01.

Tôi vừa trở về Trung Quốc đã được người bạn thân nhất của mình là Chu Tranh tổ chức tiệc mừng chào đón. Cậu ấy còn gọi tới mấy anh người mẫu nam vai dài, eo thon, môi hồng răng trắng cùng chung vui.

Nhưng vừa uống một ngụm rượu tôi đã thoáng thấy chóng mặt. Song, tôi vẫn ngoan cố mở tiếp ba chai sâm panh nữa và uống cạn. Mọi người xung quanh hào hứng cười đùa.

Còn tôi, sau ba lần nốc cạn đó, có nhu cầu cấp thiết cần tìm đến nhà vệ sinh. Vậy nên, tôi ôm cái đầu đang xoay mòng mòng của mình đứng dậy, lảo đảo đi về phía toilet.

Trong ánh sáng mờ ảo, tôi vô tình đâm sầm vào một vòng tay cứng rắn. Người đàn ông xa lạ khẽ xuýt xoa một tiếng. Mùi hương trên cơ thể anh ta tạo cho tôi cảm giác quen thuộc, là mùi trầm hương mà tôi yêu thích nhất, cộng thêm khí chất lạnh lùng, bất giác khiến tôi liên tưởng tới tên bạn trai cũ của tôi.

Tôi thầm chửi rủa chính mình khi không lại nghĩ tới cái tên tai họa đó, sau đó trong vô thức lùi lại vài bước.

Người đàn ông phía đối diện vẫn im lặng. Tôi nhìn lớp phấn nền của mình dính trên bộ đồ đen của anh ta, cảm thấy có chút buồn cười.

Tôi có hơi xấu hổ vì sai lầm của bản thân. Suy nghĩ một lúc, tôi lấy từ trong ví ra một xấp tiền màu đỏ nhét vào tay anh ta: "Đây là phí giặt ủi, mang đồ anh đi giặt đi”.

Khi đầu ngón tay tôi khẽ lướt qua vòng eo thon gọn của người đàn ông, tôi thầm thở dài tiếc nuối vì sự hoàn mỹ của nó.

Giây tiếp theo, cổ tay tôi đột nhiên bị nắm chặt, hơi nóng từ bàn tay đối phương như muốn thiêu đốt da tôi. Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, kèm theo đó là điệu cười có vẻ rất hứng thú: "Giang Vãn Ninh! Ngẩng mặt em lên và nhìn cho kĩ xem đây là ai?"

Giọng nói này… Cơn say của tôi lập tức bay đi theo gió đêm, trong lòng không khỏi thấy ớn lạnh.

Tôi cố lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu rồi từ từ ngẩng đầu lên. Khuôn mặt hung dữ của anh ngay lập tức đập vào mắt tôi, đôi lông mày dài hơi nhướng lên, vẫn hoang dã và cuồng nhiệt như xưa.

Là anh, Hoắc Cứu, thái tử gia của thế giới ngầm và cũng là người bạn trai tôi quen khi đang giả nghèo vào ba năm trước.

Đúng là ma xui quỷ khiến, xui xẻo vô cùng tận!

Tôi vỗ nhẹ vào khuôn mặt đỏ bừng của mình, giả vờ say, lẩm bẩm nói: “Ai đang nói chuyện với tôi vậy? Tôi đang say quá, nghe không rõ.”

Tìm thấy sơ hở, tôi ngay lập tức thoát khỏi vòng tay của Hoắc Cứu, co giò bỏ chạy thật nhanh. Nhưng anh vẫn thong dong đi theo tôi, như một con sói kiên nhẫn đợi chờ con mồi của mình. Chẳng bao lâu sau, tôi đã hiểu vì sao Hoắc Cứu có thể bình tĩnh như vậy.

Tôi tuyệt vọng nhìn bức tường lạnh lẽo cao chót vót trước mặt mình, ngay cả ông trời cũng muốn triệt tiêu đường sống của tôi. Có người nào chạy trốn lại chạy vào ngõ cụt cơ chứ!

"Ninh Ninh", Hoắc Cứu gọi biệt danh của tôi, âm cuối có chút cao, như bị lẫn giữa môi và răng, vô cùng thân mật.

Tôi đờ người, cảm giác ớn lạnh khi bị dã thú nhắm đến chạy dọc sống lưng. Hai chân tôi mềm nhũn, khó nhọc quay đầu lại. Phía sau tôi, người đàn ông cao quý, lịch lãm xắn tay áo lên, từng bước chặn mọi đường lui của tôi.

Giây tiếp theo… tôi ngay lập tức quỳ xuống, run rẩy lên tiếng: “Chào anh Hoắc…”

Mùi trầm hương bay vào mũi mỗi lúc một gần hơn, cùng với hormone nam tính của Hoắc Cứu tràn ngập khắp không khí, khiến tôi có chút ngộp thở.

Bàn tay nóng hổi của Hoắc Cứu khẽ chạm nhẹ vào sau tai tôi, rồi rời đi. Anh cúi đầu, nhéo vào gáy tôi, cười ranh mãnh: “Hửm? Không gọi anh là Daddy nữa à?"

“Nhóc con dối trá, nếu đã muốn nói dối anh sao không nói dối lâu thêm chút nữa, đừng bỏ cuộc giữa chừng vậy chứ?”

02.

Chuyện cũ ùa về, mặt tôi đỏ bừng cả lên.

Năm đó, Hoắc Cứu vẫn còn là một anh thợ sửa xe ngây thơ và biết kiềm chế tính tình. Anh thường hay mặc bộ đồng phục với áo phông trắng để che đi cơ bắp săn chắc của mình. Khi không cười, anh trông có phần hơi dữ tợn, nhưng vẫn rất đẹp trai.

Tôi đã lợi dụng sự ngây thơ đó, giả vờ làm một đóa hoa trắng gia cảnh nghèo khó, thương người. Tất nhiên, không tốn quá nhiều thời gian để tôi chinh phục được Hoắc Cứu, cả về thể xác và trái tim.

Sau khi đã xác nhận mối quan hệ, tôi càng “bất lương” hơn. Tôi làm nũng gọi anh ấy là Daddy, rồi câu cổ anh hôn lấy hôn để. Hoắc Cứu dĩ nhiên không có cách nào phản kháng với tôi, tình yêu trong mắt anh ấy ngày càng mãnh liệt hơn.

Cho đến một ngày, tôi nhìn thấy chiếc cờ lê anh giấu trong tủ. Đó không phải là kỷ vật của Hoắc gia sao? Hoắc Cứu, anh ấy vậy mà lại là thái tử gia của thế giới ngầm, người đã mất tích sau khi các cuộc nổi loạn xảy ra?

Có người nói Hoắc Cứu là một kẻ rất tàn nhẫn và ghét nhất là việc bị lừa dối. Nếu vậy, khi anh khôi phục trí nhớ, liệu có khi sẽ băm vằm tôi ra không? Quan trọng hơn là, tôi còn từng làm tổn thương người thân quan trọng nhất của anh ấy…

Nghĩ đến đây tôi không khỏi run lên sợ hãi, sau đó, vội vã thu dọn đồ đạc rồi bỏ chạy ngay trong đêm. Cuộc trốn chạy này thế mà lại kéo dài tận ba năm.

Những đầu ngón tay nóng hổi của Hoắc Cứu miết thật mạnh lên môi tôi, đưa tôi trở về với thực tại.

Anh thấp giọng hỏi tôi: “Ninh Ninh, em còn chạy nữa không?”

Trong mắt anh hiện lên một cơn bão ngầm khó đoán. Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc chua chát trong lòng mình, nở nụ cười vờ như không quan tâm: “Không chạy nữa. Em sợ anh sẽ giet em mất”.

Giữa câu nói nửa đùa nửa thật của tôi, Hoắc Cứu rút tay lại, đôi mắt đen láy nhìn tôi, đột nhiên cười lớn: "Yên tâm, anh sẽ không giet em, anh chỉ..."

Ba từ anh nói tiếp theo khiến vành tai đang giả vờ bình tĩnh của tôi đỏ bừng lên. Vô lại! Mặt dày không biết xấu hổ!

Hoắc Cứu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, như thể lời vừa rồi không phải do anh nói ra: "Ninh Ninh, về nhà với anh đi.”

Anh đưa tay về phía tôi, đôi mắt sưng lên vì ham muốn. Tôi vô thức lùi lại một bước. Ánh mắt anh lập tức tối sầm lại, giơ tay muốn nắm lấy cổ tay tôi. Tôi ngay lập tức phản ứng lại, chui ra khỏi vòng tay anh. Chỉ tiếc là, chưa đi được mấy bước, tôi lại bị Hoắc Cứu tóm lấy gáy.

Anh bế tôi lên rồi vác tôi trên vai như vác một con thú nhỏ. Tôi vịn vai anh, giơ chân đá thật mạnh vào chân anh, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi sự kiềm chế từ cánh tay cơ bắp này. Nhưng Hoắc Cứu vẫn bất động, thậm chí còn rảnh rỗi trêu chọc tôi: "Đừng nghịch nữa, anh không muốn làm em ở đây đâu.”

Mặt tôi đỏ bừng lên. Đồ xấu xa, ai quan tâm anh muốn ở đâu chứ!

Tôi không chịu nổi nữa, cau mày mở miệng, giọng nghèn nghẹt: "Hoắc Cứu, anh đang đè trúng bụng em đó. Em muốn đi vệ sinh".

03.

Hoắc Cứu đen mặt, tống tôi vào nhà vệ sinh nữ.

Chiếc quạt thông gió trên trần kêu cót két, tôi vừa rửa tay vừa nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ nhỏ cách đó không xa. Nên bỏ chạy hay không?

Nhớ lại đôi mắt nóng bỏng đầy nguy hiểm của Hoắc Cứu, tôi dứt khoát đưa ra quyết định. Phải chạy! Cuộc sống tự do của tôi đang bị đe dọa nghiêm trọng!

Tôi lau sạch tay, leo lên, ngồi xuống mép cửa sổ. Bên ngoài là một con hẻm ít người qua lại, nếu Hoắc Cứu phát hiện tôi chạy trốn thì phải mất ít nhất năm phút mới đuổi kịp. Trong góc còn có một bụi cỏ dại tươi tốt, đủ để bảo vệ tôi khỏi bị thương khi ngã. Lần này ông trời cũng đứng về phía tôi rồi!

Tôi hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí, với khao khát tự do cháy bỏng, dứt khoát nhảy xuống… Và rồi, tôi rơi vào vòng tay ấm áp của người đàn ông quen thuộc.

Mùi trầm hương pha lẫn gỗ mun tràn vào mũi tôi. Là Hoắc Cứu… Anh ấy gắn định vị vào tôi à? Chính xác bắt được tôi luôn!

Hoắc Cứu nhướng mày: “Đây là đi vệ sinh mà em nói sao?”

Mặc dù trông bộ dạng anh có vẻ khá thoải mái nhưng một hồi chuông cảnh báo đang điên cuồng reo lên trong lòng tôi. Linh tính mách bảo rằng nếu tôi nói sự thật cho anh ấy, tôi sẽ nhận về kết cục thê thảm hơn.

Tôi vùng vẫy một cách tuyệt vọng: “Thời tiết nóng nực quá nên em ra ngoài hít thở chút không khí ấy mà.”

Hoắc Cứu liếc nhìn tôi, sau đó cởi chiếc khăn của mình quàng lên cổ tôi. Chiếc khăn được làm ấm bởi nhiệt độ cơ thể của anh, khi áp vào làn da lạnh giá của tôi, một cơn rùng mình chợt ùa đến.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, khiến tôi có ảo tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc ở đây. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng giây tiếp theo, anh móc ra một tấm thẻ từ trong túi, nở một nụ cười quái dị: “Có thật là vì trời nóng quá không đấy?”

Tấm thiệp được anh đọc lên một cách bất cần: [Cảm ơn cô Giang vì tháp sâm panh tuyệt vời. Rất mong được gặp lại cô lần nữa!]. Dưới góc tấm thẻ còn có hình vẽ hoạt hình của một người đàn ông cơ bắp.

Hai chữ “trong sạch” thần thiếp đã nói chán rồi!

Tôi không dám đối mặt với Hoắc Cứu, rụt rè từng bước một đi ra ngoài: "Em có thể giải thích chuyện này. Em thật sự không biết họ đã làm gì mình nữa, là họ khiến em hành động không kiểm soát được…"

Tôi cố nở một nụ cười ngây thơ mong manh để khơi dậy sự thương hại của Hoắc Cứu. Dù sao thì chiêu này cũng đã từng thành công vào ba năm trước. Nhưng mà ba năm sau…

Cả thế giới quay cuồng, Hoắc Cứu ôm tôi vào lòng. Anh dễ dàng trấn áp mọi vùng vẫy của tôi, nghiêm nghị nhìn tôi và trầm giọng nói:

"Ninh Ninh, đứa trẻ hư thì phải bị trừng phạt!”

04.

Tôi bị anh ném bụp xuống giường.

Ngay khi vừa thoát khỏi sự khống chế, tôi nhanh chóng lăn đi thật xa, tránh Hoắc Cứu, người đàn ông này hiện tại rất nguy hiểm.

Nhưng sau đó, anh dễ dàng tóm lấy mắt cá chân của tôi, kéo mạnh về phía sau. Thế là, tôi một lần nữa lại được bao bọc bởi thân hình cao lớn của anh ấy.

Hoắc Cứu quỳ một chân bên cạnh tôi, nhìn tôi kĩ từng centimet như một con dã thú ngắm nghía con mồi. Ngay lúc này đây, anh chẳng khác nào một con thú đực đang tuần tra lãnh thổ của mình.

"Hoắc Cứu...". Tôi run giọng gọi tên anh.

Anh liếc nhìn tôi, chậm rãi đặt tay lên thắt lưng. Tôi sợ hãi nhắm chặt mắt lại. Có lẽ cảm cảm thấy như vậy không đủ thú vị, anh khẽ cười, nắm lấy tay tôi đặt lên chiếc thắt lưng đó. Kim loại lạnh chạm vào tay tôi, nhưng lại khiến lòng bàn tay tôi nóng bừng lên.

Hoắc Cứu thấp giọng dỗ dành: "Ninh Ninh, em cởi giúp anh đi.”

Giọng nói khàn khàn của anh ẩn nhẫn chứa đựng một loại khao khát, khiến tôi không thể kìm lòng được. Mặt tôi nhanh chóng đỏ bừng lên, đầu óc choáng váng.

"Sợ sao?" Hoắc Cứu hỏi một câu mang đầy ý trêu chọc.

Ai sợ? Trong từ điển của Giang Vãn Ninh tôi chỉ có thua cuộc chứ không có hèn nhát sợ hãi! Tính hiếu thắng của tôi trỗi dậy, tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cóc sợ, ai sợ làm chó!”

Với nỗ lực của cả hai chúng tôi, chiếc thắt lưng của Hoắc Cứu cuối cùng đã bị kéo ra và rơi xuống đất, phát ra một thứ âm thanh chói tai. Đi cùng với đó là tiếng cười trầm thấp của Hoắc Cứu làm tai tôi tê dại.

Tôi cố kìm lại trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, giả vờ bình tĩnh chạm vào cơ bụng của anh. Không thừa, không thiếu, đủ tám miếng, khi ấn nhẹ vào còn có cảm giác rất ấm áp và mềm mại, lại còn có thể đàn hồi.

"Ninh Ninh, đừng chạm nữa..."

Tôi vội vàng rụt tay về, lúc này mới phát hiện dưới ánh sáng mờ ảo, vẻ mặt Hoắc Cứu đang rất khổ sở chịu đựng, nơi khóe mắt đã đỏ bừng.

Tôi sửng sốt hồi lâu, lắp bắp nói: “Anh.. anh sợ sao?”

Hoắc Cứu bình tĩnh đáp: “Ừm, anh sợ”. Rồi anh cúi xuống, thì thầm vào tai tôi: “Gâu gâu.”

Cổ tôi đỏ bừng lên. Ai dạy anh ấy làm thế này? Rõ ràng, chàng trai của ba năm trước từng rất thẳng thắn và hay ngượng ngùng đỏ mặt khi trêu chọc tôi.

Tôi hơi khó chịu vì tiếng cười của anh. Tôi muốn rút tay lại, nhưng anh lại nhanh chóng nắm lấy và hôn tôi. Khi hôn, anh dịu dàng gọi tên tôi: "Ninh Ninh, ngoan nhé!”

Mùi hương mê người của Hoắc Cứu mạnh mẽ chiếm lấy mọi giác quan của tôi. Ngay lúc tôi đang mê man, đột nhiên ở dưới bụng dâng lên một cảm giác nóng rát và tê dại. Tôi sửng sốt, nắm lấy bàn tay anh đang đặt trên bắp chân của mình: "Đợi đã!"

“Hửm?"

Đối diện với đôi mắt đen láy của anh, tôi dũng cảm nói: "Hoắc Cứu, em biết là anh đang rất gấp nhưng xin anh đợi chút. Hình như bà dì của em tới rồi.”

05.

Lúc tôi tắm xong, Hoắc Cứu đã thay xong toàn bộ ga giường dính máu.

Tôi hơi xấu hổ nói với anh: “Thật ra anh có thể để em tự làm cũng được.”

Anh đặt ly trà gừng đường nâu nóng vào tay tôi, tự giác lấy máy sấy giúp tôi sấy tóc. Anh nửa đùa nửa thật bảo: “Trước đây anh cũng từng giúp em thay mà, bây giờ em mới bảo không cần có phải đã muộn rồi không?”

Trong một khoảnh khắc, tôi không biết nên nói gì cho đúng. Vì như anh nói, ba năm trước, anh không chỉ ngây thơ mà còn rất tử tế.

Biết tôi tới tháng không được khỏe, anh chịu đựng mọi cơn nóng nảy nhỏ nhặt của tôi, giúp tôi giặt quần áo bẩn, mua cho tôi thuốc giảm đau và nấu cháo hải sản để tôi làm ấm bụng.

Nhưng anh của hiện tại sao có thể là chàng trai trẻ ngây thơ của ba năm trước được chứ? Ai có thể biết được cháo do vị thái tử gia nguy hiểm này nấu liệu có chứa chất độc không?

Tôi khôn ngoan đổi chủ đề khác: “Sao tối nay anh lại đến bar thế?”

Làn gió ấm áp của máy sấy thổi qua tóc tôi. Hoắc Cứu vừa sấy vừa nói: "Có một cô nhóc lừa đảo nào đó ăn sạch anh rồi bỏ chạy. Cuối cùng anh cũng đợi được cô ấy quay trở về, thế nên anh muốn hỏi cô ấy, vì sao lại bỏ anh mà đi?”

Anh cười khẩy một tiếng rồi nói tiếp: “Không ngờ khi gặp lại, cô ấy không có chút gì là áy náy cả, mà còn có tâm trạng vui vẻ cùng người đàn ông khác.”

Anh nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ cuối cùng. Sống lưng tôi lạnh buốt, tôi muốn khóc mà không ra nước mắt. Anh ấy thực sự đến để tìm tôi! Chu Tranh, cậu hại chet tôi rồi!

Một lúc sau, tiếng máy sấy tóc dừng lại, tôi sợ hãi ngẩng đầu lên. Căn phòng yên tĩnh lạ thường, trong ánh mắt của Hoắc Cứu đang nổi lên một cơn bão ngầm. Anh bình tĩnh, chậm rãi hỏi tôi: “Thế nên, Ninh Ninh, vì sao em lại muốn chạy trốn anh?"

Ánh trăng len vào phòng qua cửa sổ. Giữa đường giao thoa sáng tối, Hoắc Cửu cụp mắt xuống nhìn tôi, giống như một con dã thú đang chọn con mồi để ăn thịt.

Tôi nuốt khan: “Chuyện này nói ra thì dài lắm…”

Anh mỉm cười: “Vậy chúng ta hãy kể vắn tắt chuyện dài thành chuyện ngắn đi. Đêm còn dài, anh có thể đợi em kể xong."

Hoắc Cứu đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng để đánh chén con mồi với một tá câu hỏi. Miệng tôi đắng chát. Sự thật tôi đã cố tình quên đi nay lại ùa về, đè nặng trong lòng tôi, khiến tôi không thể nói được dù chỉ là một câu đùa. Nếu như anh biết được cái chet của em gái anh có liên quan đến tôi, liệu anh có thấy kinh tởm mối quan hệ của chúng tôi vào ba năm trước không?

Khi tôi gần như không thể chịu đựng nổi bầu không khí này nữa, quản gia đột nhiên gõ cửa: “Thiếu gia, Lâm tiểu thư đến rồi ạ."

06.

Lâm Tinh Anh là người bạn đời mà Hoắc gia đã chọn cho Hoắc Cứu. Khi nhận được tin tức này, tôi mới yên tâm từ nước ngoài trở về.

Hoắc Cứu không đáp lại quản gia, ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt tôi. Chúng tôi rơi vào bế tắc và anh ấy đang chờ đợi câu trả lời của tôi.

Tôi nhéo lòng bàn tay, nhẹ nhàng nói với anh: “Anh đi trước đi. Em sẽ kể cho anh nghe hết mọi chuyện khi anh quay lại.”

Khi thời điểm đó đến, Hoắc Cứu có thể giải quyết mọi chuyện tùy theo ý anh.

Ban đầu tôi rất sợ khi phải nói cho Hoắc Cửu biết sự thật. Nhưng hiện tại, điều đó không chỉ khiến tôi lừa dối tình cảm của chính mình mà còn như một kẻ hèn nhát không dám đối diện với sự thật.

Hoắc Cứu vuốt ve nốt ruồi ở khóe mắt tôi, nhỏ giọng nói: "Ninh Ninh, em yên tâm, anh sẽ không kết hôn với cô ấy. Anh sẽ làm điều đó với cô gái mà anh yêu."

Dù là trước hay sau khi mất trí nhớ, Hoắc Cứu vẫn luôn dè dặt và ít khi bày tỏ tình cảm của mình. Đây là lần đầu tiên anh thẳng thắn thổ lộ tình cảm với tôi như vậy. Tôi đáng lẽ nên cảm thấy hạnh phúc. Nhưng khi nghĩ đến cái chet của em gái anh ấy, tôi lại như rơi vào hầm băng lạnh giá.

Tôi cố gắng mỉm cười rồi đẩy anh ấy ra: “Được, em sẽ đợi anh.”

Lâm Tinh Anh đó đúng là xinh đẹp như lời đồn, mái tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng, bộ đồ mô tô màu xanh trắng vừa vặn khiến cô ấy càng trở nên oách hơn. Cô ấy ôm mũ bảo hiểm, ngước mắt nhìn tôi đang ở trên tầng hai, đột nhiên mỉm cười: "Cô gái xinh xắn nhỏ bé này là từ đâu đến thế?"

Hoắc Cứu sa sầm mặt, tiến lên một bước che chắn tôi ở phía sau: "Cô không cần phải biết điều đó.”

Hiếm khi nào tôi thấy Hoắc Cứu nghiêm túc và cảnh giác đến thế, dáng vẻ này của anh hoàn toàn có thể lừa gạt mọi người rằng anh ấy rất xem trọng tôi.

Lâm Tinh Anh bĩu môi: "Không nói thì thôi chứ, sao lại nói ra lời lạnh lùng thế? Nếu không phải bến tàu xảy ra chuyện, anh nghĩ tôi bằng lòng đến gặp anh chắc?”

Sắc mặt Hoắc Cứu sáng lên một chút. Anh siết chặt tay tôi, hôn lên giữa lông mày tôi: “Ninh Ninh, đợi anh quay lại.”

Lâm Tinh Anh vẫn bình tĩnh huýt sáo. Trước khi rời đi, cô ấy hôn gió lên hai ngón tay rồi gửi cho tôi trước ánh mắt lạnh lùng sắp hóa thành băng của Hoắc Cứu, nói: "Hẹn gặp lại sau nhé, người đẹp.”

Hoắc Cứu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lạnh lùng nhét Lâm Tinh Anh vào ghế lái, còn anh sắc mặt u ám ngồi vào ghế sau.

"Hoắc Cứu, anh coi tôi là tài xế của anh à?" Lâm Tinhh Anh vừa nổ máy xe vừa chửi rủa. Sau đó, tiếng gầm của chiếc siêu xe mất hút vào trong đêm tối.

Quản gia không biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt tôi, buồn rầu thở dài: “Đã lâu rồi tôi không thấy tâm trạng thiếu gia thay đổi nhiều như hôm nay. Từ lúc tiểu thư nhà chúng tôi qua đời, cậu ấy cũng khép mình lại.”

Tôi hạ tầm mắt xuống, nhìn vào hoa văn trên gạch lát sàn. Hoa văn lặp đi lặp lại hết vòng này đến vòng khác, như một mê cung không bao giờ thoát ra được.

"Bác có thể kể cho con nghe về em gái của Hoắc Cứu được không ạ?". Tôi khụt khịt mũi, nhỏ giọng nói: “Con vẫn chưa gặp cô bé lần nào cả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play