Hạ Thừa Nghĩa nghĩ, có lẽ mấy ngày này anh đã thật sự buông lỏng. Tròn ba tháng không có xảy ra một chút ngoài ý muốn, cho nên anh cũng tín nhiệm thân thủ Tiền Lung Lung một chút.
Cho dù mấy ngày nay Tiền Lung Lung xin phép nghỉ, nhưng anh biết cô luôn ở bên cạnh mình. Kỹ thuật ẩn núp của Tiền Lung Lung không thể gọi là không cao minh, bọn vệ sĩ cũng không có phát hiện. Hạ Thừa Nghĩa lại có thể cảm giác được cô từ một nơi bí mật gần đó, không phải trực giác anh có bao nhiêu lợi hại, mà là ánh mắt nóng rực từ sau khi bọn họ hôn môi, trở nên càng thêm nóng bỏng, thật sự là bê tông cốt thép cũng đỡ không nổi, cách một lớp tường mà ánh mắt Tiền Lung Lung cũng có lực xuyên thấu như vậy.
Lúc ban đầu anh bởi vì ánh mắt này mà đêm không thể say giấc, nhưng bây giờ đã thành thói quen, quen đến mức chỉ cần ánh mắt vừa rời đi anh sẽ cảm thấy không được tự nhiên. Ngày hôm qua Tiền Lung Lung biến mất một đoạn thời gian, xem ra cô xin phép nghỉ cũng không phải lạt mềm buộc chặt, để cho anh phát hiện tầm quan trọng của cô, mà thật sự có việc.
Nhưng có chuyện cũng không cần phải nghỉ trước bốn hay năm ngày chứ? Hạ Thừa Nghĩa thử đoán một chút ý đồ của Tiền Lung Lung, dùng các loại phương pháp phân tích lá bài tẩy của đối thủ, cuối cùng cũng đã thất bại. Đây cũng không phải nói suy nghĩ của Tiền Lung Lung có bao nhiêu khó đoán, mà là suy nghĩ của cô cho tới bây giờ đều là thẳng đuồn đuột, dùng đầu ngón chân đều có thể đoán được cô đang suy nghĩ cái gì. Thế nhưng Hạ Thừa Nghĩa loại người này đã quen dùng đầu óc, nhìn thấy đường thẳng tắp thường thường sẽ cảm thấy trong đó có cạm bẫy, thế là sẽ chọn con đường phức tạp hơn.
Buổi sáng hôm nay Hạ Thừa Nghĩa còn cố ý chú ý Tiền Lung Lung một chút, lại phát hiện cô đang ngủ, liền đi luôn. Nhưng Tiền Lung Lung tuy rằng không có ở bên cạnh anh, nhưng vẫn luôn chiếm cứ lấy đầu óc của anh, trên đường đi anh chỉ dùng thời gian mười phút để suy nghĩ kế hoạch khai phá thành phố C, còn thừa thời gian đều nghĩ tới Tiền Lung Lung, nghĩ đến sực lực mạnh mẽ của cô, nghĩ đến chính trực đơn giản của cô, nghĩ đến ánh mắt chuyên tâm của cô, nghĩ đến vì sao cô bỗng nhiên rời khỏi.
Lúc sắp đến thành phố C Hạ Thừa Nghĩa bỗng nhiên nở nụ cười, cho dù Tiền Lung Lung không phải lạt mềm buộc chặt, nhưng cô lại thành công làm được điểm này. Vốn người luôn ở bên cạnh bỗng nhiên rời khỏi một đoạn thời gian, thật đúng là nhớ lắm.
Trong lòng Hạ Thừa Nghĩa dường như bùng lên một đốm lửa, tuy rằng ngọn lửa rất nhỏ, không đủ để chiếu sáng toàn bộ thế giới trong lòng anh, nhưng đầy đủ ấm áp, ấm đến mức cả trái tim cũng nóng hầm hập.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play