"Biểu ca," Cố Linh Lung vội vàng chạy xuống, chuông bạc bên hông kêu leng keng, "Rượu còn chưa uống mà sao các ngươi đã đi rồi? Bà chủ nói các ngươi còn đánh nhau với người ta nữa à?"
Tiêu Lâm Thành ôm mèo bực bội lườm nàng một cái, không muốn nói lắm.
Cố Linh Lung: "......" Gì vậy? Sao không trả mèo cho người ta?
"Xảy ra chút chuyện," Mộc Khinh Ngôn nói, "Chưa kịp nói với ngươi một tiếng."
Trong hoa lâu có thể xảy ra chuyện gì chứ? Đầu óc Cố Linh Lung lóe sáng, chẳng lẽ có người muốn đùa giỡn Mộc công tử, trong lúc tức giận biểu ca đánh người ta suýt chết?
Nàng rụt rè hỏi: "Không có ai chết đấy chứ?"
Tiêu Lâm Thành nhớ lại mấy tên áo đen cắn độc tự sát, thế là nói: "Chết mấy người."
"Cái gì?!" Cố Linh Lung thảng thốt, "Bọn họ đáng bị đánh nhưng, nhưng...... đâu cần đánh chết chứ?"
Tiêu Lâm Thành: "Không phải ta đánh chết mà là bọn họ tự sát."
Cố Linh Lung mờ mịt, "Hả?" Xấu hổ giận dữ nên tự sát à?
"Vậy, vậy quan phủ có tới bắt ngươi không biểu ca?" Cha, mẹ, con xin lỗi, con không nên rủ biểu ca và Mộc công tử đi hoa lâu uống rượu, huhuhu......
Tiêu Lâm Thành: "Bắt ta làm gì? Có phải ta đánh chết người đâu." Bọn họ ngay cả Hoàng thượng cũng dám giết, không tự sát chắc cũng chẳng sống nổi.
Con mèo trong ngực ngoạm tay áo hắn, hình như là đói bụng.
Tiêu Lâm Thành đưa mèo cho Mộc Khinh Ngôn rồi nói: "Để ta ra bếp xem còn cá không."
Mộc Khinh Ngôn gật đầu ôm lấy mèo còn muốn cắn tay áo.
Cố Linh Lung áy náy nói: "Không ngờ xảy ra chuyện này...... Đều tại ta cả, ta không nên rủ các ngươi đi hoa lâu uống rượu."
Mộc Khinh Ngôn lắc đầu: "Không liên quan tới ngươi mà."
Cố Linh Lung vẫn ủ rũ, "Nếu không đến Phiên Vân Lâu thì ngươi đã chẳng bị ức hiếp, biểu ca sẽ không......"
Mộc Khinh Ngôn khó hiểu: "Ức hiếp? Ta có bị ức hiếp đâu."
"Hả?" Cố Linh Lung ngơ ngác, "Vậy sao lại đánh nhau?" Còn chết mấy người nữa?
Mộc Khinh Ngôn: "Vì Hoàng......"
Y dừng lại, nghĩ đến thân phận Hoàng thượng không thể nói bừa bãi nên quay đầu nhìn Lý Thận ngoài quán trọ: "Vì tiền bối kia kìa."
Cố Linh Lung nhìn theo ánh mắt y, trông thấy một nam tử trung niên đứng bên ngoài nói chuyện với Tuân Ấn Bạch.
Sắc mặt nàng cứng đờ, "Biểu ca đánh nhau vì hắn sao?" Mặc dù hắn cũng khá đẹp nhưng hơi già rồi mà?
Mộc Khinh Ngôn nghĩ đúng là sau đó Tiêu Lâm Thành đánh nhau với đám người truy sát Hoàng thượng nên gật đầu.
Trong đầu Cố Linh Lung ong ong --- Chẳng lẽ biểu ca thích người già?!
Không không không, nàng lắc đầu, chắc mình hiểu lầm rồi! Biểu ca cả ngày ở cạnh Mộc công tử thì làm sao thích người khác được?
Nàng vội an ủi Mộc Khinh Ngôn: "Mộc công tử, ngươi đừng nản chí, nhất định trong lòng biểu ca có ngươi mà!"
Mộc Khinh Ngôn: "......" Sao tự dưng nói chuyện này?
Cố Linh Lung lại nói: "Ngươi đã thử mấy cách theo đuổi ta dạy ngươi chưa?"
Mộc Khinh Ngôn: "......Ta khen hắn nhưng hắn tức giận."