Trình Dĩnh Doanh với Lôi Kiệt Bân lên tầng hai quán ăn tìm ba mẹ bọn họ, bốn vị lão nhân gia ngồi ở gần cửa sổ vừa nói vừa cười, thấy hai người bọn họ vào quán ăn, vẫy tay về phía họ: "Ở đây!"
Trình Dĩnh Doanh vừa ngồi xuống, mẹ Trình liền hỏi: "Chị con đâu?"
"Chị ở nhà ăn mì, chờ buổi chiều tìm Vĩ Kỳ đi chơi."
"À~"
Mẹ Lôi cầm thực đơn với bút chì, đưa cho Trình Dĩnh Doanh nói: "Bọn ta ăn qua rồi, con xem ăn được cái gì, tự mình dùng bút đánh dấu, thổ hào Kiệt Bân mời, không cần khách khí."
"Anh Kiệt Bân, anh muốn ăn gì?" Trình Dĩnh Doanh nhận lấy, ngoan ngoãn như xưa.
"Em làm chủ, anh ăn được hết." Lôi Kiệt Bân cầm ấm trà, rót trà nóng vào trong chén trước mặt Trình Dĩnh Doanh, rửa qua bộ đồ ăn, lại đảo nước trà quanh chén cô một lần nữa.
"Cám ơn." Trình Dĩnh Doanh cúi đầu nhìn thực đơn, nói: "Tối qua anh uống rượu, vậy ăn chút gì nhẹ đi, cho anh một bát cháo đậu nành."
"Cũng được." Lôi Kiệt Bân gật đầu đồng ý.
"Con lấy một bát cháo đĩnh tử." Trình Dĩnh Doanh nhìn thực đơn, đánh dấu: "Thêm một bát bánh bò trắng đi."
Nghĩ Lôi Kiệt Bân uống rượu xong khẩu vị ngày hôm sau không tót, cũng không gọi nhiều món cho anh.
Trình Dĩnh Doanh đưa thực đơn cho người phục vụ, người phục vụ đi trước ghi chép đơn xong, đưa thực đơn trả lại bàn, còn có một tờ giấy đóng dấu nhỏ. Mẹ Lôi nhìn thấy hai người bọn họ chỉ ăn hai chén cháo, còn có một đĩa bánh bò trắng, nói: "Ai nha, Dĩnh Doanh, sao con chỉ gọi mấy món như vậy, hai đứa sao mà đủ ăn, đã bảo là Kiệt Bân tính tiền, không cần khách khí!"
Trình Dĩnh Doanh giải thích: "Dì, con ăn một chén cháo với bánh bò trắng là đủ rồi, anh Kiệt Bân thông thường uống rượu vào, ngày hôm sau ăn uống không tốt."
Mẹ ruột cũng không biết con trai mình uống rượu ngày hôm sau ăn uống thế nào, cười nói: "Dĩnh Doanh, con đối với Kiệt Bân thật chu đáo."
Trình Dĩnh Doanh gật gật đầu, nói: "Con là trợ lí ông chủ, phải biết chú ý."
Cái này Trình Dĩnh Doanh vốn không biết, đều do trợ lí tiền nhiệm Tiểu Diệp tiên sinh dặn dò.
Lôi Kiệt Bân đột nhiên có chút bi ai, cảm giác Trình Dĩnh Doanh đối xử với anh tốt là do thân phận ông chủ này.
Kì nghỉ 5-1 có ba ngày, ngày đầu tiên tham gia tiệc cưới, ngày thứ hai nghỉ vì rượu, ngày thứ ba Lôi Kiệt Bân gõ chữ xong, nhàn đến nhàm chán.
Nếu là Trình Dĩnh Doanh trước đây, chắc chắn là đến tìm anh đi chơi, bởi vì ngày hôm qua đã tỏ tình, Trình Dĩnh Doanh nói muốn suy nghĩ, cũng không yêu cầu ít nhiều ngày, cũng không biết có phải cô trốn tránh anh hay không, cho nên không xuất hiện.
"Đinh, đinh......"
【Dĩnh Văn: Đến rước cái bóng đèn này đi.】
【Dĩnh Văn: [ảnh chụp]】
Ảnh chụp Trình Dĩnh Doanh với Lưu Vĩ Kỳ ở khu trò chơi điện tử mô phỏng đua xe máy.
Bảo sao không đến tìm anh, hóa ra là làm đà điểu kiêm bóng đèn.
Khu trò chơi điện tử ở gần phụ cận nhà anh, Lôi Kiệt Bân không cần tới nửa tiếng đã đến nơi, tìm được ba người bọn họ.
"Anh...Sao anh lại tới đây?" Trình Dĩnh Doanh có chút mất tự nhiên hỏi.
Vừa lúc cô với Lưu Vĩ Kỳ chơi trò ném rổ, trúng mười quả có thể đổi lấy một cây cung thật lớn, nhưng mà bọn họ luôn ném trượt từ quả thứ ba, thứ tư.
"Chị em gọi anh tới, bảo anh mang cái bóng đèn này đi." Lôi Kiệt Bân cũng không giấu giếm nói thẳng.
"Chị bảo anh tới, anh tới ngay..." Trình Dĩnh Doanh nhỏ giọng oán trách, khu điện tử quá ầm ĩ, Lôi Kiệt Bân không nghe được mấy lời cô nói.
"Anh đưa em đi chơi, chi em vất vả mãi cũng có đối tượng, em cũng đừng quấn lấy bọn họ, để hai người đó hẹn hò yên ổn đi." Lôi Kiệt Bân rất tự nhiên mà nắm lấy tay cô, vẫy tay tạm biệt Trình Dĩnh Văn: "Chúng ta đi."
Lưu Vĩ Kỳ đến cạnh Trình Dĩnh Văn, nhìn đôi nam nữ phía trước nắm tay nhau rời đi: "Bọn họ ở bên nhau?"
Trình Dĩnh Văn nhún nhún vai, nói: "Ai biết, thôi, đừng để ý, chúng ta chơi tiếp đi, đến chiều còn về Thâm thị."
Trình Dĩnh Doanh rầu rĩ không vui đi theo Lôi Kiệt Bân ra ngoài, buổi chiều trên dưới hai giờ hai người ăn cơm xong, cũng không phải thời gian trà chiều, hỏi: "Muốn đi đâu? Anh đưa em đi."
Trình Dĩnh Doanh tương đối trạch, ngày thường đều là người khác quyết định lịch trình của cô, nếu không thì đợi ở nhà, ngủ một giấc, đọc sách báo.
"Tùy anh, em thế nào cũng được." Trình Dĩnh Doanh cúi đầu xuống, thấy Lôi Kiệt Bân vẫn còn nắm tay cô. Không biết là do nhiệt độ cơ thể hơi cao, hay là nhiệt độ không khí đầu hè cao, cô có thể cảm nhận được bàn tay hai người đầy mồ hôi, cô có chút kì cục rụt tay về.
Lôi Kiệt Bân cúi đầu nhìn cô, một bộ muốn hỏi "Em làm sao vậy".
Trình Dĩnh Doanh cọ tay mình lên quần áo, bình tĩnh giải thích: "Có mồ hôi..."
"À~" Lôi Kiệt Bân nhìn tay mình, có chút mồ hôi, cọ lên quần áo mình, giải thích: "Anh hơi nhiều mồ hôi, em đừng để ý."
"Ừm."
Hai người chưa bao giờ ở chung lại xấu hổ như này, tất cả đều do hôm qua Lôi Kiệt Bân lỗ mãng tỏ tình. Trình Dĩnh Doanh cũng không phải không chịu để tâm, cô có nghĩ tới, nhưng vẫn rất rối rắm...
"Xem phim không?" Vừa khéo đối diện khu điện tử là rạp chiếu phim, Lôi Kiệt Bân đề nghị.
"Có."
Vì vậy, hai người đi đến rạp chiếu phim đối diện, trong lúc chờ chuyển đèn xanh ở trên đường, phía sau có mấy học sinh tiểu học ồn áo nhốn nháo đuổi bắt.
"Xem bổn vương thu thập ngươi như thế nào!"
Một học sinh tiểu học đứng sau Trình Dĩnh Doanh, tiếp có một học sinh tiểu học làm người bắt xông lên, người phía trước tránh đi, người sau mạnh mẽ đâm phải thắt lưng Trình Dĩnh Doanh. Cô hơi lảo đảo, sắp ngã xuống, Lôi Kiệt Bân một tay ôm lấy thắt lưng cô, vững vàng không ngã xuống. Quay đầu lại trừng mắt nhìn đám học sinh tiểu học, hung ác giáo huấn: "Học trường nào? Giáo viên không dạy mấy đứa là đừng có chạy nhảy đùa giỡn trên đường à?
Đám học sinh tiểu học sợ tới mức không phát ra tiếng, quay đầu ra sau bỏ chạy.
Trình Dĩnh Doanh đứng vững, nói: "Anh Kiệt Bân, anh quá dữ rồi, chỉ là mấy đứa trẻ thôi."
Trình Dĩnh Doanh cơ hồ chưa bao giờ thấy qua bộ dáng Lôi Kiệt Bân phát giận, ấn tượng anh cho mọi người thấy đều là ôn hòa, hơn nữa nhiều năm như vậy anh cũng xuôi gió xuôi nước, không chịu qua suy sụp, rất khó nhìn thấy anh xao động hay phát giận.
"Nếu em có chuyện gì thì anh phải làm sao?" Lôi Kiệt Bân hôm qua tỏ tình, bằng bất cứ giá nào, không dấu giếm cảm tình của mình với cô.
Trình Dĩnh Doanh cảm thấy anh giống nam chính bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình, nhưng lại có điểm tiểu soái, cảm giác thật ngại ngùng.
Cúi đầu, mặt đỏ hồng.
"Tí tách..."
Cột đèn xanh đèn đỏ ở ven đường cạnh đường kẻ vạch cho người đi bộ chuyển sang màu xanh lá, đám người chờ qua đường bắt đầu đi, Lôi Kiệt Bân vẫn như cũ ôm lấy thắt lưng cô, hai người đi tiếp.
Trình Dĩnh Doanh cảm giác anh ôm lấy bên hông, dần dần trở nên nóng rực.
Trong lòng "Thịch thịch" nhảy lên không ngừng.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, mình sẽ được như tiểu thuyết miêu tả, trong lòng như có nai con chạy loạn...
Cô ngẩng đầu, đập vào mắt là đường cong cằm rõ nét, cánh môi hơi mỏng, mũi cao thẳng. Hướng lên trên là cặp mắt đào hoa câu nhân, lông mi vừa đậm lại dài, nhẹ nhàng chớp mắt, hàng mi dài vừa đậm. Anh hơi cúi đầu, phát hiện cô đang nhìn mình, vừa rồi anh có hơi táo bạo, khôi phục ôn hòa ngày thường, hỏi: "Nhìn cái gì?"
Cô nhất thời thẹn thùng, cúi đầu xuống.
Anh mỉm cười, không nói chuyện, tay phải liên tục ôm lấy thắt lưng cô, không buông ra.
Hai người cứ giữ nguyên tư thế đó đến rạp chiếu phim, thẳng đến khi Lôi Kiệt Bân đến quầy xếp hàng mua vé.
Lôi Kiệt Bân chọn phim《Fast and Furious 8》chiếu vào giữa tuần chiếu phim tháng 4, đã qua thời gian nổi bật, hơn nữa 5-1 lại ra một số phim mới, số lượt xem phim này trong ngày không nhiều lắm, thời gian mua vé cách lúc phát sóng còn một giờ.
Nói cách khác, bọn họ cần làm chuyện gì đó để giết thời gian một giờ này. Nhưng trong một giờ không thể đi đâu xa, tầng một rạp chiếu phim là khu mua sắm, cấp bậc không cao, phẩm vị cũng hơi low, ngày thường Trình Dĩnh Doanh hay đến đây xem phim điện ảnh, không dạo qua khu mua sắm. Nhưng ngồi thế này, đúng ra lại nhàm chán.
Trình Dĩnh Doanh nhìn thoáng qua máy gắp thú bông trong đại sảnh, trước kia toàn là thú bông có chất lượng rất kém lại xấu. Không rõ có phải giám đốc rạp chiếu phim suy nghĩ thông suốt rồi hay không, thay đổi thành thú bông đáng yêu tinh xảo. Bây giờ đang chiếu nhiều phim điện ảnh, cho nên thú bông bên trong máy là nhóm diễn viên chính các bộ.
"Anh Kiệt Bân, cho em tiền." Trình Dĩnh Doanh duỗi tay hướng Lôi Kiệt Bân đòi tiền.
Lôi Kiệt Bân cái gì cũng không nói, rất ăn ý mà đặt ví tiền lên tay cô. Cô lấy trong ví ra một tờ mười đồng, trả ví lại cho anh. Đi đến trước máy gắp thú, đút tiền giấy, rầm một tiếng máy móc cho ra mười xu trò chơi.
Kỹ thuật chơi gắp thú của Trình Dĩnh Doanh rất kém, mười xu cho vào rồi, cũng chỉ là vài phút ngắn ngủi, không gắp được cái gì.
Lôi Kiệt Bân lại cho cô mười đồng mua xu, vẫn không gắp được.
Tiếp tục đưa tiền, cô lắc đầu, hơi nhụt chí: "Không chơi, còn không bằng đến khu mua sắm mua một con, hai ba mươi tệ liền có..."
Lôi Kiệt Bân cười, nói: "Em không chơi nữa, anh chơi..."
Máy móc chỉ biết phân biệt năm tệ với mười tệ, tiền lẻ trong ví Lôi Kiệt Bân không nhiều lắm, cuối cùng có một tờ năm tệ lẻ. Mua năm xu trò chơi, trúng bốn con thú bông, đều là Spider Man.
Bởi vì Trình Dĩnh Doanh thích Spider Man.
Trình Dĩnh Doanh ôm mấy con Spider Man thật cao hứng, cúi đầu cọ mặt vào thú bông, một bộ dáng sùng bái: "Anh Kiệt Bân, anh lợi hại thật đó!"
Cô không biết, anh vì muốn nâng cao kỹ năng gắp thú, tốn không biết bao tiền vào mấy cái máy này.
Tranh thủ nụ cười mĩ nhân.
An: Bây giờ An đang trong giai đoạn nước rút, vậy nên An phải tạm biệt mọi người một thời gian để ôn tập:((
Đằng nào thì, chúc 2k5 với 2k2 thi tốt!!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT