Cô cả người mặc quân trang của nam tử ngồi ngay ngắn trên ngựa, hai chân thon dài kẹp hai bên thân ngựa, lưng thẳng tắp. Cô có dáng người cao ngất, chỉ là bóng lưng cũng có tư thế hiên ngang như vậy, khiến người mơ màng. Nếu như xoay người lại, không biết sẽ mê đảo bao nhiêu thiếu nữ xuân tâm nảy mầm.

Cô như vậy, lại đóng vai nam tử chém giết trên chiến trường. Vì quốc gia, vì dân tộc, vì lão cha lớn tuổi, nàng cam nguyện giấu đi mái tóc dài đen óng như tơ, giấu đi vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, cầm lấy đao thương, giống như nam tử chém giết ngoại địch. 

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng tôi luyện phong sương, chiến tranh mài nhẵn đầu ngón tay dài nhọn của nàng. Trên ngón tay mềm mại non mềm vốn nên thêu hoa lại tràn đầy vết chai, khuôn mặt xinh đẹp vốn nên nhu hòa lại tràn ngập sát khí. 

Nhưng mà hết thảy những điều này không làm nàng trở nên thô bỉ, ngược lại vẻ ôn nhu của nàng lại làm tăng thêm một phần khí khái hào hùng của nam tử, xinh đẹp cao thấp khó phân biệt khiến người càng thêm si mê.

Nguyên soái trẻ tuổi đang nhìn nàng, người huynh đệ hắn tín nhiệm nhất!

Nơi góc tối bắn ra cung nỏ, lỗ tai nàng khẽ nhúc nhích, mũi tên nhọn đồng thời bắn ra, trường thương gảy nhẹ, xoay người lại lưu loát mấy cái, lập tức đánh tan mưa tên đánh lén Nguyên soái. Nàng là lá chắn của Nguyên soái, bảo vệ cờ xí, bảo vệ khát khao, bảo vệ thủ lĩnh của tướng sĩ biên quan.

Nàng như Thải Điệp nhẹ nhàng, vẻ đẹp dung hòa cả mềm mại và lưu loát, trong chốc lát trên chiến trường, dường như chỉ có thân ảnh hơi gầy của nàng. Trường thương quơ múa, như làm hoa mắt người, toàn bộ mưa tên bắn về phía Nguyên soái đều bị nàng ngăn lại. Chư vị tướng sĩ nhao nhao trầm trồ khen ngợi, nhưng thân ảnh uyển chuyển này lại ngã xuống, trên bờ vai sáng loáng cắm một mũi tên!

Nguyên soái bay vọt qua, bất chấp thân phận của mình, đau lòng ôm nàng vào trong ngực. Một khắc này, nữ nhân khẽ nghiêng mặt qua, lộ ra dung mạo mang theo khí khái hào hùng, lại xinh đẹp không gì sánh được của nàng.

"CUT!" Đạo diễn vỗ tay một cái, “Cảnh này diễn rất tốt! Đến lúc đó Nghiên Nghiên bổ sung thêm khuôn mặt tái nhợt đập vào trong ngực Nguyên soái là được rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút chuẩn bị cảnh tiếp theo.”

Tiền Lung Lung mới vừa rồi còn ở trong ngực nhân vật nam chính liền trở mình nhảy ra ngoài, nhìn cũng không thèm nhìn nhân vật nam chính và đạo diễn, trực tiếp đi tìm người của đoàn làm phim lấy cơm hộp!

Cho tới trưa đều làm thế thân, thật sự là đói chết cô rồi! Đúng vậy, đối với Tiền Lung Lung mà nói, không có mệt nhọc, chỉ có đói khát!

Vẻ mặt của người trong đoàn làm phim có mối quan hệ thân thiết với Tiền Lung Lung khi nhìn thấy cô giống như cái bảng màu muôn màu muôn vẻ, thừa dịp đạo diễn không chú ý liền túm Tiền Lung Lung vào trong góc, đưa cô một chồng cơm hộp!

Nói thật, trước khi quen biết Tiền Lung Lung, người trong đoàn làm phim chưa bao giờ biết thì ra cơm hộp là dùng lượng từ chồng để tính! Anh ta đánh giá Tiền Lung Lung từ trên xuống dưới, thật sự không rõ trong thân thể nhỏ bé như vậy rốt cuộc làm thế nào mà ăn được nhiều cơm như vậy.

Mỗi lần khi tìm Tiền Lung Lung đóng thế nghe được điều kiện cơm hộp cô đưa ra, người trong đoàn làm phim liền muốn khóc, tiền cơm hộp của Tiền Lung Lung so với tiền lương của cô còn nhiều hơn!

May mà ở trong tổ đóng phim có rất nhiều tai to mặt lớn đa phần đều thích những hộp cơm của riêng mình, nhưng vì đề phòng bất trắc cơm hộp này vẫn phải đặt trước, từ điểm này mà nói, Tiền Lung Lung thật là một vật tốt tiết kiệm lương thực có thể tiếp tục phát triển a!

Chỉ thấy một cô gái đương tuổi xuân thì gió cuốn mây rào quét sạch một chồng cơm hộp lớn, ăn xong còn nghiêng mắt nhìn anh, ý tứ tôi chưa ăn no!

"Hôm nay. . . Còn gì nữa không, " người trong đoàn làm phim khó khăn nói, “Hôm nay minh tinh Tiểu Phấn Hồng tới một tí, tất cả mọi người là diễn viên quần chúng cần ăn cơm hộp, cô muốn ăn nữa, bọn họ sẽ không có cơm.”

Mỗi lần thảo luận vấn đề ăn cơm với Tiền Lung Lung, người trong đoàn làm phim đều có một loại cảm giác không cách nào tiếp tục được nữa, bởi vì ánh mắt kia của Tiền Lung Lung, tạo cho anh ta một loại cảm giác mình sẽ bị ăn sạch.

"Không phải còn có của anh sao?" Tiền Lung Lung vô cùng thức thời nói, cô cũng không đoạt cơm hộp của những diễn viên quần chúng khổ cực khác!

Người trong đoàn làm phim: “Tôi cũng là người, tôi cũng sẽ đói.”

"Một hai bữa không đói chết người." Tiền Lung Lung vỗ vỗ bờ vai của anh ta, thuận tay túm nút thắt tròn màu vàng trên quần áo anh ta xuống!

Người trong đoàn làm phim: . . .

"Đại tiểu thư à, đây không phải là vàng! Tôi biết rõ cô vô cùng vô cùng thích vàng, ước gì giống như con rồng bụng bự Tây Phương nằm ngủ trên tiền vàng, nhưng cũng không thể ngay cả đồ vật màu vàng cũng móc ra! Tôi đây chỉ là nút thắt nhựa plastic nhuộm màu vàng thôi!" Vẻ mặt người trong đoàn làm phim ưu thương nói, nhưng mà bất luận anh ta ưu thương cỡ nào, đều không thể ngăn cản động tác Tiền Lung Lung túm mất tất cả nút thắt của anh ta.

Anh ta thừa nhận một người đàn ông cao to khỏe mạnh bị một nữ sinh thoạt nhìn rất mảnh mai áp dưới thân thể túm nút thắt thật sự là chuyện mất mặt, thế nhưng anh ta thật sự đánh không lại cô!
Tiền Lung Lung, nữ diễn viên hành động đóng thế bậc nhất, công nhân bốc vác bậc nhất công trường, quả thực là không người nào có thể địch lại. Diễn viên xuất thân chính quy, thân thủ không có tốt bằng cô; diễn viên đóng thế xuất thân trường võ thuật, dáng người không có tốt bằng cô; những nữ diễn viên kia dốc sức liều mạng đều muốn dựa vào chính mình, thân thể cũng không có tốt bằng cô. 

Người khác ngâm mình ở trong nước đóng phim một ngày thì ngày hôm sau tuyệt đối nằm trong bệnh viện, cô thì sao? Tiếp tục vui vẻ quay phim, lau tóc thay quần áo lập tức chạy tới đóng cảnh tiếp theo, thân thể so với hán tử xuất thân Thiếu Lâm Tự đều tốt hơn.

Thật ra lấy khuôn mặt của cô tuyệt đối có thể quang vinh trèo lên ngai vàng nữ chính, đáng tiếc đối với Tiền Lung Lung mà nói chính là mây trôi trong mây trôi. Vẫn còn nhớ rõ năm ấy một vị đạo diễn nhìn trúng tư thế oai hùng bừng bừng khí chất của cô, muốn cho cô vai diễn nữ phụ quan trọng rất có khí khái nam tử. Kết quả khi diễn cảnh đầu tiên với nam diễn viên, cô nhìn qua câu "Ta thừa nhận ngươi rất tuấn tú" cả buổi, trực tiếp quăng kịch bản , đặc biệt thành thật nói với đạo diễn: “Nếu không đổi diễn viên đi, những lời này tôi nói không nên lời, ông biết tôi sẽ không nói lời khách khí mà.”

Bởi vì lời nói này, cô bị nam diễn viên rất có bối cảnh kia gây khó khăn thật lâu, đổi thành người khác đã sớm chịu nhận lỗi rồi? Thế nhưng Tiền Lung Lung cô. . . Căn bản sẽ không cho rằng đây là làm khó dễ!

Bảo cô không có bất kỳ đồ phòng hộ nào nhảy từ trên cây cao bằng ba tầng lầu xuống, đổi lại mọi người phải kháng nghị a? Kết quả người ta không nói hai lời, trực tiếp một người bay vọt từ trên cây nhảy xuống, hơn nữa còn vỗ vỗ bả vai vị nam diễn viên kia nói: “Tuy rằng anh xấu xí một chút, nhưng mà người cũng không tệ lắm. Tôi đã sớm nhìn chút đồ vật cản trở người kia rồi, cũng là anh được, một câu nói cũng không cần tôi phá đống đồ vật kia.”

Nam diễn viên: . . .Khi đóng máy, nam diễn viên định chuốc Tiền Lung Lung uống say để vãn hồi lòng tự trọng chẳng có bao nhiêu của mình, nhưng rót tới bình Bạch Cửu thứ năm cô vẫn còn mặt không đổi sắc, nam diễn viên thật sự thiếu chút nữa là quỳ xuống.

Tiền Lung Lung khiến chúng tôi biết được, võ thuật, cũng không phải truyền thuyết.

Người trong đoàn làm phim đặc biệt bất đắc dĩ nhìn qua áo sơ mi của mình nói: “Lung lung, cô bảo tôi trần truồng như vậy đóng phim sao?”

Tiền Lung Lung vô cùng vô tội quét mắt thân trên phủ đầy xương sườn giống như gà luộc của người trong đoàn làm phim và khuôn mặt giống như phần lớn người qua đường, nói: “Anh xấu như vậy, sẽ có người nhìn ư (⊙_⊙ )?”

Người trong đoàn làm phim: . . .

Tôi tuy rằng hơn người qua đường một chút, nhưng không phải xấu như cô nói! Vợ của tôi còn luôn khen tôi soái mà! Trong mắt cô rốt cuộc có đẹp trai hay không!

Không sai, ở trong mắt Tiền Lung Lung, tất cả tiểu thịt tươi, khốc ca, con người sắt đá, hết thảy đều chỉ dùng một chữ để hình dung, kia chính là xấu! ý nghĩa chính là xấu đến mức không có tồn tại!

Người trong đoàn làm phim vô cùng bất đắc dĩ hỏi qua đồng chí Lung Lung: “Trong mắt cô, cái dạng gì mới tính là đẹp trai? Biết bao nhiêu cao thủ sát gái, vì sao cô đều cảm thấy xấu”

"Bọn họ thoạt nhìn coi như cũng được, nhưng mà trên mặt không biết bao nhiêu dấu vết bị đụng chạm!" Tiền Lung Lung nói đến phi thường phẫn nộ, “Bọn họ vốn cũng có thể nhìn, thế nhưng biến mặt mình thành như vậy, so với anh còn xấu hơn!”

Người trong đoàn làm phim: . . .

Đại tỷ cô rốt cuộc đang khen tôi hay đang châm chọc tôi?

Loại đau đớn không rõ chân tướng này, khiến người trong đoàn làm phim tan nát cõi lòng!
"Này. . . Vậy cô có gặp qua đàn ông có bộ dạng xinh đẹp chân chính chưa?" Người trong đoàn làm phim vẻ mặt chờ mong nhìn Tiền Lung Lung, không sai, anh ta chính là hi vọng Tiền Lung Lung nói chưa bao giờ gặp, bởi vì điều này sẽ thoáng trấn an trái tim bị Tiền Lung Lung đâm thành tổ ong của anh ta một chút.

Tiền Lung Lung lúc ấy đang ăn cơm hộp của người trong đoàn làm phim, đang muốn trả lời vấn đề của anh ta, chiếc đũa rơi xuống.

Khóe miệng cô dính một hạt cơm, nửa miệng mở rộng nhìn người đàn ông một thân giày tây tràn ngập khí thế bá vương đang nói chuyện với đạo diễn, ngây dại.

Người trong đoàn làm phim phục vụ vô cùng đúng lúc đưa lên một đôi đũa, Tiền Lung Lung một tay đoạt lấy chiếc đũa, hung dữ bắt đầu bới cơm! Không sai, cô chính là thô bạo như vậy. Thật ra bình thường Tiền Lung Lung tuy rằng ăn nhiều, nhưng động tác của cô cũng rất văn nhã, tuy rằng ăn nhanh, nhưng làm cho người ta nhìn không đoán ra khí phách của cô. 

Nhưng là bây giờ, Tiền Lung Lung vừa nhìn người đàn ông kia, vừa ăn cơm, ánh mắt kia rõ ràng quả thực như muốn nuốt người đàn ông này vào bụng hủy cả xương đi luôn!

Vô cùng quý trọng lương thực ăn hết hạt cơm cuối cùng (một chút cũng không chừa cho người trong đoàn làm phim), Tiền Lung Lung ném cơm hộp vào trong thùng rác, nhìn người đàn ông kia trả lời người trong đoàn làm phim: “Chính là anh ấy, tôi đã nhìn thấy người đàn ông đẹp trai nhất.”

Người trong đoàn làm phim nhìn anh, quả nhiên là soái đến người thần phẫn nộ! Khuôn mặt người đàn ông cương nghị giống như được điêu khắc, dáng người cường tráng nhưng không thô, chân dài làm cho người ta hâm mộ ghen ghét, quả thực chính là kẻ thù chung của tất cả đàn ông! 

Tuy rằng hiện tại phụ nữ đều thích tiểu thịt tươi, nhưng người đàn ông này tuyệt đối có thể nháy mắt giết chết khiếu thẩm mỹ đại chúng, khiến tất cả phụ nữ thích mặt trắng nhỏ đều đổi sang thích người đàn ông cường tráng!

Được rồi, bại bởi loại đàn ông này, người trong đoàn làm phim thừa nhận.

Anh ta vừa định nói với Tiền Lung Lung "Cô tuy rằng làm người không đáng tin cậy nhưng mà gu thẩm mỹ cũng không tệ lắm", Tiền Lung Lung vỗ vách tường bên cạnh nói: “chính là anh ấy, cướp thôi!”

Đặc biệt có khí thế nữ sơn tặc! 

Người trong đoàn làm phim: . . .

Không đúng, lời nói nhìn thấy mỹ nam liền cướp đi ngài nói trước đây thì ra là có thật sao? Không phải nói giỡn sao! Lại nói người đàn ông kia vừa nhìn chính là trình độ cao phú soái có tiền có thế, khiến người thần phẫn nộ, cô muốn cướp thế nào!

Tiền Lung Lung nắm chặt quyền, bóp nát tảng đá trong tay: “Cướp như vậy nè.”

Không sai, Tiền Lung Lung chính là một người như vậy, sức ăn lớn, da dày thịt thô hết lần này tới lần khác lớn lên còn rất xinh đẹp, thích vàng, thích trai đẹp, càng thích cướp trai đẹp về ổ vàng nhỏ của mình.

Nghe nói, nhà bà ngoại của cô hơn mười đời trước, xuất hiện một vị công chúa bị rồng cướp đi. Nghe nói, cô là có huyết thống của rồng Tây Phương bụng lớn . . .

Có đặc tính thô bạo thường thấy ở Rồng.

Hạ Thừa Nghĩa chẳng biết tại sao cảm thấy có chút lạnh, cảm giác thấy có hai luồng sáng lạnh chiếu lên trên người mình, vô cùng khó chịu.
Có Rồng xuất hiện, trai đẹp xin chú ý!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play