Đêm khuya.

Lục địa Seabrook nằm ở phía nam của vương quốc Gerald, trong một ngôi nhà ấm áp ở một ngôi làng nhỏ, một người phụ nữ bận rộn cả ngày đang ngồi trên một chiếc giường phủ đầy lớp vải lanh, vẻ mặt ôn nhu mà kể chuyện trước khi ngủ cho con trai tràn đầy năng lượng của mình.  

Câu chuyện kể trước khi ngủ tối nay, bắt nguồn từ cuốn sách cậu bé đặc biệt chọn lọc từ trên giá sách của cha mình -- kể về hành trình của nhà hàng hải Air nổi tiếng, người đã hoạt động trên lục địa lân cận Dier hơn một trăm năm về trước. 

“…… Đi vào con tàu lớn rắn chắc kia, đi dọc theo sự chỉ dẫn của bờ biển phía tây, theo gió vượt sóng hướng về phía bắc biển Drago, sẽ vượt qua mười hai hòn đảo nhỏ cùng vô số cướp biển hung ác. Chịu đựng sau một trăm ngày đêm, nếu là may mắn, người thủy thủ phụ trách trên tàu không lạc hướng, thì sẽ tìm được vùng đất xanh trù phú .”

Sau khi đọc suốt khoảng hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc bà cũng đọc được đến phần sau, bà lặng lẽ ngước mắt lên nhìn khuôn mặt con trai, kết quả bà bất đắc dĩ phát hiện ra cậu bé thay vì buồn ngủ ngược lại càng thêm tràn đầy năng lượng. 

“Trên mảnh đất rộng lớn bị bờ biển ôm chặt lại đó, những loài chim hung ác cùng với đám cá lớn háu ăn chỉ dám lang thang bên ngoài, không một dã thú nào dám tận hưởng dòng suối trong vắt chảy trong khu rừng rộng lớn. Mà con tàu lớn vững chắc như bức tường kia cùng làm bạn với chúng ta suốt nửa năm bị chặn lại, căn bản không thể tiến gần thiên đường sóng nước lấp lánh.”

Có lẽ là lối viết văn của Air rất sống động, nên bà cũng không khỏi tưởng tượng đến khung cảnh mơ mộng hiện ra trước mắt người hàng hải, bà tạm dừng trong khi con trai bà thúc giục đọc  : " Tôi nhìn lên những đám mây cao ngất trên dãy núi, mơ ước được ở trên mảnh đất xanh tươi ấy sẽ tuyệt biết bao... ... Nhưng tôi còn chưa kịp bàn bạc cùng đồng bọn về cách tiếp tục tiếp cận hòn đảo rộng lớn này, tôi liền cảm thấy tóc gáy dựng đứng cả lên. Không khí hít thở trở nên vô cùng nóng,  giống như bị ném vào đống lửa không thể chịu đựng được. Nhưng điều khiến chúng tôi sợ hãi, hoảng loạn nhất là một trong những chủ nhân của hòn đảo nhỏ lặng lẽ xuất hiện." 

“ Lớp vảy của nó sáng bóng kiên cố như tấm khiên của thánh kị sĩ, móng vuốt của nó còn nguy hiểm hơn thanh kiếm sắc bén, cùng đôi cánh đỏ rộng lớn che cả bầu trở, chỉ cần là vỗ là có thể làm con tàu lớn lật úp lại vào con sóng lớn." 

Nghe đến đó, đôi mắt cậu bé sáng lên lấp lánh, cậu không tự chủ được mà nín thở.

“ Nửa trên của sinh vật cao quý, bí ẩn nhất này bị mây trắng như tuyết che khuất, tôi cùng đồng bọn chưa kịp nhìn đến chiếc đuôi dài đầy mạnh mẽ và tao nhã của nó, trước mắt đã bị gió mạnh cuốn đi, con tàu vỡ nát bị đẩy xa khỏi hòn đảo nhỏ thiêng liêng này. Phải đến vài ngày sau nó mới dạt vào một hòn đảo nhỏ khác và được người dân ở đây cứu vớt,... Đúng vậy, thật đáng tiếc, đây là tất cả kí ức của tôi về Đảo Rồng."

——

Rồng lửa Fire căn bản không biết chính mình đã chinh phục được trái tim của một con người trong một chuyến tình cờ cách đây hơn một trăm năm trước, người kia còn phóng đại phong thái của hắn vào thời điểm ấy trong cuốn du ký của mình. 

Thân hình khổng lồ thon dài cùng màu đỏ đậm của con rồng lửa trưởng thành này, đang làm hành vi không liên quan đến khí phách uy nghiêm độc đoán , nó chính là cẩn thận mà đứng bằng chân sau, hai chân trước ngắn hơn nhiều chân sau lay tảng đá đầy mặt lá rụng, tò mò mà nhìn vào trong hang. 

“Anh yêu, anh đang nhìn gì thế?”

Không đợi rồng tận dụng ánh sáng nhạt mà khám phá vào sâu hang động, ở một bên bạn lữ -  rồng lửa cái Fri lặng lẽ nhìn theo cử động của anh, lười biếng mà hỏi. 

“Không có gì,”  sau b·ị cắt ngang, Fire rút cái cổ đang thò tới : “ Anh chỉ là muốn biết là cái tin đồn kia có phải sự thật không.”

Fri vẫn duy trì tư thế quỳ rạp trên mặt đất không đúng đắn, suy nghĩ một lúc lâu mới đoán được anh đang nói đến tin đồn nào:  “Anh là nói đến cậu bé mà Dix mang về đây sao?”

Fire gật đầu, không chút nào che giấu sự tò mò: “Từ khi ngày mà Dix mang cậu bé kia về đều đã qua 12 năm, anh chưa lần nào gặp qua bộ dáng kia thế nào, thật sự không biết Dix chạy giấu đi chỗ nào."  

Làm mệt hơn phân nửa rồng trên Đảo bị khơi dậy sự tò mò , không thiếu bị họ lục khắp nơi trên đảo này đâu. 

Nhưng Dix trốn quá nhanh, Đảo Rồng lại quá lớn, hơn nữa tộc Rồng lại có thói quen có mới quên cũ -- cuộc tìm kiếm kia chỉ sôi nổi tìm kiếm trong thời gian ngắn, sau đó dần mất sự quan tâm của mọi con rồng. 

“Nơi này trông giống như là hang bị rồng tạc ra... ... Nên anh muốn xem xem cậu bé kia có ở trong không." 

Sở dĩ sự xuất hiện hiện của đồng bạn mới kia thu hút nhiều sự chú ý của rồng là vì, ngoài việc cậu là rồng duy nhất phá xác ra ngoài, nghe nói cậu ta còn là rồng duy nhất truyền thừa ký ức Rồng Hoàng Kim.

Ách, nghe ngày hôm đó Dix vội vã rời đi, có nói qua cậu ta là giống đực.

Làm một con rồng suốt ngày trạch không thích ra khỏi Đảo Rồng, sở thích của Fire trong đó bao gồm thông tin tình báo của những con rồng khác đồng dạng cũng thích trạch ở quê quán không ra khỏi tộc.

Nhưng vị đồng bạn này quá bí ẩn, chuyển đến đây sau cậu ta căn bản không cùng con rồng nào khác chào hỏi, thậm chí còn chưa từng lộ diện qua, người duy nhất gặp cùng tiếp xúc qua Dix lại luôn thích chạy ở cùng với con người, trong một trăm năm ít nhất sáu bảy mươi năm không ở trên Đảo Rồng, anh muốn biết nhiều thêm tin tức về rồng hoàng kim đều không có được. 

“Đừng lãng phí sức của anh, làm gì có rồng nào có thể ở loại địa phương quỷ quái này.” Fri lười biếng mà giơ lên cái đuôi thô tráng của mình “bụp” một tiếng liền đánh bẹp một mảnh dây leo chất đống trên mặt đất, tùy ý mà để cành lá xanh biếc nát bét lẫn cùng với nhau : “Không ngủ trên đống đá quý sáng lấp lánh, thật sự là việc khủng khiếp a --  ngay cả dã thú ngu ngốc nhất cũng không chọn một góc trống không này !"

Này hang động, rũ xuống nhiều dây leo khô cùng trải đầy tro bụi, hẳn là được sóng biển cọ rửa ra mới tự nhiên mà hình thành.

Fire bắt chước tư thế của cô mà cũng quỳ nằm trên mặt đất, nhìn cũng không có thấy đến dấu chân rồng trên mặt đất, suy tư một lúc cũng liền đồng ý với ý kiến của cô. 

Đây là trong những khu vực khó nhìn thấy nhất trên Đảo Rồng, cách xa phía nam các mạch đá quý mà rồng yêu thích nhất, cũng không có nhiều sinh vật từ phía tây cùng phía nam ghé qua. Không chỉ nằm ở cực bắc ít ánh sáng nhất, còn bị che khuất hoàn toàn ánh mặt trời bởi vùng núi cao, khiến ở đây toàn có cảm giác rùng rợn dù mặt trời mấy ngày nay rất mạnh. 

Nhìn xung quanh, ngoài những cành lá khô héo không biết chất đống bao nhiêu năm, cũng chỉ còn tường đá gồ ghề bị nước biển hằng năm bào mòn mà ra. Tộc Rồng chỉ thường đến đây với mục đích -- rồng cái sẽ đi cùng bạn lữ rồng đực mới, sẽ sinh một hoặc hai quả trứng sau khi hình thành vài thập niên mà vứt bỏ ở chỗ này, tùy ý mà để những quả trứng đó phân hủy một cách tự nhiên. 

Dường như việc này ở chủng tộc khác là một hành vi tàn nhẫn khó tin trong mắt họ, nhưng lại là điều phổ biến trong tộc rồng : Có lẽ là sự hạn chế đối với sinh vật xinh đẹp, mạnh mẽ và trường thọ, cho dù có ký ức truyền thừa hay là bản chất ích kỷ, đều không có trao cho bản năng cho các giống cái tự dựng dục con cái.

Trong ngần ấy năm tới nay, thỉnh thoảng cũng sẽ có một hai rồng cái có tâm huyết dâng trào tưởng thử ấp trứng, nhưng cuối cùng chúng không đợi nổi sự tẻ nhạt nhàm chán của thời gian mà sẽ theo bản năng tự nhiên bỏ trứng giữa chừng mà bỏ đi, cùng các nhóm con rồng đực tìm kiếm sự vui vẻ. 

Nếu là thời tiết trên Đảo Rồng nóng lên mấy năm tới, nóng đến mức làm những con rồng trưởng thành thà nằm dưới biển, cộng thêm lượng nước mưa thêm ít, có lẽ những trứng rồng bị vứt bỏ kia sẽ còn một con đường sống --  ít nhất đây là cách những con rồng hiện có tồn tại. 

Tuy nhiên, sự may mắn đó đại khái chỉ có mấy trăm năm mới có một lần, đồng nghĩa với việc tộc rồng đã lâu không có xuất hiện qua thành viên mới.

Vậy thì đã sao?

Dù sao sẽ không có con rồng nào sẽ để ý đến chuyện này.

Không biết bắt đầu từ khi nào, tất cả những con rồng cái đã lựa chon vứt bỏ quả trứng của mình thứ được coi là rắc rối này ở đây -- có lẽ trong tiềm thức mách bảo chúng thờ ơ với cảm tình, sẽ không có sự sống ghé thăm đến trong góc này, ít nhất trong số đó có thể chết trong trứng, mà không bị coi là thức ăn mà chết trong móng vuốt của dã thú.

Fire âu yếm mà cùng bạn lữ mới cọ cái đuôi, không lâu sau đó, hô hấp của Fri trở nên nặng nề và gấp gáp, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao, anh ta liền biết thời gian tới rồi.   

Quả nhiên, hắn rất nhanh liền nghe được tiếng “Phốc ”, quay đầu nhìn lại liền thấy hai quả trứng mang theo lờ mờ đường hoa văn màu đỏ rơi xuống tấm thảm dày đầy lá và dây leo, còn mang theo nhiệt độ cơ thể của con rồng cái nóng và ẩm ướt. 

Fire chỉ nhìn liếc qua, không có chút nào hứng thú mà dời đi ánh mắt, lại vui sướng đi cọ cọ Fri đang mệt mỏi : “oh em yêu, em vất vả rồi, em muốn nghỉ ngơi một chút không ? Hay là hiện tại liền rời đi?”

Fri chọn vế sau không chút do dự.

Thế là hai con rồng vừa trở thành bạn tình thân mật bên nhau rồi bay đi, bóng của đôi cánh chiếu lại trên mặt đất trở nên càng lúc càng lớn, càng ngày càng xa, càng lúc càng mờ nhạt...... Cho đến khi biến mất trên không trung phía nam ở Đảo Rồng, không để lại chút dấu vết nào.  

Hai quả trứng lớn bị vứt bỏ trong cái hang kín đáo cũng giống như những đồng bọn trước của chúng, chỉ lẻ loi mà bầu bạn cùng với nhau. 

Phảng phất như số phận của họ đã được định ra trong khi họ hoàn toàn không hay biết, không lâu sau sẽ nghênh đón cái chết trong sự yên lặng.  

Hoàng hôn và trăng nhô lên.

Theo thời gian chậm rãi trôi qua , những đường hoa văn lửa sáng rực trên quả trứng dần dần mờ nhạt, một chút hơi ấm ban đầu có được từ cơ thể mẹ đã bị cơn gió đêm cuối xuân tàn nhẫn mang đi. 

Trên thực tế, mùa xuân đã kết thúc, Đảo Rồng năm nay vẫn như cũ không có dấu hiệu đột nhiên ấm lên: Này ý nghĩa cùng chúng nó giống nhau, những quả trứng rồng sắp tới bị vứt bỏ ở chỗ này sẽ không có hy vọng sống sót.  

Nhưng đột nhiên lúc này, mọi nơi đều im lặng, đột nhiên một thanh âm nhỏ phát ra từ một góc vắng vẻ. 

Thân hình to lớn và uy nghiêm của tộc Rồng được chú định là sẽ phát ra tiếng vang kinh động theo mỗi cử động của họ -- dù sao thì tộc đàn sinh vật này kiêu ngạo đến mức có thể gọi là ngạo mạn, ngoại trừ lúc khi ở trên lục địa con người mới có thể tạm ngưng tụ thành hình người để che giấu tung tích, hầu hết mọi trường hợp đều là giữ nguyên bộ dáng rồng. 

Này không chỉ là lời cảnh báo tự nhiên cho các sinh vật sống trên Đảo Rồng, cũng là cách chúng phát hiện lẫn nhau tồn tại và là phương thức giao lưu tốt nhất.

Này âm thanh rất nhỏ đến không có khả năng là rồng tạo ra tiếng vang, nơi mà hai con rồng trước kết luận là không có con rồng nào sống, lại phát ra tiếng từ chỗ hoang vắng này.

Thanh âm nhỏ ngắt quãng thực mau trở nên càng rõ ràng rành mạch, cũng càng ngày càng tiếp cận tới cửa động.

Một lát sau, một người có mái tóc vàng xuất hiện trước cửa hang đá, dưới ánh trăng sáng chẳng sợ không có ma lực cũng sẽ ở dưới ánh sáng mà hiện ra vẻ rực rỡ lấp lánh.

“Thật không dễ .”

Cậu không biết chính mình mới bị hai con rồng vừa bay đi nhớ thương rất nhiều năm, rồng hoàng kim duy nhất trên thế giới này vừa biến thành người  —— Sill, xoa xoa giữa mày, nhỏ giọng lẩm bẩm : “Rốt cuộc đã kết thúc.”

Từ 12 năm trước cậu bị một con rồng đen vô trách nhiệm Dix mạnh mẽ đưa về từ lục địa của con người mang về Đảo Rồng, vừa bước vào kết giới của rồng trong chớp mắt, vốn cậu nghĩ đối phương là bắt cậu làm thức ăn dự trữ, đã bị dùng cách đơn giản thô bạo nhất mà khiến cậu đánh thức tới ký ức truyền thừa muộn màng.

Đồng thời cùng lúc thức tỉnh ký ức kiếp trước làm con người hoàn toàn sống ở thế giới khác.  

Cậu mất 12 năm chỉ để tiêu hóa cùng dung hợp ký ức mênh mông này, rồi lại có chút mâu thuẫn. 

Lúc ấy, cậu bỗng bị lùa vào ký ức làm cho choáng váng đầu đau dữ dội, căn bản không thể nghe được lời nói của Dix, chỉ phớt lờ mà chui vào cái hang động bên dưới, cho tới hiện giờ mới tỉnh táo lại.

Cậu ở đây là ở chỗ nào ?

Trên bầu trời có ánh trăng sáng treo cao, chẳng sợ không sử dụng phép thuật chiếu sáng, ánh trăng sáng cũng đủ chiếu sáng cửa hang. trung hạo nguyệt treo cao, chẳng sợ không cần chiếu sáng ma pháp, ánh trăng cũng đủ chiếu sáng lên này cửa động tình hình. Sill tùy ý bước đi vài bước, bỗng nhiên cảm thấy dưới chân mình cảm giác không đúng, cậu vô thức đem bà chân rụt về -- 

Nhưng vẫn là hơi chậm.

Tộc rồng cho dù hóa thành hình người, cũng chỉ là đem năng lượng ngưng tụ lại, cũng không thật giảm bớt: điều này cũng liền có ý nghĩa là trọng lượng của cậu, cũng chắc chắn là thuộc về một con rồng hoàng kim chưa trưởng thành. 

Sill yên lặng nhìn xuống quả trứng lớn không biết từ nơi nào xuất hiện dưới chân mình, đôi đồng tử của cậu run rẩy mà phản chiếu lại vết nứt nhỏ trên vỏ trứng, trông vô cùng bắt mắt......

Trái tim ngừng đập.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play