Lễ tốt nghiệp kết thúc, Trình Dĩnh Doanh ra khỏi lễ đường, tìm được người nhà. Cũng không biết Lôi Kiệt Bân lấy được bó hoa hồng trắng ở đâu, đưa cho cô: “Chúc mừng tốt nghiệp.”

Dù sao ba mẹ vẫn ở đây, Trình Dĩnh Doanh ngượng ngùng nhận lấy, nói: “Cảm ơn anh Kiệt Bân.”

Trong lòng nghĩ, về nhà nhất định phải thân thiết với anh Kiệt Bân hơn.

Trình Dĩnh Doanh chụp ảnh lưu niệm với người nhà và bạn học, thấy giờ cơm đã tới, tạm biệt bạn học rồi cùng người nhà về ăn cơm.

Ba Trình đặt bàn ở một nhà hàng, bốn người ngồi trong xe con thì vừa đủ, cho nên Trình Dĩnh Doanh ngồi chung xe với Lôi Kiệt Bân, đi sau bọn họ.

Hai người đi lên xe, Trình Dĩnh Doanh ôm lấy bó hoa tươi, ngọt ngào gọi: “Anh Kiệt Bân!”

“Ơi?”

“Hoa rất đẹp, cảm ơn anh.”

“Ừ.”

“Còn nữa... Em thích anh!”

Lôi Kiệt Bân nghe xong khóe miệng hơi hơi cong lên, hình như đây là lần đầu Trình Dĩnh Doanh chính thức nói thích anh.

“Anh biết...” Lôi Kiệt Bân đạp chân ga khởi động ra ra khỏi bãi đỗ xe.

Nhà hàng mà ba Trình đặt trước là do một người quen mở, bọn họ vừa ngồi xuống không lâu thì đã thấy Trình Dĩnh Doanh và Lôi Kiệt Bân đến.

Mọi người ngồi xuống cùng nhau bàn tán nên ăn gì, ông chủ nhà hàng với ba Trình là người quen, tự tới ghi đơn cho họ. Ông chủ biết ba Trình có hai đứa con gái, lúc này là một nhà bốn người cộng thêm hai người đàn ông trẻ tuổi, chắc là bạn trai của con gái hoặc là chồng.

Ông chủ hỏi: “Lão Trình, hai người đây là con rể của ông à?”

“Ha ha ha... Là bạn trai, chưa kết hôn...” Ba Trình cười ha hả.

“Hai người này rất đẹp trai, khi nào con ông cưới? Bao giờ mới được ăn kẹo mừng?”

Ba Trình nói: “Hai đứa nó còn nhỏ, tôi còn đang tiếc không muốn gả đi đây này, hôm nay đứa nhỏ mới tốt nghiệp đại học, ít nhất phải đến 25 tuổi cơ.”

Trình Dĩnh Văn thì tốt, sang năm là 25 tuổi rồi, nhưng năm nay Trình Dĩnh Doanh mới 22 tuổi. Lôi Kiệt Bân nghe thấy còn phải chờ đến ba năm sau, cả người đều không tốt.

Mẹ Trình với Trình Dĩnh Văn phụ trách gọi món, liệt kê xong ông chủ nhà hàng liền ra khỏi phòng bao, Trình Dĩnh Doanh nói với ba Trình: “Ba, lúc nãy ba nói gì mà...Anh Kiệt Bân không phải bạn trai con.”

Ba Trình cười: “À, ra hai đứa không phải người yêu?”

Thật ra mọi người đều tinh mắt thấy được, chỉ có Trình Dĩnh Doanh liều chết không thừa nhận.

Mẹ Trình, Trình Dĩnh Văn, Lưu Vĩ Kỳ dồn dập ném ánh mắt đáng thương về phía Lôi Kiệt Bân.

Ba Trình bày ra bộ dáng tận tình khuyên nhủ: “Dĩnh Danh này, Kiệt Bân ở với con lâu vậy rồi, con phải cho thằng bé cái danh phận chứ...”

Trình Dĩnh Doanh: "..."

Danh phận? Danh phận?

Cô cho danh phận kiểu gì? Anh cũng không phải ở rể Trình gia.

Đúng rồi, sao mọi người trong nhà ai cũng biết?

Là chị hay là Lôi Kiệt Bân thổi tiếng gió?

Cô hung hăng trừng mắt nhìn Lôi Kiệt Bân, anh vô tội nhún vai.

Cơm nước xong xuôi, Lôi Kiệt Bân cùng Trình Dĩnh Doanh về nhà. Trình Dĩnh Doanh tìm một bình hoa, đổ ít nước vào, mở bó hoa ra cắm từng bông hồng trắng vào bình, dọn dẹp giấy gói.

Vẻ mặt si mê nhìn bình hoa trên bàn: “Đẹp quá à.”

Lôi Kiệt Bân ngồi xuống sofa, ôm cô đặt lên đùi vuốt ve tay nhỏ.

“Anh làm gì đấy?” Trình Dĩnh Doanh hơi đỏ mặt, trời còn chưa tối, tự dưng anh lại bám người như này.

“Em thích anh?” Lôi Kiệt Bân nhớ lúc ở trường cô đã nói vậy, anh muốn xác nhận lại.

“Đúng vậy...” Trình Dĩnh Doanh hơi ngại, gật gật đầu.

“Em thích anh, anh thích em... Nghĩa là...” Tay không an phận tự do di chuyển trên người cô.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi, cổ áo buộc nơ bướm đen, anh kéo nơ bướm ra thành hai dải lụa dài.

Tháo nút áo đầu tiên...

Trình Dĩnh Doanh nắm lấy vạt áo, ngăn cản anh cởi nút: “Anh Kiệt Bân, anh định làm gì?”

“Em nói xem?” Lôi Kiệt Bân chờ cô thẳng thắn thừa nhận là cô thích anh, đợi rất lâu, rất hưng phấn, rất kích động, nếu như hai người có thể dung hợp vào nhau thì không còn gì tốt hơn.

Rốt cuộc đối xử thẳng thắn thành khẩn với nhau, về sau chính là sinh hoạt không biết xấu hổ.

“Không ai quy định trời tối mới được làm.”

“Vậy... Em đi tắm rửa?” Tháng bảy nhiệt độ không khí hơi cao, hôm nay ở ngoài cả ngày ra không ít mồ hôi, cô sợ mồ hôi mình ảnh hưởng Lôi Kiệt Bân.

Lôi Kiệt Bân không thèm để ý, tiếp tục cởi nút áo, áo ngực thuần trắng của nữ nhẹ nhàng lộ ra.

“Không được, em hôi lắm.” Cô không muốn Lôi Kiệt Bân nhìn mình thành trò hề.

“Thơm mà.” Mũi anh ngửi ngửi trên cổ cô một lúc, đầu lưỡi liếm qua xương quai xanh.

Cả người cô trở nên tê dại, xụi lơ trên người anh, nhưng vẫn còn ý muốn sạch sẽ: “Em...Em muốn tắm rửa.”

“Được, thế tắm cùng nhau đi.”

Cô đỏ mặt, liều mạng lắc đầu.

“Dù sao nhìn cũng đã nhìn, làm cũng đã làm, em còn ngại cái gì?” Anh ôm lấy cô, thì thầm dụ dỗ bên tai.

Quá ngượng ngùng, Trình Dĩnh Doanh gấp đến mức muốn khóc.

Sao anh Kiệt Bân lại trở thành thế này?

Rõ ràng đã nói là khi nào cô đồng ý mới chạm vào cô.

Cô không nói không muốn, chỉ là anh quá chủ động nên không biết đối phó như nào.

“Anh Kiệt Bân, anh đã bảo là nghe em, nếu không... nếu không buổi tối em không ngủ với anh.”

Dù sao cô cũng mới có kinh nghiệm trong chuyện đó, trong lòng vẫn còn thẹn thùng, Lôi Kiệt Bân không có ý muốn ép buộc quá mức, huống hồ cô đã đồng ý để sau khi tắm xong.

Phòng tắm play gì đó, để lần sau vậy.

Trong nhà có hai toilet, hai người tách ra tắm rửa, Trình Dĩnh Doanh lấy khăn tắm bao bọc cơ thể đi ra, Lôi Kiệt Bân dùng khăn tăm quấn nửa người dưới. Một người muốn vào phòng, một người muốn ra khỏi phòng, hai người gặp nhau ở cửa phòng ngủ chính.

Lôi Kiệt Bân chưa lau khô nước trên người, thân thể rắn chắc, tám khối cơ bụng nhìn qua trông như mấy khối chocolate. Trình Dĩnh Doanh nhớ lại lần đầu, eo anh hoạt động liên tục, mặt đỏ lên nóng ran.

Lôi Kiệt Bân cười cười, kéo cô vào gần ngực: “Đến đúng lúc, anh tắm xong rồi.”

Trình Dĩnh Doanh cứ ỡm ờ như vậy mà theo Lôi Kiệt Bân lên giường.

Dạo đầu đầy đủ, Lôi Kiệt Bân duỗi tay đến tủ đầu giường, mở ngăn kéo ra, bên trong có rất nhiều loại áo mưa khác nhau. Anh lưu manh cười hỏi: “Muốn vị nào?”

Sắc mặt cô đỏ ửng, thân thể khó nhịn, chán ghét anh lúc này còn dong dài chọn khẩu vị.

“Ưm.. Tùy...” Bỗng dưng cô hừ nhẹ, ngại quá cầm gối lên che mặt lại.

Lôi Kiệt Bân chọn cái vị dưa hấu, mở gói ra đeo lên...

Đang sắp sửa phát lực thì lại bị tiếng chuông điện thoại quấy phá.

Lôi Kiệt Bân không muốn nhận điện thoại, ở trước hoa viên bí mật chuẩn bị tiến vào.

Trình Dĩnh Doanh mở miệng: “Nghe điện thoại đi~”

“Không nghe!” Cực kì quyết đoán.

Tiếng chuôn điện thoại làm Trình Dĩnh Doanh không còn hứng thú: “Nghe đi, ồn quá...”

Lôi Kiệt Bân cầm điện thoại định từ chối, nhìn qua màn hình thấy “Dĩnh Văn”, do dự một chút nhận điện: “Dĩnh Văn, có chuyện gì?”

Trình Dĩnh Doanh nghe thấy là chị gọi, vểnh tai lên nghe.

“Cậu bình tĩnh đã, đừng khóc... Rồi rồi rồi, đừng buồn, mình qua đó liền.”

“Làm sao vậy?” Trình Dĩnh Doanh nghe được Lôi Kiệt Bân nói “khóc”, “buồn”.

“Vĩ Kỳ gặp tai nạn giao thông.”

Lôi Kiệt Bân lúc này tên đã lên dây, không biết thế nào mới tốt, giờ không phải lúc làm chuyện này, vôi vàng vào phòng tắm dội nước lạnh, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

“Anh Kiệt Bân... Em cũng đi.” Trình Dĩnh Doanh chờ anh tắm rửa thay quần áo, đi theo anh đến huyền quan cửa.

“Đi thôi.” Lôi Kiệt Bân nắm tay cô ra cửa.

Trình Dĩnh Doanh cùng Lôi Kiệt Bân tới cửa phòng cấp cứu bệnh viện, hành lang trống rỗng chỉ có mỗi Trình Dĩnh Văn. Trình Dĩnh Văn thấy Lôi Kiệt Bân tới, mất không chế mà ôm Lôi Kiệt Bân: “Kiệt Bân, phải làm sao bây giờ?”

Hôm nay sau khi gia đình liên hoan, ba mẹ lập tức về nhà lấy hành lí nói Trình Dĩnh Doanh đã tốt nghiệp, họ cũng đã cho hai đứa ăn học xong xuôi, vai cũng bớt đi ít gánh nặng. Đã sớm mua vé máy bay, đêm nay muốn bay sang Thái Lan chơi, có lẽ bây giờ đang trên máy bay rồi.

Lần đầu tiên Trình Dĩnh Văn gặp chuyện này, ba mẹ không ở bên, hơn nữa hiện tại Lưu Vĩ Kỳ không cha không mẹ, một số họ hàng đều di dân sang nước ngoài, giờ cô không biết phải làm sao. Vì vậy nên cô mới gọi cho Lôi Kiệt Bân.

Lôi Kiệt Bân đem Trình Dĩnh Văn ôm vào lòng, vỗ về lưng cô an ủi: “Đừng khóc nữa, Vĩ Kỳ sẽ không sao đâu.”

“Anh ấy chảy rất nhiều máu...A a a...” Trình Dĩnh Văn khóc đến khó chịu.

*Này là đang gào khóc chứ không phải hét nha =.=

Lôi Kiệt Bân nhìn về phía Trình Dĩnh Văn, nhỏ giọng hỏi: “Có giấy không?”

Trình Dĩnh Doanh vội vàng móc bịch giấy trong túi áo ra đưa cho Lôi Kiệt Bân. Lôi Kiệt Bân rút giấy ra, động tác ôn nhu lau đi nước mắt cho cô, an ủi: “Đừng khóc, không sao đâu, không sao đâu...”

Không hiểu rõ còn tưởng hai người là người yêu.

Trước nay Trình Dĩnh Doanh luôn chú ý đến chuyện của chị với Lôi Kiệt Bân, nhưng Lưu Vĩ Ky gặp tai nạn, chị không thể mất khống chế mà thất thố như thế, cô còn giải thích được. Nhưng chị gặp chuyện không may lại không gọi cho em gái mà lại gọi cho bạn trai em gái.

Có phải là do cô yếu ớt, không thể làm chỗ dựa cho chị, Lôi Kiệt Bân lớn tuổi, thành thục, quen biết nhiều người cho nên Trình Dĩnh Văn mới tìm anh?

Lôi Kiệt Bân đỡ Trình Dĩnh Văn đến ghế dài trên hành lang, để cô ngồi xuống, trấn an cảm xúc cô khiến cô bình tĩnh lại.

Không thể không nói, Lôi Kiệt Bân cũng đủ kiên nhẫn, đổi lại là Trình Dĩnh Doanh cũng không làm tốt mấy chuyện an ủi này.

“Có thể kể cho mình biết đã xảy ra chuyện gì không?” Lôi Kiệt Bân hỏi, đang êm đẹp sao đột nhiên lại xảy ra tai nạn giao thông?

Trình Dĩnh Văn sụt sịt mũi, nói chuyện ngắt quãng: “Mình... Mình vừa đi dạo với Vĩ Kỳ, đúng lúc đèn chuyển xanh là bọn mình sang đường, tự dưng có xe chạy về phía mình, Vĩ Kỳ vì cứu mình đẩy mình ra, cuối cùng đâm trúng anh ấy... Lần đầu thì không quá nghiêm trọng, Vĩ Kỳ đứng dậy, đột nhiên xe kia tăng tốc đâm mạnh vào anh... Sau đó chạy trốn.”

Trình Dĩnh Doanh với Lôi Kiệt Bân khiếp sợ, nghe như mưu sát vậy!

Quà 20/10 muộn đây 💕Đáng lẽ mình phải đăng từ hôm qua nhưng rề rà mãi đến giờ mới nhớ😭

Chúc các nàng ngày càng xinh đẹp, dễ thương, may mắn trong cuộc sống, đạt nhiều kết quả cao trong học tập, chúc những nàng chưa có người yêu thì sớm có không thì Halloween sắp tới với Noel năm nay sẽ bị bọn có ny thồn đống cẩu lương vào họng ó👌

Còn nữa, hãy ủng hộ đồng bào miền Trung vượt qua đại nạn, của ít lòng nhiều 🥰

From An with love ♥️

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play