Không thể không nói, lực lượng của cư dân mạng rất khủng bố, “Mộc Tuyết” chỉ mới lỡ lộ ra giới tính nam mà sau một đêm ngắn ngủi tất tần tật về Mộc Tuyết đã bị phanh phui.
Phải quay ngược về tháng 5 năm ngoái, “Mộc Tuyết” đã đăng một ảnh, viết hai chữ “Bân” và “Doanh” trên bãi cát.
Mọi người sẽ nghĩ đến ngay gần đây tiểu thịt tươi đang hot Chân Gia Thao làm phù rể cho anh họ —— ông chủ Nghênh Kiệt Lôi Kiệt Bân, leo lên hẳn hot search.
Cô dâu chú rể tên Trình Dĩnh Doanh, Lôi Kiệt Bân.
Hồi trước có tin đồn Mộc Tuyết, Hà Hạo Cảnh của cuộc thi tuyển chọn và Lôi Kiệt Bân có tranh chấp tình cảm, từng chỉ Trình Dĩnh Doanh là Mộc Tuyết. Nhưng thông tin về Mộc Tuyết mà bên xuất bản đưa ra khác hoàn toàn với thông tin cá nhân của Trình Dĩnh Doanh, kể cả năm sinh, trường học hay quê quán.
Tự dưng phát hiện, tin về Lôi Kiệt Bân và "Mộc Tuyết" tương tự nhau.
Môt tin tức xuất hiện giữa đêm, nhanh chóng rộ lên.
Nửa đêm tự dưng bé Cẩn Ngạn khóc toáng.
Công ty đã đi vào quỹ đạo, mỗi ngày phải giải quyết nhiều việc, hai vợ chồng trẻ rất ân ái, hầu như hằng đêm sênh ca. Trình Dĩnh Doanh nghe tiếng con khóc nhưng không có sức rời giường bèn đánh thức người bên gối: “Anh Kiệt Bân, con trai anh khóc kìa.”
Lôi Kiệt Bân phản xạ có điều kiện rời giường vào phòng em bé kiểm tra xem bé Cẩn Ngạn tè dầm hay đói bụng. Bỉm khô ráo, vậy là đói bụng.
Lôi Kiệt Bân ôm bé Cẩn Ngạn vào giường lớn, vén áo ngủ Trình Dĩnh Doanh ra cho bé ti sữa. Miệng nhỏ đụng phải đầu v* của mẹ thì im lặng ngậm lấy hút sữa.
Nhìn bộ dạng nhàn nhã uống sữa của thằng bé mà tự dưng ghen ghét, thằng nhóc này sao có thể chiếm lấy ngực vợ anh.
Nghiêm túc phát biểu: “Ngày mai Cẩn Ngạn phải bắt đầu cai sữa.”
Trình Dĩnh Doanh chỉ mệt mỏi khép hờ hai mắt chưa ngủ hẳn, yếu ớt nói: “Anh bệnh à, Cẩn Ngạn mới có năm tháng, cai sữa cái gì?”
Trình Dĩnh Doanh lả người đỡ bé Cẩn Ngạn ti sữa, mơ mơ màng màng thiếp đi. Bé Cẩn Ngạn như bị mẹ lây sang, động tác cũng dần chậm lại rồi chìm vào giấc ngủ.
Lôi Kiệt Bân nhìn một lớn một nhỏ, đúng là hai mẹ con. Anh bế bé Cẩn Ngạn đang ngủ đi rửa sạch miệng rồi đặt vào trong nôi. Sau đó lại lau vết sữa còn rơi trên người Trình Dĩnh Doanh, chỉnh chang lại quần áo cho cô xong mới lên giường ngủ.
Lôi Kiệt Bân ôm Trình Dĩnh Doanh vào lòng, hôn lên trán cô: “Bà xã vất vả rồi!”
Sáng Trình Dĩnh Doanh đi làm mới biết trên mạng đang tuồn thông tin “Mộc Tuyết” là Lôi Kiệt Bân, nhân viên dùng ánh mắt không thể tin nổi nhắm vào Lôi Kiệt Bân.
Cũng đúng ha, mấy ai ngờ rằng những cuốn tiểu thuyết ngôn tình tinh tế đó lại được một người đàn ông chắp bút đâu? Còn là ông chủ cao quý lạnh lùng của mình nữa.
Hàng ngày Lôi Kiệt Luân đều đưa con đi làm cùng Trình Dĩnh Doanh, trong phòng tổng giám đốc có đặt một cái nôi em bé, Lôi Kiệt Luân dỗ bé Cẩn Ngạn, đặt con vào trong nôi rồi mới ngồi vào bàn đánh máy.
"Anh Kiệt Bân, người ta biết danh tính thật của anh mà trông anh như không thèm để ý vậy." Trình Dĩnh Doanh ngồi ở bàn tổng giám đốc đọc báo trên máy tính, ngó qua Lôi Kiệt Bân đang bình thản gõ chữ bên kia.
"Không phải drama thì để ý gì?" Đầu ngón tay Lôi Kiệt Bân gõ cạch cạch, không bị Trình Dĩnh Doanh cắt ngang ý tưởng.
Trình Dĩnh Doanh hồi tưởng: "Thế ngày xưa anh mượn chứng minh thư của em kí hợp đồng làm gì? Còn bảo cái gì mà con trai viết ngôn tình sẽ bị người ta trêu chọc."
Lôi Kiệt Bân dừng tay, nhìn Trình Dĩnh Doanh: "Em vẫn tin thật?"
Trình Dĩnh Doanh khó hiểu: "Chẳng lẽ không?"
Lôi Kiệt Bân giải thích: "Dùng tên của em thì tài khoản đó là của em, tặng em nhưng ai biết em không cần."
"..." Trình Dĩnh Doanh trợn mắt: "Lúc trước em với anh là hàng xóm, thanh mai trúc mã, không phải bạn gái hay vợ chưa cưới, mặt em có dày đến mức tiêu tiền anh đâu? Mà chờ đã, anh thích em từ lâu sao không tỏ tình?"
"Ai biết?" Lôi Kiệt Bân không muốn thừa nhận mình yếu đuối nhát gan, sợ bị từ chối thì không còn cơ hội làm bạn.
Cửa phòng giám đốc có tiếng gõ cửa.
Trình Dĩnh Doanh nói vọng ra: "Vào đi!"
Trợ lí Tiểu Diệp đi vào thấy hai vợ chồng đều ở đây thì chào hỏi: "Giám đốc Lôi, giám đốc Trình."
Trình Dĩnh Doanh hỏi: "Có chuyện gì?"
"Có một số nhà báo muốn phỏng vấn giám đốc Lôi…" Tiểu Diệp sửa sang tài liệu để trên bàn làm việc, nói tiếp: "Với tư cách Mộc Tuyết."
"Ừ, tôi hiểu rồi, cậu ra ngoài trước đi." Trình Dĩnh Doanh lật mở tài liệu, đợi Tiểu Diệp đi rồi mới nói: "Toàn là nhà báo nổi tiếng, ghê đấy!"
Hiện giờ Trình Dĩnh Doanh là quản lí công tỷ, việc gì cũng lấy lợi ích công ty lên đầu, thấy giới truyền thông muốn phỏng vấn Lôi Kiệt Bân, hơn nữa gần đây có một bộ điện ảnh sắp chiếu, đúng là cơ hội tuyên truyền tốt.
"Anh Kiệt Bân, ở đây có Tinh Quang, High, Hoa thị, toàn là các tạp chí lớn, lúc anh nhận phỏng vấn thì tiện thể nhắc tới phim mới của công ty, tiết kiệm được nhiều phí tuyên truyền mà hiệu quả lại cao."
"Thôi bỏ đi, anh không định nhận phỏng vấn." Lôi Kiệt Bân biết chắc phóng viên sẽ đưa ra đống vấn đề làm khó anh, hỏi gì mà đàn ông con trai sao lại viết ngôn tình nữ tần.
Trình Dĩnh Doanh thắc mắc: "Tại sao? Anh bảo không sợ người ta biết Mộc Tuyết là nam còn gì?"
Lôi Kiệt Bân giảng giải: "Đôi khi giữ bí mật là chuyện tốt. Chuyện gì cũng bô bô hết ra thì không ai hứng thú đâu."
Trình Dĩnh Doanh gật đầu tỏ vẻ đồng tình: "Được rồi, anh thích gì thì cứ làm đi!"
Trình Dĩnh Doanh không phải người thích đầu cơ trục lợi, nếu Lôi Kiệt Bân không muốn chia sẻ chuyện Mộc Tuyết với người ngoài thì cô sẽ không bắt anh.
Nhưng tất cả bạn bè người thân đều thấy ngoài ý muốn, đặc biệt là bạn cùng phòng Trình Dĩnh Doanh, họ đều thích đọc truyện của Lôi Kiệt Bân, nghe được tin này thì đúng là…
Nữ thần yêu thầm nhiều năm biến thành đàn ông, may là một anh đẹp trai chứ nếu là một ông chú đáng khinh thì…
Không dám tưởng tượng.
Có không ít hoạt động văn học mời Mộc Tuyết tham gia, gửi thư mời đến thẳng công ty. Mặc dù ai cũng biết đại thần ngôn tình là Lôi Kiệt Bân, nhưng anh còn kín tiếng hơn bình thường, không hề thấy ông chủ Nghênh Kiệt xuất hiện trước công chúng, độc giả cùng dân cư mạng rất tò mò.
Trình Dĩnh Doanh có thói quen thích chia sẻ cuộc sống của mình trên mạng, từ sau khi sinh con thì thích đăng ảnh con trai, nhưng hầu hết đều viết caption.
Có Lôi Kiệt Bân ôm con cho ăn, chơi đồ chơi với con, đẩy xe nôi ra ngoài dạo bộ,...
Nam thần đẹp trai lại tài năng, khuyết điểm duy nhất là kết hôn quá sớm, chưa kịp thông báo muốn sinh khỉ con cho nam thần thì anh ấy đã lên chức ba.
Các fangirl sôi nổi bình luận ở Weibo Trình Dĩnh Doanh, sau này sinh con gái sẽ kết thông gia với nam thần.
Trình Dĩnh Doanh đọc bình luận mà cười không ngớt: "Ôi ôi, bé Cẩn Ngạn nhà ta nhỏ vậy mà đã có bao nhiêu mẹ vợ!"
Lôi Kiệt Bân lột vỏ quýt xé một múi đưa đến gần miệng Trình Dĩnh Doanh: " Bà xã, a…"
Trình Dĩnh Doanh há mồm ngoạm lấy: "Cảm ơn ông xã nha."
"A,a…" Bé Cẩn Ngạn ngồi trên thảm chơi đồ chơi, thấy mẹ ăn gì đó thì kêu với mẹ.
Trình Dĩnh Doanh bế bé lên: "Bé còn nhỉ không ăn được đâu!"
Bé Cẩn Ngạn dịch đầu nhỏ kế bên mép Trình Dĩnh Doanh liếm nước quả còn sót lại.
Trình Dĩnh Doanh phát biểu: "Trời ạ, thèm thế này chắc chắn là di truyền từ ba rồi!"
Lôi Kiệt Bân khinh bỉ: "Rõ ràng là di truyền từ em, hồi nhỏ là ai ăn kem hàng ngày?"
Trình Dĩnh Doanh dẩu mổi không thèm để ý tới anh, ôm bé Cẩn Ngạn nâng lên cao.
Lôi Kiệt Bân: "Không có gì, anh không chê em!"
Trình Dĩnh Doanh liếc nhìn anh.
*
Thời gian thấm thoắt trôi, bé Cẩn Ngạn đã cai sữa, biết đi, còn nói được mấy từ đơn giản. Các tác phẩm giai đoạn trước có danh tiếng tốt, rất nhiều nhà đầu tư muốn hợp tác.
Hình thức ở chung của hai vợ chồng là Trình Dĩnh Doanh xử lý việc công tỷ, Lôi Kiệt Bân tiếp tục sự nghiệp viết tiểu thuyết, tiện thể chăm sóc con.
Đại khái là ngày nào cũng như ngày nào, Lôi Kiệt Bân hoài niệm thời công ty chưa vào quỹ đạo, không có bận bịu gì, lúc đó thường hay đi ăn hàng với Trình Dĩnh Doanh, đi đây đi đó tám chuyện trên trời dưới biển Guờ thì ai cũng bận, bé Cẩn Ngạn lớn lên di truyền tính cách hoạt bát của mẹ nó, chạy tới chạy lui khắp nơi, Lôi Kiệt Bân toàn phải theo sau nó; hôm nào Trình Dĩnh Doanh đều giải quyết rất nhiều việc, về nhà rất mệt không muốn trò chuyện, cơm nước xong liền leo lên giường ngủ.
Hai người lâu không thân mật, bận như chó không còn hăng hái như xưa.
Ngày nọ, Lôi Kiệt Bân đưa con và Trình Dĩnh Doanh đến công ty, vào phòng tổng giám đốc là Trình Dĩnh Doanh bắt đầu đọc báo cáo xử lý công chuyện. Lôi Kiệt Bân ngồi bên đánh máy, bé Cẩn Ngạn ngồi trong rào chắn trẻ em chơi đồ chơi.
"Đinh!" Điện thoại Lôi Kiệt Bân vang lên.
Trình Dĩnh Doanh không để ý, không hỏi anh có phải là người muốn quảng cáo gọi tới hay là hỏi tìm anhh không.
Lôi Kiệt Bân đọc tin nhắn, đứng lên nói với Trình Dĩnh Doanh: "Anh phải ra ngoài xử lí chút việc."
Trình Dĩnh Doanh chỉ nóng lòng giải quyết giấy tờ không hỏi nhiều: "Ừ."
Mãi lâu sau Lôi Kiệt Bân không về mà Trình Dĩnh Doanh cũng không nhận ra.
"Mẹ…" Bé Cẩn Ngạn yên lặng chơi một mình nãy giờ đột ngột mở miệng: "Cơm cơm...Ăn cơm…"
Trình Dĩnh Doanh xem giờ, hoá ra đã đến giờ cơm trưa, bé Cẩn Ngạn đói đến mức kêu mẹ đòi ăn. Lôi Kiệt Bân không ở đây khoảng một tiếng thì phải? Cô lấy điện thoại gọi cho Lôi Kiệt Bân thì phát hiện điện thoại anh để trên bàn làm việc.
Trình Dĩnh Doanh bỏ điện thoại xuống ôm bé Cẩn Ngạn từ sau rào chắn lên: "Ba con đáng ghét không biết chạy đi đâu rồi, hôm nay mẹ cho con ăn!"
Đồ ăn của bé Cẩn Ngạn để ở phòng nghỉ, Trình Dĩnh Doanh ôm con đến phòng nghỉ, mới đến gần chợt nghe thấy tiếng trò chuyện của hai nhân viên nữ.
"Thật hay giả?"
"Tôi tận mắt chứng kiến, ông chủ ngồi nói nói cười cười với một cô gái ở quán cà phê dưới tầng í, cô gái kia rõ trẻ ra, chắc vừa tốt nghiệp, còn rất xinh nữa."
"Ông chủ cũng quá vô duyên mà, bà chủ đang làm việc sấp mặt đây mà còn tán tỉnh con gái!"
…
Cô gái xinh đẹp trẻ trung? Vừa nói vừa cười? Tán tỉnh?
Trình Dĩnh Doanh nào tin lời hai nhân viên này, cô không tin anh Kiệt Bân sẽ vượt rào.
Nhưng dạo này hai người không tiếp xúc thân mật, không nói chuyện,...
Nhân viên nữ nghệ thấy bà chủ bế con đứng ngoài, nhanh chóng hoảng loạn: "Giám đốc Trình."
"Ừm."
"Chúng tôi đi trước…" Hai nhân viên nữ hoang mang cực độ ra khỏi phòng nghỉ, thầm thì với nhau: "Bà chủ có nghe thấy không ta?"
Trình Dĩnh Doanh vào phòng nghỉ lấy một hộp cơm Sponge Bob, bên trong là thức ăn của bé Cẩn Ngạn. Cô đang ngồi trong phòng nghỉ chuẩn bị cho bé Cẩn Ngạn ăn thì nhớ tới lời hai nhân viên nói ban nãy. Bèn đứng dậy ôm hộp cơm với bé Cẩn Ngạn sáng chỗ chị Thái: "Chị Thái, nhờ chị cho Cẩn Ngạn ăn giùm em, em có mấy việc phải ra ngoài."
"Được…" Chị Thái bế bé Cẩn Ngạn, cùng với hộp cơm.
Bé Cẩn Ngạn không sợ người lạ, được chị Thái ôm không cựa quậy khóc lóc.
Trình Dĩnh Doanh ra đến cửa thang máy ấn nút chờ.
Cô không tin Lôi Kiệt Bân sẽ, làm vậy, nhưng dạo gần đây ở chung đúng là hai người đã lạnh lùng hơn mọi khi.
Thang máy đến, Trình Dĩnh Doanh vào trong, trong thang máy gắn ba mặt gương, cô nhìn chính mình trong gương.
Dạo này bận bịu không có thời giờ để ý kĩ.
Trang điểm tỉ mỉ thế nào cũng không che được gương mặt mệt mỏi, do công tác lu bù, tóc dài phiêu dật ngày xưa quá vướng víu nên cô đã cắt tóc ngắn, mất đi chút cảm giác quyến rũ. Trước kia thích mặc mấy bộ đồ thời thượng đi làm, giờ chỉ thấy phối hợp quần áo rất phí thời gian, mặc mỗi trắng đen là đủ.
Người trong gương này chẳng phải cô ngày xưa nữa.
Cô giờ đây như người máy suốt ngày ra sức cho công ty…
Nên cũng bỏ bê Lôi Kiệt Bân…
Trình Dĩnh Doanh lắc đầu, không muốn tin tưởng.
Trình Dĩnh Doanh đến quán cá phê ở tầng một office building, thấy Lôi Kiệt Bân nói cười vui vẻ với một cô gái trẻ đang ra khỏi quán. Cô gái trang điểm tinh tế, váy hoa xinh đẹp, dào dạt sức sống.
Lôi Kiệt Bân lơ đang ngước nhìn Trình Dĩnh Doanh trước mặt, tuy ngạc nhiên nhưng vẫn thong thả như thường: "Sao em xuống đây, mua nước à?"
"Vâng." Trình Dĩnh Doanh không biết mở miệng kiểu gì đành vậy.
Lôi Kiệt Bân giới thiệu cho cô gái: "Đây là vợ tôi."
Cô gái mỉm cười chào hỏi: "Xin chào, ra là bà chủ Lôi, tôi là Nguyễn Mỹ Lăng nhân viên công ty du lịch Bằng Bằng, phụ trách chuyến du lịch vòng quanh thế giới của mọi người."
"Du lịch vòng quanh thế giới?" Trình Dĩnh Doanh ngây người.
Cô gái giải thích: "Đúng vậy, ngài Lôi đây đặt một chuyến du lịch vòng quanh thế giới tư nhân ở công ty chúng tôi, tôi vừa mới thảo luận những nơi muốn đến."
Lôi Kiệt Bân định cho Trình Dĩnh Doanh bất ngờ nhưng không nghĩ tới bị cô phát hiện.
Cô gái liếc qua đồng hồ điện thoại: "Ngài Lôi, tôi còn chuyện khác, xin phép đi trước."
Lôi Kiệt Bân gật đầu: "Tạm biệt."
Trình Dĩnh Doanh hỏi: " Đi du lịch? Bao giờ đi? Đi bao lâu?"
Lôi Kiệt Bân nói: "Tháng sau, trước sinh nhật em hai tuần, đi một tháng đi."
Trình Dĩnh Doanh nghe thấy đi lâu như vậy thì không đồng ý: "Ơ, lâu thế, sao anh không thương lượng với em, công ty lu bù thế em đi rồi thì ai làm giờ? Với cả Cẩn Ngạn…"
Lôi Kiệt Bân đặt tay chặn miệng Trình Dĩnh Doanh không cho cô nói: "Anh sắp xếp hết rồi, em cứ yên tâm đi với anh!"
"Nhưng mà…"
"Không nhưng nhị gì cả…" Lôi Kiệt Bân nắm tay cô: "Dĩnh Doanh, chúng ta kết hôn sinh con rất vội vàng. Con gái lớn như em giờ vẫn hẹn hò với bạn trai, em chưa trải nghiệm những ngày yêu đương nồng nhiệt đã phải chăm sóc con cái làm quản lí công ty...Anh chỉ muốn cho em ở nhà hưởng phúc, nhưng mà em sợ không đi làm sẽ tách xa xã hội, em đi làm thì càng ngày càng bận, chuyện để hai đứa nói cũng càng ít. Đôi khi anh còn thấy quan hệ hai đứa mình giống như người ta hay nói "Kết hôn chỉ là phương thức cộng sinh tìm một người thích hợp cùng sống chung", anh kết hôn với em là vì tình yêu, anh không muốn trở thành quan hệ cộng sinh."
Trong mắt Lôi Kiệt Bân tràn đầy thâm tình, cầu xin: "Tạm thời không làm việc nữa, bỏ gia đình sang bên, chỉ hưởng thụ chuyến đi này thôi!"
Trình Dĩnh Doanh tự kiểm điểm bản thân, vì Lôi Kiệt Bân là người mình thân nhất, luôn cảm thấy cho dù thế nào đi nữa anh đều ở bên cô. Mặc dù anh là đàn ông, nhưng đàn ông cũng chỉ là người bình thường, muốn được vợ quan tâm yêu thương, cô đồng ý mình không làm tốt việc này. Biết được sai lầm của mình, cô quyết định phải đối xử thật tốt với Lôi Kiệt Bân, gật đầu đồng ý: "Ừ!"
Trước khi đi du lịch, hai vợ chồng đã sắp xếp đầy đủ công việc, giao bé Cẩn Ngạn cho ba mẹ chăm sóc.
Trình Dĩnh Doanh và Lôi Kiệt Bân ngồi ở khoang hạng nhất máy bay, cô ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, theo máy bay cất cánh mà cảnh vật dần thu nhỏ lại…
Lúc ra khỏi nhà cô hơi lo lắng, liệu công ty có xảy ra sai sót gì không, bé Cẩn Ngạn có giận dỗi không…
Ngắm phong cảnh bao la hùng vĩ bên ngoài mà thấy con người thật bé nhỏ, sinh mệnh thật ngắn ngủi.
Cô dòm Lôi Kiệt Bân bên cạnh, anh cưng chiều nhìn cô: "Gì thế?"
Trình Dĩnh Doanh cười lắc đầu, dựa vào vai anh.
Năm tháng bình đạm, có anh bên cạnh thật tốt mà.
HOÀN CHÍNH VĂN
20/5/2018
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT