Ban đêm, Lôi Kiệt Bân tỉnh dậy, mượn ánh trăng bên ngoài nhìn thấy cô gái ngủ bên cạnh, duỗi tay sờ qua mặt cô, cô hơi động mình, cuộn tròn đến gần anh.
Trong phòng chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người, gần nhau như vậy, ái muội như vậy.
Cô gái anh hằng mong nhớ đã trở thành người bên gối, khi tỉnh lại có thể nhìn thấy cô kề bên.
“Hắt xì...” Trình Dĩnh Doanh nhảy mũi hắt xì một cái, khịt khịt mũi, tỉnh lại.
Trong phòng tối, trước mắt một màu đen tuyền, cảm giác người bên cạnh có động tĩnh, nhỏ giọng kêu một tiếng: “Anh Kiệt Bân...”
“Làm sao?”
“Anh không ngủ à? Mấy giờ rồi?” Trình Dĩnh Doanh có chút ngoài ý muốn.
“Vừa mới tỉnh, không biết mấy giờ.” Lôi Kiệt Bân tự tay kéo chăn lên cho cô, ôm vào trong ngực: “Em đấy, lớn như vậy mà còn đá chăn, cẩn thận không lại bị cảm lạnh.”
Trình Dĩnh Doanh không nói chuyện, hít mũi cọ trong ngực anh, trên người anh mang theo hormone mãnh liệt, nhớ tới chuyện thân mật lần trước lại đỏ mặt, lần đó là cô tự mình chủ động. Nghĩ vậy mới thấy mình có hơi gấp gáp, lại càng nhiều ngượng ngùng.
Trong đầu hiện ra cảnh Lôi Kiệt Bân nhẹ thở dốc bên tai cô, rồi từng đợt kịch liệt va chạm gây cho cô khoái cảm. Tuy quá trình có hơi thống khổ, nhưng không thấy chán ghét.
Ngón tay cô không kìm được vẽ vòng vòng trước ngực anh, Lôi Kiệt Bân bị cô trêu chọc đến nóng nảy, bắt lấy tay cô hỏi: “Không ngủ nữa?”
“Ừm?”
“Muốn làm chuyện khác?” Trong giọng anh mang theo nguy hiểm.
Trình Dĩnh Doanh thẹn thùng, phản bác: “Anh bảo chỉ là ngủ thôi, anh cũng nói anh rất an toàn... Em tin lời anh.”
Đôi khi Lôi Kiệt Bân thấy thân sĩ thật khó làm, ủy khuất: “Trong trường hợp là em không trêu anh, em không thể khảo nghiệm một người đàn ông như thế được...” Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, vén chăn lên chuẩn bị xuống giường: “Em ngủ đi...”
Trình Dĩnh Doanh hỏi: "Anh muốn đi đâu?"
“Còn đi đâu được, vào phòng vệ sinh.” Lôi Kiệt Bân rời giường đi đến phòng vệ sinh, đèn bên trong sáng lên, đóng cửa.
Trình Dĩnh Doanh vốn định chờ Lôi Kiệt Bân ra khỏi phòng vệ sinh để ngủ cùng nhau, tưởng chỉ trong chốc lát nhưng cảm giác lại như mười mấy hai mươi phút.
Chờ Lôi Kiệt Bân quay về giường đắp chăn đàng hoàng, cô lo lắng hỏi: “Anh tiêu chảy à? Mãi mới ra ngoài.”
“Bạn gái không hỗ trợ, chỉ có thể dựa vào chính mình……” Lôi Kiệt Bân điều chỉnh tư thế ngủ một chút, kéo cô vào trong ngực.
“Anh nói gì vậy?” Trình Dĩnh Doanh nhất thời không phản ứng kịp, vài giây sau lại bất cười khanh khách, không cho một chút mặt mũi: “Dựa vào chính mình... Ha ha ha...”
Lôi Kiệt Bân vừa bực mình vừa xấu hổ, hai tay đặt bên hông cô cào ngứa.
“A…… Không cần…… Ha ha ha……”
“Còn cười nữa không?”
“Ha ha ha…… Không cười…… Ha ha……”
Trình Dĩnh Doanh bị cào ngứa khó chịu, một bên xin tha một bên cười to: “Khụ khụ khụ……”
Nhất thời kích động quá mức dẫn đến ho khan.
Lôi Kiệt Bân nghe tiếng cô ho khan, vội vàng dừng tay, bật đèn bàn nhỏ trên tủ đầu giường, chạy đi lấy cho cô một cốc nước: “Không sao chứ?”
Trình Dĩnh Doanh nhận lấy cốc nước liền uống, cuối cùng cũng thuận khí, xua xua tay nói: “Không có gì.”
Lôi Kiệt Bân đặt cốc trong tay cô lên tủ đầu giường, nói: “Ngủ đi, đừng có nghịch nữa, sắp sáng rồi.”
Trình Dĩnh Doanh cãi lại: “Rõ ràng là anh trêu em...”
“Đúng đúng đúng, anh sai, công chúa nhỏ giờ có ngủ không?” Lôi Kiệt Bân giọng cầu khẩn.
“Sao lại gọi em công chúa nhỏ?” Trình Dĩnh Doanh thấy thẹn thùng nhưng càng thấy ấu trĩ nhiều hơn.
“Em là công chúa nhỏ của anh, anh muốn cưng chiều em đến tận mây xanh.”
“Lắm chuyện...” Trình Dĩnh Doanh rõ ràng rất vui vẻ, giả bộ không mừng rỡ.
Ai, công chúa nhỏ thật vô lương tâm!
*
Trời đã sáng, ánh nắng chiếu vào trong gian phòng, lúc Trình Dĩnh Doanh tỉnh lại thì thấy mình đang nằm một mình trên giường, khoảng một giờ trước, cô loáng thoáng cảm giác Lôi Kiệt Bân đi ra ngoài. Anh rất thích vận động buổi sáng, kiên trì ra ngoài, trước khi đi còn để cho cô một cái goodbye kiss.
Cô có hơi quẫn bách, lấy gối đầu của Lôi Kiệt Bân ôm, vô tình ngửi thấy mùi hương của anh còn lưu lại.
Bỗng dưng mừng thầm, lại thêm hưng phấn.
Trình Dĩnh Doanh nghe thấy âm thanh phát ra từ khóa mật mã ở cửa huyền quan, nghĩa là Lôi Kiệt Bân đã về, vừa vặn bụng hơi đói, chân trần xuống giường chạy ra hỏi: “Anh Kiệt Bân, ăn gì vậy?”
Ở huyền quan có hai người phụ nữ, một người là bà lão tóc trắng đầy đầu, một người là đồng sự Lý Hân Liên.
Trình Dĩnh Doanh đi ra từ phòng chính, mặc quần áo ngủ, tóc tai quăn tít lộn xộn.
Ba người tâm tư khác nhau.
Bà ngoại Trần: Cô gái này là bạn gái Tiểu Bân?
Lý Hân Liên: Trợ lý Trình sao lại ở đây?
Trình Dĩnh Doanh: Sao Lý Hân Liên lại tới đây? Bà lão này là ai, sao bọn họ có mật mã?
Bà ngoại Trần nhìn Trình Dĩnh Doanh quần áo xộc xệch, hỏi: “Cháu là ai vậy?”
“Cháu...”
“Đây là trợ lý của anh Kiệt Bân.” Trình Dĩnh Doanh vừa định nói chuyện thì bị Lý Hân Liên cướp lời.
“Này... Trợ lý sao lại ở chỗ này?” Bà ngoại Trần hỏi, ngữ khí có chút không đúng, không khí như gặp được chuyện gì bại hoại.
“Xin hỏi, bà là ai?” Trình Dĩnh Doanh loáng thoáng cảm giác được lão nhân gia này là trưởng bối của Lôi Kiệt Bân, không xác nhận được là bà ngoại hay bà nội.
Hôm qua Lý Hân Liên có nhắc qua bà ngoại Lôi Kiệt Bân, chắc là bà ngoại.
“Trợ lý Trình, sao cô lại ở trong này?”
Trình Dĩnh Doanh ở trong nhà Lôi Kiệt Bân, thật ra đã chứng tỏ một chuyện, cô là bạn gái mà hôm qua Lôi Kiệt Bân nhắc tới chưa giới thiệu với gia trưởng.
Lý Hân Liên làm bộ không biết, phảng phất Trình Dĩnh Doanh với Lôi Kiệt Bân có mối quan hệ nào đó không thể cho ai biết.
“Cháu là bạn gái Tiểu Bân?” Bà ngoại Trần hỏi.
Trừ Trình Dĩnh Văn trong lúc vô tình biết chuyện hai người hẹn hò, không có những người khác biêt. Cô hơi chần chờ, rối rắm không biết nên thừa nhận hay không, rốt cuộc cô cũng không nghĩ quan hệ lại bại lộ nhanh đến mức trưởng bối biết, chỉ là hiện tại “Bắt được tang chứng vật chứng”, nếu phủ nhận thì lấp liếm kiểu gì?
“Dạ...” Cuối cùng Trình Dĩnh Doanh thừa nhận.
Bà ngoại Trần hỏi từng câu sắc bén: “Bao tuổi? Tốt nghiệp trường nào? Người nhà làm nghề gì?”
“Cháu 22 tuổi, tốt nghiệp đại học kinh tế, ba mẹ làm ở công ty phổ thông...”
Bà ngoại Trần nghe Trình Dĩnh Doanh trình bày thông tin, không khỏi cau mày, đứa nhỏ này học ở trường phổ thông, gia cảnh bình thường, bà có chút không vừa lòng. Dù gì thì cháu ngoại của bà ưu tú như thế, cần phải ở cùng đứa trẻ như Lý Hân Liên này, tốt nghiệp đại học trọng điểm, ba làm thương nhân, mẹ làm giảng viên đại học, đối nhân xử thế lễ phép, có hàm dưỡng.
Hơn nữa bà ngoại Trần còn hơi bảo thủ, cảm thấy hoàng hoa khuê nữ qua đêm ở nhà đàn ông không phải là loại tốt lành gì.
Khóa mật mã ở huyền quan cửa vang lên, Lôi Kiệt Bân mở cửa mang bữa sáng vào, nhìn thấy bà ngoại cùng Lý Hân Liên đứng ở huyền quan, với cả Trình Dĩnh Doanh đi chân trần đứng ở cửa phòng, hơn nữa bầu không khí không được tốt lắm.
Ra ngoài mua bữa sáng, về nhà lại thành cái gì thế này?
“Bà ngoại, sao bà lại ở đây?” Lôi Kiệt Bân hỏi một chút: “Bà ăn sáng chưa?”
Bà ngoại Trần nhìn thoáng qua hai cái hộp trong tay anh, cháu ngoại tốt của bà vậy mà lại mua bữa sáng cho đứa con gái này, trợ lý còn muốn được ông chủ hầu hạ, mặt mũi lớn thật.
Bà ngoại Trần tức đến no: “Ăn rồi.”
Lôi Kiệt Bân đi vào nhà trước: “Bà ngoại, bà ngồi đi.”
Lại nói với Trình Dĩnh Doanh: “Dĩnh Doanh, em đi rửa mặt chải đầu xong ra ăn sáng.”
“Ừ...” Trình Dĩnh Doanh đứng im đầy xấu hổ, hận không thể tránh mặt đi.
Lôi Kiệt Bân cầm hộp cơm đặt lên bàn ăn, sau đó đi vào bếp đun nước, chuẩn bị lá trà cùng trà cụ.
Nhà ít khi có khách, Lôi Kiệt Bân cũng quên lá trà để ở đâu, tìm được cũng cần ít thời gian.
Lý Hân Liên ngồi cùng bà ngoại Trần trên sofa phòng khách, cô quan sát bốn phía trong nhà. Lý Hân Liên không phải người địa phương, không quá hiểu biết giá nhà nơi này, vừa mới nhìn thấy tờ quảng cáo của môi giới bất động sản dưới tầng, một phòng trong tiểu khu này có diện tích bề mặt 100 mét vuông, giá thành phải hơn ngàn vạn.
Trong nhà trang hoàng xa hoa, hiện tại cô đang ngồi trên sofa da, đoán chừng khoảng hai mươi ngàn vạn một bộ.
Ba Lý Hân Liên làm kinh doanh nhỏ, mỗi năm cũng kiếm được mấy chục vạn. Bởi vì trong nhà có em trai, mỗi năm sẽ chi ra nửa số tiền cho em trai đi du học ở Singapore. Trong nhà chi tiêu cần kiệm, không quá dễ chịu như những gia đình khá giả khác. Đột nhiên có hơi đố kị với Trình Dĩnh Doanh leo lên được phú hào Lôi Kiệt Bân này.
Xem ra Trình Dĩnh Doanh đã hẹn hò với Lôi Kiệt Bân được khá lâu, vì sao không đưa về nhà? Có lẽ là do điều kiện của Trình Dĩnh Doanh không đạt yêu cầu của Lôi gia, sợ người nhà phản đối, cho nên chậm chạp không đưa về nhà? Hay là Lôi Kiệt Bân tùy tiện chơi đùa, không muốn nghiêm túc?
Cũng đúng, đàn ông ưu tú như anh làm sao lại muốn kết hôn sớm, tự trói buộc mình?
Đàn ông mà, lúc trẻ chơi đùa thì thôi, về sau kết hôn rồi thì an tĩnh là được.
Lôi Kiệt Bân bưang khay chứa ấm trà cùng chén trà đi tới bàn trà trong phòng khách, khom lưng đặt xuống, rót trà cho bà ngoại cùng Lý Hân Liên, hỏi: “Bà ngoại, sao bà lại tới đây?”
“Đến để xem cháu như thế nào.” Bà ngoại Trần nâng chén trà len, cười hiền.
“Cháu rất tốt.” Lôi Kiệt Bân ngồi ở sofa đơn, trả lời.
“Đúng rồi, đây là bạn học của vợ Văn Kiệt, lần trước đến làm việc ở công ty cháu, cháu biêt nó không?” Bà ngoại Trần nhìn thoáng qua Lý Hân Liên, nói với Lôi Kiệt Bân.
Lý Hân Liên bày ra nụ cười đẹp mắt thân thiết.
“Vâng, hôm qua có gặp.” Lôi Kiệt Bân gật đầu.
Bà ngoại Trần hỏi: “Cháu thấy Hân Liên thế nào?”
“Dạ, nhân viên công ty cháu không để ý lắm, nhưng công ty nhân sự sàng lọc từ trước đến nay rất chặt chẽ, như vậy cô Lý Hân Liên đây hẳn là một nhân tài mới trúng tuyển.” Lôi Kiệt Bân biết bà ngoại hỏi cái gì, cố ý không nói theo bà, hơn nữa nói chuyện mang theo xa cách, đồng thời biểu lộ mình không có ý gì với Lý Hân Liên.
“Bà không nói chuyện công ty, bà muốn là để Lý Hân Liên làm bạn gái cháu, được không?” Bà ngoại Trần không rảnh phản bác với Lôi Kiệt Bân, nói thẳng mục đích.
Lôi Kiệt Bân nghiêm túc hơn: “Tuy lúc nãy cháu chưa giới thiệu Dĩnh Doanh, nhưng một người phụ nữ ở lại nhà đàn ông khác, chẳng lẽ bà không rõ quan hệ bọn cháu sao?”
“Quan hệ gì?” Bà ngoại Trần không có hứng thú với Trình Dĩnh Doanh, giả ngu hỏi.
Lôi Kiệt Bân ngồi thẳng, nói: “Bọn cháu là người yêu, cho nên bà đừng có giới thiệu người khác với cháu nữa.”
“Cái loại con gái tùy tiện ở nhà đàn ông này, cũng không biết...”
Lôi Kiệt Bân sửa lại: “Bà ngoại, bây giờ đã là thế kỉ 21, thế hệ của bà qua rồi. Còn có, Dĩnh Doanh là đứa bé cháu nuôi lớn, hiểu rõ lẫn nhau.”
Bà ngoại Trần kinh ngạc: “Cháu nuôi lớn?”
“Đúng vậy, bắt đầu từ khi cô ấy 5 tuổi là cháu đón đi học, dạy học, dạy đạo lí làm người, cháu còn hiểu cô ấy hơn cả ba ruột.”
Trình Dĩnh Doanh thấy như bà ngoại Trần không quá hài lòng với cô, cô rửa mặt chải đầu thay quần áo xong, trốn trong phòng không dám ra ngoài. Nghe thấy Lôi Kiệt Bân liên tục bảo vệ cô, trong lòng vô cùng ấm áp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT