Tiêu Lâm Thành: "Trên đao còn bôi độc nữa, e là chưa chết thì chưa tha đâu."
Tuân Ấn Bạch tỏ vẻ khó xử, suy nghĩ một lát rồi nói: "Để ta quay lại xem, các con tìm chỗ trốn trước đi."
"Chẳng phải ngài nói hắn đến đòi tiền à?" Tiêu Lâm Thành lạnh lùng nói, "Nếu hắn bị chém chết thì ngài đâu cần trả tiền nữa?"
"Ta......" Tuân Ấn Bạch khựng lại, tức giận nói, "Ta là người như vậy sao?!"
Tiêu Lâm Thành: "Ngài nợ tiền không trả thì còn là người thế nào nữa?"
Tuân Ấn Bạch bị hắn làm nghẹn họng không nói nên lời, đành phải thở phì phò bỏ đi.
Tiêu Lâm Thành quay đầu bảo Mộc Khinh Ngôn: "Ông ấy không bịa được nữa nên cáu đấy."
Mộc Khinh Ngôn bất lực lườm hắn một cái.
"Đi thôi," Tiêu Lâm Thành kéo y, "Chúng ta cũng đi nhìn thử xem."
Mộc Khinh Ngôn: "Lỡ bị sư phụ phát hiện thì lại đánh ngươi đấy."
Tiêu Lâm Thành nhìn y, bỗng nhiên xích lại gần nói: "Ngươi xót ta à?"
Trong lòng Mộc Khinh Ngôn giật mình, nhìn lảng đi chỗ khác nói: "...... Không phải."
Y ôm mèo quay người đi: "Vậy, vậy đi thôi, sư phụ đi xa rồi."
Tiêu Lâm Thành nín cười, kéo y đi về hướng khác, "Đi ngược rồi, bên này nè."
Mộc Khinh Ngôn: "......"
Khi họ đuổi kịp Tuân Ấn Bạch thì nghe thấy tiếng đánh nhau, vụng trộm lại gần xem, nam nhân kia lại bị bao vây, mấy thuộc hạ bảo vệ hắn, vừa đánh vừa lui.
Nhưng hình như nam nhân chẳng có vẻ gì muốn chạy mà cứ đứng ì ra đó.
"Này," Tuân Ấn Bạch nấp trong bóng tối mắng, "Ngốc à?! Chạy đi! Chạy cũng không biết chạy nữa!"
Tiếng đao kiếm va nhau càng thêm vang dội, một tia sáng trắng xẹt qua trước mắt nam nhân, Tuân Ấn Bạch nhịn không được vội vàng xông ra ngoài.
Ông tung chưởng hạ gục đám người, đánh xong định bỏ chạy thì chợt nghe người sau lưng thở dài: "Ngươi vẫn không muốn gặp ta sao?"
Tuân Ấn Bạch dừng lại nói: "Về đi, ngươi không nên tới đây."
"Ngươi vẫn còn trách ta đúng không?" Lý Thận ngẩng đầu gọi, "Tam ca."
Tuân Ấn Bạch không quay đầu lại mà chỉ nói: "Ngươi nhận lầm người rồi."
"Là lỗi của ta," Lý Thận cười khổ, "Năm đó nếu ta đừng bắt ngươi về thì ngươi cũng đâu phải rời xa Bạch cô nương."
Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn trốn trong góc giật mình --- Chuyện năm xưa có liên quan đến người này sao?
"Ngươi cũng chỉ tuân theo hoàng mệnh thôi," Tuân Ấn Bạch nói, "Không phải ngươi cũng sẽ là người khác." Chỉ cần ông vẫn là Tam hoàng tử đương triều thì sẽ không được phép cưới một nữ tử Miêu Cương bình thường làm vợ.
"Bao năm nay ta vẫn nghĩ nếu năm đó ngươi không về," Lý Thận nói khẽ, "Có phải bây giờ sẽ khác không?"
"Giờ nói chuyện này còn ích lợi gì nữa, đã qua hết rồi." Tuân Ấn Bạch thở dài, "Mời Hoàng thượng về đi."
Lý Thận trầm mặc một lát rồi nói: "Trẫm không về."
Tuân Ấn Bạch: "Về!"
Lý Thận: "Không về!"
Tiêu Lâm Thành lắc đầu, kéo Mộc Khinh Ngôn đi.
Mộc Khinh Ngôn mờ mịt: "Không nghe nữa à?"
"Không cần," Tiêu Lâm Thành nói, "Hai người họ đều nhây như nhau, không phải huynh đệ ruột mới là lạ."
Mộc Khinh Ngôn: "Vậy tính ra sư phụ là...... vương gia đúng không?"
Ánh mắt Tiêu Lâm Thành phức tạp --- Vương gia nào mà điên thế chứ?
Mộc Khinh Ngôn thấy hắn đi về hướng quán trọ thì buột miệng hỏi: "Về quán trọ à?"