Trong nhà có xe hơi, Trình Dĩnh Doanh cũng có bằng lái nhưng cô lấy bằng đã lâu, số lần lái xe chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Kinh nghiệm lái còn non, Lôi Kiệt Bân nghĩ đến vấn đề an toàn của cô nên không mua xe mới cho cô, càng không để cô lái xe nhà, cho nên lần đưa canh này là cô tự lái xe đến.
Hai vợ chồng xuống bãi đỗ xe ngầm trong tòa nhà, tìm xe nhà mình chuẩn bị ngồi lên.
“Từ từ...Đợi em với!”
Hai người quay đầu lại, thấy Ngụy Khôi chạy về phía họ.
Chờ Ngụy Khôi chạy đến trước mặt thì Lôi Kiệt Bân mới hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Anh đã bảo sẽ đưa em đi ăn mà? Định bùng kèo à?”
Có lẽ tại Ngụy Khôi còn nhỏ nên Trình Dĩnh Doanh mới thấy cậu nói chuyện như đang làm nũng, nếu cậu ta mà là con gái chắc cô phải ăn cả thùng giấm mất.
Đáng lẽ tối nay Lôi Kiệt Bân đi ăn với Ngụy Khôi, nhưng hôm nay Trình Dĩnh Doanh đưa canh tới, ngoài mặt là quan tâm chồng, thật ra là ám chỉ mấy ngày rồi anh chưa về. Lôi Kiệt Bân nhận ra như vậy là không tốt, vợ mình vất vả đến tận nơi, không nên bỏ bê cô ấy một mình, có hơi áy náy: “Xin lỗi em, anh phải về nhà ăn, để hôm khác anh đãi em bữa no nê.”
“Anh mang em về cùng được mà, ăn xong em về khách sạn ngay.”
Ngụy Khôi không phải người địa phương, cũng không học ở đây. Tại tiểu thuyết của cậu chuẩn bị chuyển thể nên mới từ tỉnh ngoài đến. Năm nay cậu 20, lần đầu tiền xa nhà, ở Quảng Xuyên chỉ quen mỗi Lôi Kiệt Bân. Ban đầu ba mẹ cậu muốn đến chăm sóc, nhưng cậu cho rằng mình đã trưởng thành, ra ngoài còn đi cùng ba mẹ rất mất mặt.
Hơn nữa, cậu còn là một trạch nam, ngày nào cũng ru rú trong nhà hoặc ở kí túc xa viết tiểu thuyết, thiếu kĩ năng giao tiếp thông thường. Không dám đi ăn một mình, đi siêu thị một mình, đi xem phim một mình,... Cần phải có người quen đi cùng, tất nhiên không thể nào là ba mẹ được, nếu không sẽ bị người ta gọi là “Con trai cưng của mẹ”.
Lôi Kiệt Bân liếc Trình Dĩnh Doanh như đang hỏi ý cô. Trình Dĩnh Doanh bừng tỉnh, nhưng cô không thân với Ngụy Khôi, không làm chủ được, đáp lại anh: “Bạn anh thì anh phải tự quyết định!”
Lôi Kiệt Bân chợt thấy khó xử, vài ngày không ở bên vợ, vợ đến tận nơi mà vẫn không về thì sợ bị vợ ghi thù tội coi trọng bạn bè hơn vợ con, nhưng mà Ngụy Khôi cô đơn bé bỏng ở nơi đất khách bơ vơ không biết chăm sóc bản thân.
Thế là, anh nói: “Đến nhà anh ăn đi, Dĩnh Doanh, gọi điện báo mẹ nấu nhiều hơn chút.”
“Vâng.” Trình Dĩnh Doanh không có ý kiến, ngồi vào ghế phụ thắt dây an toàn, lấy điện thoại gọi cho mẹ Lôi.
Hai nhà Lôi Trình là thông gia, lại là hàng xóm đối diện nhau, giờ này bốn vị phụ huynh đang ăn tối cùng nhau.
Ba mẹ Trình tan tầm về nhà thì sang nhà Lôi ăn tối, chân Lưu Vĩ Kỳ đã đỡ hơn, thạch cao đã được bỏ ra, nhưng ba mẹ Trình không yên tâm, bảo Lưu Vĩ Kỳ hãy cứ nghỉ ngơi thêm tháng nữa rỗi hẵng đến chỗ Trình Dĩnh Văn. Lo Trình Dĩnh Văn đi làm vất vả còn phải chăm sóc cả bạn trai.
Lúc về đến nhà Lôi, ba mẹ Trình và Lưu Vĩ Kỳ đang ngồi ở phòng khách chờ cơm.
Lôi Kiệt Bân trước giới thiệu Ngụy Khôi với người nhà: “Đây là Ngụy Khôi, bạn của con.”
Sau đó dùng tiếng phổ thông giới thiệu cho Ngụy Khôi: “Đây là ba anh, ba vợ mẹ vợ,...”
Lúc đến Lưu Vĩ Kỳ, Lôi Kiệt Bân hơi rối rắm, rồi tiếp tục: “Bạn học của vợ anh.”
Ngụy Khôi không hiểu, tại sao bạn học của vợ lại ở nhà anh?
Trình Dĩnh Doanh thấy vẻ mặt hmoang mang của Ngụy Khôi bèn giải thích: “Anh rể chị đấy.”
“À!” Cái này thì Ngụy Khôi hiểu, ra là Lôi Kiệt Bân không muốn gọi nam sinh nhỏ tuổi hơn mình là anh rể.
Lôi Kiệt Bân sửa lời: “Hai người đó chưa kết hôn, không tính là anh rể.”
Trình Dĩnh Doanh không nỡ nhìn tên đàn ông ngây thơ này.
Mẹ Lôi ở phòng bếp nấu ăn, bắt đầu dọn lên bàn, thấy Lôi Kiệt Bân đưa bạn về, hỏi: “Kiệt Bân, bạn con sao?”
“Vâng ạ, đây là bạn con Ngụy Khôi.”
Ngụy Khôi lễ phép chào hỏi: “Cháu chào cô!”
“Mẹ, để con giúp cho.” Trình Dĩnh Doanh tiến lên định lấy bát canh rau trên tay mẹ Lôi.
Lôi Kiệt Bân giữ chặt tay Trình Dĩnh Doanh: “Em ở yên cho anh, để anh làm.”
Trình Dĩnh Doanh mang bầu bốn năm tháng, bụng hiện lên không rõ ràng, người ngoài nhìn chỉ thấy cô hơi mập, bụng phì lên tí. Nhưng lúc nào Lôi Kiệt Bân cũng nhắc nhở cô có em bé trong bụng, không thể làm việc nặng.
Đò ăn được bưng bê lên bàn, mọi người bắt đầu dùng cơm. Bình thường mọi người dùng tiếng bản địa trò chuyện với nhau, nay có Ngụy Khôi là người vùng khác nên mọi người mới nói tiếng phổ thông.
Mẹ Trình: “Ngụy Khôi, cháu ở đâu đến?”
Ngụy Khôi: “Hồ Nam.”
Mẹ Lôi: “Nghe nói ẩm thực miền bắc rất khác với ở đây, cháu có ăn quen bữa này không?”
Ngụy Khôi: “Hồ Nam không ở miền bắc, là ở nam.”
Mẹ Trình: “Sao lại là dưới nam nhỉ, dưới đấy có tuyết không?"
Ngụy Khôi cạn lời, Lôi Kiệt Bân giải thích: “Bọn anh bên đây tưởng Quảng Đông giáp bắc nên là miền bắc...”
*Theo mình hiểu thì Hồ Nam nằm ở phía nam Trung Quốc, phía bắc Quảng Đông giáp Hồ Nam nên mẹ Lôi mới tưởng Hồ Nam ở miền Bắc.
Ngụy Khôi: “...”
Giải quyết bữa tối xong xuôi, mẹ Trình và mẹ Lôi đi rửa bát, những người khác ngồi phòng khách xem TV. Lôi Kiệt Bân gọt táo rất thành thạo, chắc là thường xuyên gọt, gọt được quả táo lớn bổ thành nhiều miếng, đưa cho vợ mình miếng đầu rồi mới đem phần còn lại cho mọi người.
Nói thật thì, Ngụy Khôi chưa bao giờ thấy ba mẹ mình tình cảm như này, thấy Lôi Kiệt Bân ân cần dịu dàng thì không quen. Ngụy Khôi quen Lôi Kiệt Bân mấy năm, trao đổi giới hạn trên mạng, theo những gì anh nói có thể thấy được anh là loại người thành thục trầm ổn, mấy ngày nay hai người ở công ty thảo luận sửa đổi cốt truyện, cậu vẫn thấy đúng là.
Nhưng lúc vợ anh xuất hiện, cảm xúc anh ấy thay đổi cực lớn, ánh mắt đong đầy yêu thương, nói chuyện cũng nhẹ nhàng. Đóng mở cửa xe cho vợ, còn gọt táo cho chị ấy.
Không hiểu nổi!
Trước giờ Ngụy Khôi tán gẫu với Lôi Kiệt Bân trên mạng rất vui vẻ, ban đầu là do đề tài yêu thích giống nhau nên mới làm bạn, không bao giờ hết cái để nói. Nhưng khi mà hai người thân thiết với nhau rồi thì Lôi Kiệt Bân nói ba câu không câu nào là không nhắc tới vợ.
Ơ, không phải, lúc đấy Lôi Kiệt Bân còn đang yêu thầm Trình Dĩnh Doanh, sau đó hai người đó mới ở bên nhau, rồi bằng vận tốc ánh sáng kết hôn và sinh con, nhanh hơn các cặp đôi khác nhiều. Hầu như là nghe Lôi Kiệt Bân kể anh đã vì Trình Dĩnh Doanh mà làm gì, mua gì, hiếm khi nghe Trình Dĩnh Doanh đã làm gì cho anh.
Có lẽ là không, bằng cái tính cuồng vợ của Lôi Kiệt Bân, nếu Trình Dĩnh Doanh làm cho anh một chuyện nhỏ tí xíu thôi thì anh đã khoe cả thiên hạ rồi.
Cậu thấy Lôi Kiệt Bân đã trả giá rất nhiều vì cuộc hôn nhân này.
Còn về Trình Dĩnh Doanh, giá trị nhan sắc ở đời thường cũng coi như rất cao, nhưng trong giới giải trí thì chỉ đáng tầm trung.
Về bằng cấp, vừa tốt nghiệp đã ở nhà sinh con, trước mắt thì chưa biết.
Không nhìn thấy ưu điểm nào cả.
Cậu ế từ trứng hơn 20 năm trời, không có khái niệm tình yêu, may mà viết được truyện linh dị khá hay.
Gần 9 giờ, ba mẹ Trinh và Lưu Vĩ Kỳ về nhà, phòng khách chỉ còn ba mẹ Lôi và hai vợ chồng Lôi Kiệt Bân, và Ngụy Khôi.
Trình Dĩnh Doanh huých khuỷu tay vào eo Lôi Kiệt Bân, hếch cầm về Ngụy Khôi ngồi một mình trên sofa. Lôi Kiệt Bân hiểu ý cô, dù sao trời không còn sớm, với lấy chìa khóa xe trên bàn trà nói: “Ngụy Khôi, anh đưa em về khách sạn.”
“Vâng!” Ngụy Khôi muốn về từ lâu nhưng không biết mở lời như thế nào, cậu còn không nhớ mình ở chỗ nào, chỉ nhớ công ty này cách rất xa nhà ba mẹ.
Trình Dĩnh Doanh hỏi: “Khách sạn nào?”
“Là khách sạn Bốn Mùa.”
“Xa thế, anh bảo cậu ấy lái xe về đi." Trình Dĩnh Doanh thì thầm, chỉ có Lôi Kiệt Bân nghe được.
Khách sạn Bốn Mùa thì ở gần công ty nhưng lại xa nhà Lôi, đi đi lại lại mất gần hai tiếng đồng hồ.
“Không sao đâu, nhanh thôi.” Lôi Kiệt Bân xoa đầu cô, giọng nói mang theo cưng chiều: “Lần sau anh ngủ với em.”
“Hứ!” Trình Dĩnh Doanh tỏ ra bất mãn, đứng dậy về phòng.
Ngụy Khôi đi cùng Lôi Kiệt Bân xuống tầng lấy xe, từ từ khởi động xe.
“Yêu chứ!” Lôi Kiệt Bân thẳng thắn trả lời, không như mấy người đàn ông ngại mặt mũi hay nói lái sang chuyện khác.
“Em thấy như chị ấy không thích anh.” Ngụy Khôi hồi tưởng lại, ngoại trừ hôm nay Trình Dĩnh Doanh đưa canh thì không giống mấy cô gái khác cực kì dính bạn trai mình.
“Tại cô ấy ngại đấy, sợ anh cười cô ấy quá yêu anh.” Thật ra ngay từ đầu Lôi Kiệt Bân đã nghĩ Trình Dĩnh Doanh không thích nah, nhưng dần dà tiếp xúc thì biết cô chỉ nghĩ một đằng làm một nẻo, trong lòng vẫn rất thương anh.
“Thật không?” Ngụy Khôi hoài nghi.
“Anh sống với cô ấy chứ không phải em, em không biết cô ấy yêu anh dư lào đâu.” Lôi Kiệt Bân nhớ lại lúc hai người kết hợp, cô ôm chặt anh, nói rất thích anh.
Ngụy Khôi nhún vai.
*
Sáng sớm, Lôi Kiệt Bân thấy miệng lưỡi hơi khô, đầu vô cùng đau, cực kì khó chịu.
Động tác quay người khá mạnh khiến Trình Dĩnh Doanh tỉnh giấc, cô nhíu mày: “Anh cựa quậy gì!”
“Hừ hừ...” Lôi Kiệt Bân kêu nhẹ.
Trình Dĩnh Doanh nhận ra không thích hợp, hỏi: “Anh làm sao thế?”
Thử sờ người anh xem sao, nóng quá, như lò lửa vậy, sờ lên trán, cũng nóng nốt!
“Sốt rồi!” Trình Dĩnh Doanh kêu to, vội vàng xuống giường chạy ra khỏi phòng.
“39.1 độ, chậc, thằng ngu này, tối còn qua đó chơi rồi mới về?” Mẹ Lôi đo nhiệt độ cho Lôi Kiệt Bân rồi đọc số.
Không chờ Lôi Kiệt Bân giải thích, Trình Dĩnh Doanh ra ngoài gọi ba Lôi: “Ba, anh Kiệt Bân bị sốt rồi, mau đưa anh ấy đến bệnh viện!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT