11.
Tôi không biết anh đã đứng đó đợi bao lâu.
Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, anh quay đầu lại, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
"Hoắc Cứu..." Tôi mím môi gọi anh: "Em xin lỗi.”
Đôi mắt ngày xưa tôi yêu nhất giờ đây đã lạnh giá. Anh nhếch khóe môi: "Cô nên nói điều này với Yên Yên, không phải với tôi.”
Phải rồi, Hoắc Yên chính là vết sẹo giữa hai chúng tôi. Tôi mỉm cười tự giễu chính mình, chợt cảm thấy muốn khóc: "Hoắc Cứu, chắc là anh sẽ hận em đến chet nhỉ?”
Phiên tòa bị trì hoãn ba năm nay cuối cùng cũng đã đến.
Hoắc Cứu ngừng một chút, bỗng nhiên cười khẩy: "Giang Vãn Ninh, hận cô cũng vô ích."
Anh châm một điếu thuốc, làn khói thuốc phả ra bao phủ khuôn mặt anh: “Từ này trở đi đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Giọng anh đầy mệt mỏi, như thể chỉ đang nói rằng thời tiết hôm nay không đẹp, nhưng khi nói ra lại là lời nói lạnh lùng nhất.
Mùi khói thuốc nồng nặc xộc vào mũi, tôi khó chịu nhéo lòng bàn tay nhưng vẫn không kìm được cơn buồn nôn. Hoắc Cứu khẽ chửi một tiếng.
Lần nữa nhìn nhau, điếu thuốc Hoắc Cứu vừa châm đã bị chính anh ném vào thùng rác dù chỉ mới hút một hơi. Khói thuốc còn sót lại cuộn lên, anh vội vàng rút tay lại như bị bỏng.
Một suy nghĩ viển vông hiện lên trong đầu tôi. Tôi gần như đặt hết hy vọng, hỏi anh từng chữ một: “Hoắc Cứu, anh còn yêu em không?”
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh trong giây lát. Hoắc Cứu cau mày: “Tôi có yêu cô hay không còn quan trọng sao? Khi nhìn thấy cô, tôi sẽ chỉ nghĩ đến Yên Yên, đứa em gái tội nghiệp đã một mình ra đi vào đêm đó của tôi.”
Mặt tôi tái nhợt nhưng tôi vẫn kiên nhẫn nhìn anh: “Với em, điều đó rất quan trọng. Thật sự rất quan trọng."
Hoắc Cứu tối sầm mặt, đột nhiên bước tới nắm lấy cằm tôi: “Giang Vãn Ninh, tôi không muốn trả lời câu hỏi nhàm chán này. Tôi không muốn gặp cô, tốt nhất hãy tránh xa tôi ra, hiểu không?”
Tôi bị giam trong một tấc vuông và buộc phải ngẩng đầu lên. Nhưng tôi vẫn mỉm cười: “Hoắc Cứu, nói một câu anh không yêu em khó đến vậy sao? Đừng lo, chỉ cần anh bảo anh không còn yêu em, em sẽ không bao giờ làm phiền đến anh nữa.”
Mặt hồ băng giá trong mắt anh như bị nứt ra, để lộ ra những cảm xúc mà tôi không thể nào hiểu được. Một lúc sau, anh lạnh lùng nói: “Tôi không yêu cô”.
Bóng lưng Hoắc Cứu dần dần biến mất khỏi tầm mắt tôi. Tôi dựa vào bức tường gạch lạnh lẽo, cả người như mất hết sức lực từ từ trượt xuống. Một lúc sau, tôi che mặt lại, vừa khóc vừa cười.
Anh nói dối dở tệ! Anh nói anh không yêu em, nhưng ánh mắt anh lại bán đứng anh rồi. Hoắc Cứu, anh thực sự không yêu em sao? Em không tin.
12.
Chu Tranh nghe được chuyện xảy ra ở tiệc rượu liền hỏi tôi có suy nghĩ gì.
Tối qua có người đã gửi thuốc đến nhà tôi, và bây giờ tôi đang ôm mặt cố lấy lại tinh thần, bắt đầu thẳng thắn nhìn vào trái tim mình. Tôi là một đứa chậm chạp trong vấn đề tình cảm, còn Hoắc Cứu thì lại rất dè dặt. Ba năm trước, khi còn ở bên nhau chúng tôi chưa từng một lần nói lời yêu thương cho nhau. Ban đầu tôi nghĩ rằng chúng tôi như hai mẩu nam châm trái dấu bị thu hút bởi nhau. Vì vậy, đối mặt với rào cản vô hình kia, tôi chọn cách chạy trốn anh và bỏ mặc anh lại.
Cho đến đêm kia, lúc gặp lại nhau Hoắc Cứu đã chân thành nói rằng sẽ chỉ ở bên người mình thích, khoảnh khắc ấy trái tim tôi đã đập rộn ràng như trống bỏi. Lúc đó tôi mới nhận ra, mình đã yêu anh ấy từ rất lâu rồi.
Giữa tôi và Hoắc Cứu, anh ấy luôn là người chủ động. Thế nên, lần này đổi lại là tôi chủ động đi.
Chu Tranh căm hận chọc vào trán tôi nói: “Cậu đó, cái đồ não yêu đương!“
Tôi nhăn mặt với cậu ấy, mỉm cười vui vẻ. Não yêu đương gì cơ chứ, gặp được người mình thích không phải dễ, thế nên đã gặp rồi thì không thể bỏ lỡ được.
Với sự tài trợ từ Hoắc gia, công ty tôi đã nhanh chóng hoạt động trở lại. Tâm trí tôi cũng bắt đầu có thời gian để nghĩ về Hoắc Cứu. Nhe nói dạo gần đây anh ấy rất bận, vì vậy, để không làm phiền anh ấy quá nên thỉnh thoảng tôi mới gửi tin nhắn cho anh ấy.
Những đám mây hình kẹo dẻo, vệt sương đầu tiên trên lá cây, vuốt ve một chú mèo trên đường về nhà… Ba năm trước anh ấy đã gửi những khoảnh khắc ấy cho tôi như thế nào, thì bây giờ tôi sẽ học cách gửi nó lại cho anh ấy.
Tuy nhiên Hoắc Cứu vẫn rất ít khi trả lời tôi, có khi còn không trả lời. Ngay cả khi tôi rủ anh đi ăn tối, anh cũng sẽ lạnh lùng từ chối. Dù đã hạ quyết tâm rồi, nhưng đôi lúc tôi cũng cảm thấy khá nản lòng.
Đến Hoắc gia để bàn về tiền đầu tư, tôi vô tình gặp lại Lâm Tinh Anh. Tóc cô ấy đã dài hơn một chút được buộc gọn lên nửa đầu, khiến cô ấy trông đặc biệt nam tính.
Khi Chu Tranh đưa bút cho cô ấy ký, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, Lâm Tinh Anh ngẩng đầu lên, nhã nhặn nói: "Cám ơn!"
Cô ấy liếc nhìn bảng tên trên ngực Chu Tranh cười nói: "Anh Chu."
Chu Tranh đỏ bừng mặt mũi, vội vàng bảo: “Để tôi lấy cho cô một tách cà phê nhé!” rồi chạy ra ngoài.
Lâm Tinh Anh nhàn nhã đóng tài liệu lại: "Tôi còn có việc khác phải làm nữa, đi trước nha.”
Chỉ những người từng tiếp xúc gần mới biết khí chất của Lâm Tinh Anh mạnh mẽ đến mức nào. Trong văn phòng chỉ còn lại hai người, tôi lúng túng đứng dậy: “Để tôi tiễn cô."
"Không cần đâu.". Cô ấy cười nói.
Khi đi ngang qua nhau, cô ấy nói nhỏ với tôi: "Chờ ở đây một chút.”
Chờ gì cơ? Họ đang tính đánh đố gì ai nữa? Tôi hiếm khi có một chút cáu kỉnh. Những suy nghĩ tôi không thể hiểu được khiến tôi căng thẳng, thật sự chỉ muốn đến gặp Lâm Tinh Anh để hỏi rõ mọi chuyện.
Tôi vội chạy xuống lầu nhưng không thấy cô ấy đâu cả. Lúc này, một người đàn ông mặc đồ đen từ góc phố xuất hiện và chặn tôi lại.
Giọng anh ta khô khốc: “Giang tiểu thư, Hoắc lão đại cho mời cô”.
Hoắc Cứu? Anh ấy tìm tôi làm gì?
13.
Tíc tắc, tíc tắc… Tiếng nước nhỏ giọt gõ mạnh vào tâm trí hỗn loạn của tôi. Tôi giật mình tỉnh dậy, từ từ mở mắt ra.
Đập vào mắt tôi đầu tiên là một nơi hoang tàn và đổ nát, với đủ loại máy móc cũ rỉ sét chất đống bừa bãi. Không khó để xác định đây là một nhà kho bỏ hoang.
Tôi cố gắng cử động nhưng phát hiện tay chân mình đã bị trói chặt, không thể vùng vẫy được.
Người đàn ông mặc đồ đen đó chắc chắn là chủ mưu! Tim tôi lập tức lạnh đi.
Lúc đầu, bản năng mách bảo khiến tôi kháng cự không muốn lên xe. Nhưng sau đó, tôi đã không thể phản kháng lại được và bị đánh bất tỉnh. Tôi thở dài, chấp nhận sự thật rằng mình đã bị bắt cóc.
“Có ai ở đây không?” Tôi ngập ngừng hô to.
Không biết nhà kho này được xây ở đâu, nhưng khu vực xung quanh vô cùng vắng vẻ. Giọng tôi vang vọng khắp không gian nhưng không một ai đáp lại. Tôi mò mẫm chân ghế và bắt đầu mài các nút thắt trên cổ tay. Không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng gào to kỳ lạ.
“Hoắc Cứu! Mày mau thả anh trai tao ra ngay!"
Giọng nói của người đó đầy dữ tợn: “Vợ của mày hiện tại đang ở trong tay tao, nếu mày không thả anh trai tao ra, tao sẽ giết cô ta!”
Vừa nói, hắn vừa tức giận đá tung cánh cửa. Ánh hoàng hôn chiếu vào, dọi thẳng lên khuôn mặt dữ tợn của người đàn ông. Hơi thở của tôi đông cứng lại, cảm giác khủng hoảng dâng lên từ xương cụt của tôi. Hiện tại, hắn đang kề dao vào cổ tôi, nhìn chằm chằm vào tôi: "Mau kêu lớn lên! Gọi Hoắc Cứu tới cứu mày!"
Thấy tôi không nói gì, hắn tiến dao lại gần hơn, rạch một vết máu trên cổ tôi. Tôi đau đớn thở hổn hển: “Đại ca ơi, có chuyện gì thì từ từ nói được không? Hoắc Cứu không thích tôi, anh bắt cóc tôi chỉ tổ tốn công vô ích. Tôi có chet thì anh ấy cũng không thèm chớp mắt đâu.”
Đôi mắt của người đàn ông mở to, đỏ ngầu nói: “Cái rắm ấy! Mày là bạn gái duy nhất mà Hoắc Cứu từng có, thằng đó chắc chắn sẽ không bao giờ quên được đâu!"
Tôi ngạc nhiên nhìn lên. Làm sao người này lại biết được chuyện quá khứ của tôi với Hoắc Cứu?
14.
Cái nhìn của tôi dường như khiến người đàn ông rất thích thú. Hắn cười rất vui vẻ, nói: "Ông đây biết nhiều hơn mày nghĩ đó!"
Lần này, con dao của hắn lại tiến gần hơn một chút. Cơn đau lan rộng, máu chảy ra mỗi lúc một nhiều hơn khiến tôi rùng mình vì lạnh.
"Hoắc Cứu! Tao đếm đến ba! Nếu mày không thả anh trai tao ra, tao sẽ giết cô ta! Dù sao thì tao cũng sắp chet rồi, cũng không tồi nếu kéo theo vợ mày cùng rời đi đâu nhỉ?”, giọng điệu của người đàn ông điên cuồng, bàn tay cầm dao không ngừng run rẩy.
Tôi cố gắng ngẩng đầu lên, chỉ sợ chủ nhân của con dao này sẽ kích động và giet tôi ngay lập tức. May mắn thay, Hoắc Cứu đã nói ra điều hắn ta muốn nghe, con dao trong tay hắn từ từ di chuyển ra xa.
Hắn nghi hoặc lùi lại vài bước: “Mày không lừa tao đó chứ? Để cho anh trai tao nói vài câu đi rồi tao sẽ tin mày.”
Tình hình dường như đã được kiểm soát. Tôi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, nghiến răng suy nghĩ, Hoắc Cứu không biết khi nào mới tới, tôi nên nghĩ cách tự cứu mình.
Một lúc sau, sợi dây ở cổ tay tôi bắt đầu nới lỏng ra. Tôi kìm nén sự hưng phấn, ngước mắt lên xem người đàn ông mặc đồ đen đang ở đâu.
Không ngờ tới, tôi lại bắt gặp ánh mắt đầy tức giận. Hắn ta cầm điện thoại trên tay, khóe miệng nhếch lên, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: "Hoắc Cứu, mày dám lừa tao! Tao sẽ giet cô ta!"
Điện thoại bị ném ra xa, người đàn ông mặc đồ đen rút dao lao về phía tôi. Năm mét, ba mét, một mét…
Trong chớp mắt, tôi chỉ kịp quay người sang một bên. Giây tiếp theo, cửa kho bị đá rầm một cái. Hoắc Cứu giẫm lên cánh cửa bị phủ đầy khói bụi, giống như một vị hung thần tiến vào trong. Mắt anh đột nhiên nheo lại, cùng lúc, tôi cảm nhận được một cơn đau dữ dội lan ra từ vùng ngực. Tôi nhìn xuống, một con dao đang cắm vào cơ thể mình, máu chảy khắp mặt đất, đỏ đến chói mắt.
Vẻ mặt sợ hãi của Hoắc Cứu trở thành cảnh tượng cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối.
15.
Mắt tôi mở to ra khi cảnh tượng đó tái diễn trong tâm trí tôi.
“Hoắc Cứu!"
Tiếng tích tắc của máy móc thiết bị y tês thay thế cho những lời chửi rủa sắc bén của người đàn ông mặc đồ đen.
Tôi chưa kịp phản ứng thì một đôi tay đã nắm chặt lấy tay tôi.
"Ninh Ninh, anh ở đây”, ngữ khí của Hoắc Cứu rất nhẹ nhàng. Anh ngập ngừng chạm vào mặt và tóc tôi. Sự đau đớn không thể chịu nổi trong mắt anh từ từ biến mất, thay vào đó sự ngạc nhiên và bất an.
Tôi chậm rãi chớp mắt, có vô số câu hỏi muốn hỏi anh. Nhưng cơ thể tôi vẫn còn quá yếu sau cuộc phẫu thuật, tôi cảm thấy rất buồn ngủ và mơ màng.
"Ninh Ninh, ngủ ngon nhé." Hoắc Cứu ôm tôi vào lòng, nhỏ giọng nói: “Anh sẽ giải thích tất cả mọi chuyện cho em sau.”
Lần này tôi không biết mình đã ngủ bao lâu. Khi lần nữa tỉnh lại, trước mặt tôi là Lâm Tinh Anh đang làm việc.
Cô ấy đắp cho Chu Tranh đang ngủ ngon lành chiếc áo khoác của mình, nhẹ nhàng rót súp gà từ trong ấm ra: “Cô uống đi, Hoắc Cứu tự mình nấu đó.”
Tôi nhìn bát súp gà thơm lừng đang bốc khói, lớp mỡ bên trên đã được hớt bỏ cẩn thận. Tôi chạm vào bụng mình và bắt đầu nhấp từng ngụm, trông thì bình tĩnh nhưng đang mơ màng nghĩ ngợi. Hương vị quen thuộc, tay nghề của anh vẫn tốt như cũ.
Thấy tôi không lên tiếng, Lâm Tinh Anh có chút lo lắng, gãi đầu: “Cô không có gì muốn hỏi tôi sao?”
Tôi nói: "Hả?" và ngước lên nhìn cô ấy.
Cô ấy thở dài và kể hết mọi chuyện.
Hóa ra vào đêm bến tàu xảy ra chuyện, Hoắc Cứu đã phát hiện ra bên phe mình có nội gián. Thế nhưng, sau khi bí mật điều tra lại chỉ bắt được một anh chàng thấp bé, còn kẻ chủ mưu đã bỏ trốn. Hoắc Cứu đã thẩm vấn tất cả và cử người đến bảo vệ tôi. Chẳng trách, tôi cứ cảm thấy có người theo dõi mình trong suốt ba tuần qua.
Để chắc chắn, Hoắc Cứu đã dàn dựng cảnh ở quán rượu, tỏ ra ghê tởm tôi trước tất cả mọi người. Thậm chí còn nói những lời lẽ gay gắt để khiến tôi tránh xa anh. Anh muốn cho mọi người biết “Giang Vãn Ninh không quan trọng” để ngăn chặn đám nội gián kia nhắm vào tôi. Nhưng dù có phòng ngừa cỡ nào, anh ấy vẫn thất bại.
Lâm Tinh Anh thở phào: "May mắn là bọn tôi đã lén đặt máy định vị cho cô. Nếu không, e là chỉ cần lề mề hơn chút nữa, Hoắc Cứu sẽ phát điên mất.”
Cô ấy nhớ lại ngày hôm đó với nỗi sợ hãi kéo dài.
Khi cuộc đàm phán với tên nội gián diễn ra, vẻ mặt Hoắc Cứu vô cùng đáng sợ. Giọng anh lạnh lùng như thể anh không quan tâm đến tôi, nhưng sự thật thì, những hạt cườm cứng anh đang cầm trên tay gần như đã sắp bị nghiền nát.
"..."
Sau khi Lâm Tinh Anh nói xong, cô ấy lén nhìn tôi: “Cô còn muốn hỏi gì nữa không?”
Tôi gật đầu: “Vậy mọi chuyện đã kết thúc chưa?”
"Đã giải quyết xong hết, toàn bộ nội gián đã bị bắt”, cô ấy vội vàng trả lời: "Hoắc Cứu ra ngoài hai ngày chỉ để giải quyết mọi việc. Anh ấy không phải có ý trốn tránh cô đâu.”
Ở cửa, bóng người đã đứng đợi không biết bao lâu, khẽ chuyển động. Tôi dịu giọng nói: “Hoắc Cứu! Anh không vào sao?"
16.
Lời tôi vừa dứt, Hoắc Cứu đã vào phòng, tiến lại gần giường tôi với bước đi cứng ngắc như một người máy. Anh quỳ xuống nhỏ giọng nói: “Ninh Ninh, anh xin lỗi.”
Bên cạnh, Lâm Tinh Anh kéo Chu Tranh vừa mới mơ màng tỉnh dậy rời đi, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và Hoắc Cứu. Đôi vai rộng của anh từ từ thả lỏng: "Ninh Ninh, anh sai rồi, anh không nên giấu em chuyện này. Nhưng anh thật sự sợ, anh sợ những kẻ đó nếu không giet được anh sẽ tìm cách gây tổn thương đến em.”
Tôi nghĩ ngợi rồi nói: “Nhưng có người đã từng nói với em rằng, nếu yêu nhau thì sẽ không lừa dối nhau.”
Hoắc Cứu ngơ ngác nhìn tôi.
“Thế nên Hoắc Cứu, anh có yêu em không?”
"Có". Anh vội vàng đáp lại, như thể sợ hãi chỉ cần trả lời muộn một chút thôi, tôi sẽ tức giận.
“Vậy… anh có hận em vì đã hại chet em gái của anh không?”
Hoắc Cứu nhẹ nhàng nắm chặt tay tôi, lắc đầu phủ nhận: “Ninh Ninh, cái chết của con bé không liên quan gì đến em cả. Con bé ra đi là do sự độc ác của những con thú đội lốt người kia.”
Giọng điệu của anh càng lạnh lùng hơn: “Nhưng không sao rồi, anh đã báo thù được cho Yên Yên.”
Hoắc Cứu im lặng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi. Bấy giờ, tôi mới nhận ra mình đang khóc.
"Không phải như thế đâu, Hoắc Cứu, chính em là người đã làm tổn thương Hoắc Yên. Nếu đêm đó, em nhận cuộc gọi của con bé thì chắc chắn em ấy đã không đau đớn đi tìm cái chet phải không?”
Những cảm xúc bị đè nén trong lòng bấy lâu nay khiến tôi ngộp thở. Tôi đã trải qua vô số đêm dài mắc kẹt trong vũng lầy tội lỗi.
Anh khẽ nói: “Ninh Ninh, em không làm tổn thương Yên Yên, ngược lại, em đã cứu con bé. Chính em đã cho con bé thấy được sự tươi đẹp của thế giới u ám này.”
Tôi tựa đầu vào vai Hoắc Cứu, bật khóc nức nở. Những xiềng xích trói buộc ở trái tim dần tan ra cùng ánh nắng của ngày mới.
Một lúc sau, Hoắc Cứu nghiêm túc nhìn tôi: “Được rồi, giờ đến lượt anh hỏi em.”
Giọng điệu của anh đầy thận trọng: "Ninh Ninh, em có cảm thấy buồn vì anh đã giấu diếm em mọi chuyện không?"
“Tất nhiên là có rồi.”. Tôi hít một hơi thật sâu: “Hoắc Cứu, em không còn là trẻ con nữa, cũng không phải là một bông hồng yếu đuối mỏng manh cần anh bảo vệ. Điều em muốn là đồng hành cùng anh, chia sẻ với anh hết thảy hạnh phúc và cả đau khổ. Nếu chỉ mình em cảm thấy được bảo vệ và an tâm, thì đó không phải là tình yêu mà em muốn".
Anh sửng sốt hồi lâu, sau đó mỉm cười: "Ừm, anh hiểu rồi. Vậy, Ninh Ninh, anh có thể hiểu là em… cũng thích anh đúng chứ?”
Đây là trọng tâm sao? Kệ đi, ai quan tâm cơ chứ, trước ánh mắt mong đợi của anh, tôi chỉ đành miễn cưỡng gật đầu.
Hoắc Cứu tránh vết thương của tôi, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng: "Ninh Ninh, anh cũng thích em. Không, hơn cả thế, anh yêu em."
Mắt tôi dừng lại ở eo anh một lúc rồi đưa tay ôm lấy anh.
Anh từng bảo rằng tình yêu nên thành thật, nhưng anh vẫn giấu tôi vết thương của anh. Khi nhìn thấy tôi bị thương, phản ứng đầu tiên của anh ấy không phải là bắt nội gián, mà là phải cứu tôi.
Khi Lâm Tinh Anh và những người khác xông vào, thắt lưng của Hoắc Cửu đã có một vết dao đâm, người đàn ông áo đen nằm cách đó không xa, không rõ sống chet.
Bác sĩ đi cùng muốn giúp Hoắc Cứu băng bó vết thương trước, nhưng dù môi đã trắng bệch, anh vẫn ra mệnh lệnh: "Tôi ổn, hãy kiểm tra cho cô ấy trước.”
May mắn là lúc bị đâm, tôi đã né sang một bên, thế nên con dao đã không đâm trúng chỗ hiểm, chỉ là vì quá hoảng sợ nên tôi đã bất tỉnh mấy ngày. Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày tôi đã hoàn toàn khỏe mạnh.
“Ninh Ninh, chúng ta kết hôn được không?”, ngữ khí của anh đặc biệt dịu dàng và quan tâm.
Ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào mặt tôi. Tôi khụt khịt mũi và nhẹ nhàng trả lời: “Được.”
Hiện tại đã không gì có thể ngăn cản tình yêu của chúng tôi nữa, tôi và anh sẽ cùng nhau đi tiếp con đường ở phía trước cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.
(Hoàn thành)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT