiên đãi ngộ này, từ sau đó ông ta càng không muốn gặp đứa con trai này, vừa lạnh vừa nóng, mỗi lần gặp mặt trở về nhất định phát sốt!
"Lão Triệu à, cái nhà này vẫn luôn do ông ở đây trông nom sao? Tại sao như vậy, ngay cả cà phê cũng không có!" Hạ Lăng Thiên ngồi trên ghế gỗ hoàng lê đắt đỏ trong phòng khách này nghe đâu hết một giờ, bị cái ghế cứng ngắc làm đau hết cả mông này nghe nói là chỉ có quý nhân cung đình mới có thể hưởng thụ. Ông ta là người đi du học về nên sính ngoại, thích đồ vật mới lạ, theo trào lưu, so sánh với ghế gỗ, ông ta càng ưa thích ghế sô pha mềm mại hơn, đây cũng là một trong những nguyên nhân ông ta rời khỏi khu nhà cũ đi nơi khác ở.
Triệu Dương tuy rằng tên bình thường, nhưng thân phận của ông một chút cũng không bình thường. Ông là con nuôi của ông nội Hạ, bởi vì hạ Lăng Thiên thật sự quá khốn nạn, nếu như Hạ Thừa Nghĩa không có đôi mắt ưu tú đến mức như tia chớp có thể chọc mù người khác, kế thừa Hạ gia tuyệt đối là Triệu Dương rồi.
Nếu như là Hạ Lăng Thiên kế thừa Hạ gia, vậy bây giờ tất cả sản nghiệp ở dưới tay ông ta khẳng định cũng sửa thành họ Triệu rồi. Nhưng nếu là Hạ Thừa Nghĩa nha, Triệu Dương trông anh từ nhỏ tới lớn tỏ vẻ, ông chỉ mong sao cầm vài tỷ đến đưa cho Hạ Thừa Nghĩa! Triệu Dương không có con, Hạ Thừa Nghĩa là ông từ nhỏ nuôi lớn, ở trong mắt Triệu Dương, Hạ Thừa Nghĩa chính là con trai ruột của ông.
Hạ Lăng Thiên này da mặt dày không có tim không có phổi, từ đầu đến cuối nhìn Triệu Dương thành người làm ăn nhờ ở đậu, mỗi lần quay về khu nhà cũ đều mưu đồ ra oai phủ đầu của chủ nhân, đáng tiếc Triệu Dương người ta vốn không sợ ông ta.
Triệu Dương là một ông chú trung niên anh tuấn ngũ quan hơi uy nghiêm, mặc dù không có hời hợt Hạ Lăng Thiên, nhưng trên khí thế thắng ông ta gấp trăm lần. Cho dù rất coi rẻ con trùng trước mắt này, Triệu Dương vẫn cho Hạ Thừa Nghĩa mặt mũi, lễ độ nói: "Đó là bởi vì, nhà chúng ta đều uống trà, không có cà phê. Ông mỗi khi trở về tôi liền đề nghị ông lần sau nhớ mang theo cà phê, thế nhưng ông mỗi lần đều quên. Lần trước tôi nhớ. . . A, tôi cũng quên mất lần trước ông tới là mấy năm trước rồi. . . Hết sức xin lỗi, tôi trách oan ông rồi, chuyện này cũng ba bốn năm rồi, thân thể, não của ông đây bị lấy hết rồi. . . , khẳng định không nhớ được."
Ông vừa rồi nhất định là muốn nói đầu óc móc hết rồi ! Hạ Lăng Thiên nện bàn, vừa định lập uyvới Triệu Dương, Hạ Thừa Nghĩa từ trên lầu đi xuống.
Hạ Thừa Nghĩa bên dưới mặc quần ở nhà, phần trên của cơ thể là áo sơ mi mở cổ, xương quai xanh góc cạnh rõ ràng và lồng ngực rắn chắc, Tiền Lung Lung nếu nhìn thấy nhất định sẽ nhào tới rồi.
"Ba, ba cũng đừng chấp nhặt với ông ta." giọng của anh có chút uể oải, hiển nhiên là bị vụ việc ngày hôm nay làm cho mệt nhọc.
Một câu nói này làm trong lòng Triệu Dương và Hạ Lăng Thiên đều thư thái, Hạ Lăng Thiên cảm thấy tìm về mặt mũi, Triệu Dương lại biết rõ lời này căn bản chính là nói với mình!
Hạ Thừa Nghĩa ngồi đối diện Hạ Lăng Thiên, Triệu Dương vội vàng bưng một ly Bích Loa Xuân mới ngâm tới, sau khi anh nhấp một miếng nói: "Thiếu bao nhiêu tiền ông nói đi."
Lúc nói chuyện lạnh nhạt sưu sưu, Hạ Lăng Thiên có thể hối hận mình không có mặc áo lông hay không! Ông ta liền kì quái, mới vừa rồi còn mùa xuân, hiện tại liền biến thành lạnh ngắt. Vị này căn bản không nghĩ tới, mùa xuân này của Hạ Thừa Nghĩa cũng không phải là đối với ông ta.
"Ba không phải đến đòi tiền, tuy rằng tháng này tình hình kinh tế của ba quả thật là căng thẳng một chút, nhưng tiết kiệm chút ít vẫn còn đủ xài. Ba lần này tới là vì đại sự cả đời của con." Hạ Lăng Thiên nói, tuy rằng đúng là vì con trai mới tới, nhưng mà nếu có thể kiếm chút đầu tư cũng đỡ.
"Ai vừa tìm ông vậy?" Hạ Thừa Nghĩa bưng chén trà, cả người dung nhập vào bên trong khu nhà cũ cổ kính này, như một bức tranh thuỷ mặc tao nhã đầy ý vị, dáng vẻ so với tinh anh ở bên ngoài ban ngày hoàn toàn bất đồng, tuyệt đối là cực phẩm mỹ nam có thể biến đổi phong cách ! so với Hạ Lăng Thiên loại chỉ có khuôn mặt này là không cùng một đẳng cấp.
"Cái gì ai tìm ba!" Hạ Lăng Thiên giậm chân nhảy dựng lên, "Ba là vì muốn tốt cho con! con cũng gần gần tuổi băm rồi, không tìm vợ chăm sóc con làm sao được hả? Ba thấy Tống tiểu thư không tệ, có thời gian khắp nơi. . ."
"Ông cảm thấy không tệ thì ông liền giải quyết đi." Hạ Thừa Nghĩa có chút cứng rắn mà cắt ngang ông ta, "Ông càng già càng dẻo dai, lại là cái công ty giải trí kia muốn kéo tài trợ, chuyện của mình tự mình giải quyết, tôi lại không muốn bởi vì chút ít chuyện như vậy liền hi sinh thân thể."
"Mày. . . Tao là vì mày. . ."
Hạ Thừa Nghĩa mệt mỏi nhắm mắt lại, nhắm mắt làm ngơ. Triệu Dương đúng lúc tiếp lời nói: "Buổi tối ở lại dùng cơm không? Nhưng thức ăn khu nhà cũ đều là món cơm tàu dưỡng sinh tương đối truyền thống, không có loại thực phẩm dầu mỡ rãnh mương như MacDonald Pizza Hut, không hợp khẩu vị của ông đâu!"
Hạ Lăng Thiên: . . .
Ông ta thích ăn cơm Tây không sai, bởi vì nhà hàng Tây vừa lãng mạn lại có bầu không khí! thế nhưng trong phạm vi săn bắn của ông ta không có trẻ vị thành niên dưới 18 tuổi, không cần đi đến những cửa hàng dành cho trẻ em!!
Bất quá ông ta kháng nghị không có hiệu quả, chân nhảy cả buổi không người để ý, cuối cùng thật sự là quá ồn bị Triệu Dương cho "Mời" trở về nhà của ông ta.
"Ba điều tra, ông ta muốn nâng người mới, nhưng đạo diễn không bán ân tình cho ông ta, kéo người khác nhập bọn." Triệu Dương nói chuyện mình tra được cho Hạ Thừa Nghĩa nghe.
"Cái công ty giải trí kia ngược lại là còn kiếm tiền được, chính là bầu không khí quá kém! Trong giới là loạn, thế nhưng không có loạn thành cái hình thức kia. Nhìn kỹ một chút, đừng lộn xộn quá lớn là được." Hạ Thừa Nghĩa vuốt vuốt huyệt thái dương, mỗi lần nhìn thấy cha đẻ này khắp nơi tìm mẹ kế nhỏ tuổi cho mình, anh liền đau đầu.
Triệu Dương yêu thương nở nụ cười: "Bất quá ông ta nói cũng không sai, con cũng nên tìm một người đi."
"Tìm một người đi theo con mỗi ngày gặp nạn?" Hạ Thừa Nghĩa nhíu mày nói, "Lần này tra ra là ai đang âm thầm động tay chân không?"
Triệu Dương cười khổ một cái nói: "Đối thủ của con nhiều quá, thế nhưng là có thể làm ra loại chuyện trăm ngàn chỗ hở này, cũng là một hai, cũng đều không thể nào giáo huấn được."
Cha phong lưu, anh em bên ngoài tùy tùy tiện tiện cũng có mấy người. Mặc dù dưới áp lực mạnh mẽ của ông nội Hạ và Hạ Thừa Nghĩa một người cũng không có vào được gia phả ở khu nhà cũ, bất quá trong xã hội bây giờ những thứ này đã không coi là gì. Bây giờ luôn có một hai vở kịch truyền hình hào môn máu chó không có mắt như, muốn tìm một chút chuyện làm, nhưng làm ra những chút chuyện kia nói ra cũng mất mặt.
"Có chút tiền liền không biết xài như thế nào, chờ trong túi quần hết tiền liền đàng hoàng thôi."
"Ba biết rồi." Triệu Dương nói, "Nhưng mà để đảm bảo đạt được mục đích, con cần phải mướn hai vệ sĩ thân thủ vượt qua thử thách phản ứng cũng phải nhanh, ba lớn tuổi rồi, không chịu nổi đâu."
"Được, để Tiểu Ngũ chọn mấy người. Còn có, hôm nay người đã cứu con, nhớ tìm cho được phương thức liên lạc của cô ấy." sau khi Hạ Thừa Nghĩa dặn dò, duỗi lưng một cái, ý định trở về ngủ bù.
Lúc này, Tiền Kim Sơn ôm bà vợ mình cho dù ấn huyệt nhân trung như thế nào - giữa mũi và miệng cũng kiên quyết bất tỉnh, rơi vào đường cùng chỉ có thể nói với Tiền Lung Lung: "Con nói muốn cướp người đàn ông kia về tòa thành của con, thế nhưng con có tòa thành không? Có tiền vàng trải thành giường không? Con bây giờ ở nhà vẫn là nhà của ba đó! Gặm lão không nên rõ ràng như vậy [1]!"
Tiền Lung Lung đang ôm danh thiếp lăn qua lăn lại dừng lại, cô gãi gãi đầu, cảm thấy có chút đau đầu. Quả thật là, cô không có tòa thành và giường vàng, muốn dùng cái gì đến giữ mỹ nam lại đây?
"Cho nên nói, trước mắt con phải làm nhiệm vụ thứ nhất, chính là phải có xe có nhà, mới có thể nuôi nổi vợ. . . Không đúng, là chồng." Tiền Kim Sơn nói xong trong lòng cũng ứ máu, nhà người ta nuôi con gái muốn nhà, con gái nhà bọn họ không chỉ muốn có nhà, còn muốn giường vàng!
Tiền Lung Lung nhíu mày lại sâu hơn, cô không có cái gì hết trơn!
"Cho nên. . . con vẫn là trung thực kiếm tiền đi, đợi kiếm đã đủ rồi, lại đi đoạt. . . chồng." Tiền Kim Sơn thiếu chút nữa khóc lên, con gái nhà bọn họ muốn dung mạo có dung mạo muốn dáng người có dáng người muốn năng lực có năng lực, lại có thể luân lạc tới trình độ phải nuôi mặt trắng nhỏ, tuy rằng cô coi trọng mặt trắng nhỏ trái ý trời một chút, nhưng cũng không có thể che giấu chuyện Tiền Kim Sơn từ nhỏ nuôi dưỡng Tiền Lung Lung như thằng con trai.
Nghe ông nói xong, Tiền Lung Lung vỗ ngực một cái nói: "Con biết rồi! Con lại đi đánh kiếm một phần tiền công, nhất định phải nắm đủ tiền!"
Lâm Uyển lúc này ung dung tỉnh lại, tán thưởng mà nhéo nhéo bàn tay chồng mình.