Tái Kiến

Chương 1: Khởi Đầu


3 tháng


Bạch Thời một thanh niên được cho là không may mắn, từ khi chào đời thì đã mất mẹ do bệnh nặng, cha cậu tuy đau buồn nhưng vẫn gắng gượng trước nỗi đau ấy, nuôi cậu đến năm tuổi thì mất do cứu người qua đường không quen, cậu được ông mình đưa về nuôi ở thành phố nhỏ, tới đây cũng đã hơn mười năm, sắp đến sinh thần cậu nữa là hai mươi tuổi rồi. 

“Tiểu Thời, mau dậy đi…trễ lắm rồi khụ khụ…”

Giọng nói nhẹ nhàng già nua của tuổi xế chiều, ông ngồi cạnh giường của cháu trai, nhẹ tay lay đứa cháu còn ngủ say, Bạch Thời lúc này mới từ trong chăn ló đầu ra nhìn ông còn hơi mơ ngủ, ông cụ cười hiền từ xoa xoa đầu cậu.

“Dậy nào cháu, đã trễ rồi ông có việc muốn bàn với cháu” 

Nói xong ông cầm gậy chống thân thể đã già đi đứng có chút khó khăn bước ra phòng khách, cậu không nói một lời liền ngồi dậy dìu ông đi ra, thu xếp cho ông chỗ ngồi xong, mới đi vào nhà vệ sinh, sau khi hoàn tất công đoạn cho bản thân, cậu xuống phòng bếp hâm lại nồi cháo trắng, múc ra bát mang ra phòng khách. 

“ Ông có việc gì muốn nói với cháu? " 

Cậu lễ phép đặt bát cháo đến cho ông, phần mình thì tự đi lấy thêm lần nữa mới ngồi xuống, ông cụ cầm bát cháo đẩy sang bên cạnh, lấy từ cái túi bên người ra một danh thiếp đẩy sang cho cậu.

“Đây là một người quen của ông đang cần người làm việc, ông thấy cháu vất vả xin việc… haiz, là lỗi của ông, là ông không đủ khả năng cho cháu một cuộc sống tốt…” 

“Không phải, cháu cảm thấy rất tốt, sống với ông là do cháu may mắn tích cóp được, ông mau ăn đi nguội mất bây giờ” 

Lời chưa dứt thì đã bị cắt ngang, ông cũng không nói tiếp, lẳng lặng ngồi ăn cháo cùng cháu trai, khi ăn xong Bạch Thời đi dọn dẹp thì ông mới lên tiếng.

“Chiều này cháu theo địa chỉ được ghi trên thiếp đó nhé”

Bạch Thời có chút ngạc nhiên tự hỏi, tư vấn tại sao lại vào chiều muộn như vậy? nhưng nếu là người quen của ông thì chắc chắn không vấn đề gì. 

Nên cậu cũng chuẩn bị tốt mọi thứ mới đi ra ngoài, chẳng hiểu sao khi cậu đi được vài bước bất giác quay đầu, thấy ông đứng ở cửa tiễn mình như mọi hôm, nhưng lần này trong lòng cậu thấy khó tả hơn mọi ngày cảm giác, không muốn đi. Ông vẫy tay ý bảo cậu đi đi, cậu cố nén cảm giác ấy xuống xoay người bước đi. 

“Tiểu Thời ông tin cháu chắc chắn sẽ làm được khụ khụ khụ… cháu hãy sống tốt nhé, vui vẻ sống khụ khụ…. ”

Lão ông nhìn bóng cậu khuất dần mới quay người đi vào nhà, ông nhớ dáng vẻ bé nhỏ của tiểu thời khi được ông ôm về ngôi nhà này, biểu cảm khi đó của đứa nhỏ là thơ ngây không hiểu sinh ly tử biệt là gì, ngày ngày dính lấy ông như một cái đuôi nhỏ không rời, bỗng một ngày đứa bé ấy lớn một chút hiểu chuyện một chút thì đã không còn thấy lại dáng vẻ kia nữa, càng ngày im lặng hơn cũng tự lập cho bản thân…

Đôi lúc ông hoài nghi có phải mình chăm sóc đứa nhỏ này không tốt, thì đứa nhỏ ấy lại càng nhanh thay đổi, ông biết nó buồn nhưng sẽ không nói, nó cần giúp đỡ cũng chẳng lên tiếng, ông thở dài, lấy trong túi bên cạnh ra một tấm ảnh gia đình đã cũ theo thời gian, tiểu thời khi còn bé đang được mẹ bế trong tay và có cả ông còn trẻ hơn bây giờ một chút.

Trong im lặng giọt nước mắt rơi xuống tấm ảnh trong tay. 

Bạch Thời theo địa chỉ trên danh thiếp ông đã đưa, đến đường lớn để tìm xe, khi bước qua đường cho người đi bộ bỗng có một chiếc xe lớn mất lái lao rất nhanh về phía cậu, mọi chuyện xảy ra quá nhanh cậu chỉ kịp thấy ánh sáng chói mắt của chiếc xe và cơ thể như bay trên trong không trung nặng nề rơi xuống.

Trước mắt tối dần hòa cùng một chút màu đỏ che khuất đến không còn nhìn rõ. Mọi thứ dường như đã dừng lại… xung quanh lại rất ồn….

[Típ.. típ… Đã chọn được đối tượng phù hợp… hãy mau kết nối… típ.. típ…]

Bạch Thời cảm giác cơ thể rất nhẹ, tựa như cậu đang chìm nổi trong không gian, chân không chạm đất, âm thanh vừa rồi kia rất giống một cái hệ thống cứng nhắc và nghiêm túc vô cảm, làm lòng cậu nghĩ tới loại khả năng cậu sẽ xuyên không!

Ngay lập tức cậu liền bừng tỉnh nhìn xung quanh, chỉ thấy xung quanh tối đen, giơ tay không thấy năm ngón, phía xa trên không trung hiện lên khung ảnh màu lam nhạt chứa nội dung mà cậu từng gặp trong các truyện xuyên nhanh. 

[ CHÚC MỪNG NGƯỜI ĐƯỢC CHỌN! HY VỌNG KÝ CHỦ CÓ THỂ HOÀN THÀNH NHIỆM VỤ ĐƯỢC GIAO SAU NĂM GIÂY NỮA SẼ BẮT ĐẦU MONG KÝ CHỦ HÃY SẴN SÀNG! ]  

Vừa dứt thanh âm không rõ là từ đâu, Bạch Thời đã cảm nhận được một trận đầu đau mắt hoa trong số lần đếm ngược năm giây của hệ thống, rất nhanh đến một giây thì cậu đã bất tỉnh.

Sau một trận đau ở đầu như bị ai đập một phát thì cậu cũng tỉnh, xoa xoa đầu mình lại nhìn xung quanh một lượt, đây là một gian phòng ngủ vật dụng đều làm từ trúc, thoạt nhìn đơn giản mang cảm giác rất cổ trang, thanh tịnh và mộc mạc trùng hợp là cậu cũng thích phong cách này, do biết được thông tin trước đó, biết bản thân đã xuyên không thì chẳng lấy làm lạ, trước kia cậu đã từng xem vô số truyện xuyên nhanh để giết thời gian, cậu khẳng định mình chắc chắn sẽ không đoản mệnh vì người xuyên không luôn có hào quang nhân vật chính. 

Cảm giác nhẹ nhõm chưa được lâu thì giọng nói hệ thống kèm khung chat vừa tầm cỡ hiện ra trước mắt. 

[ Không có chuyện đó đâu, ký chủ à tôi khuyên cậu đừng tự tin như thế ]

Biểu cảm Bạch Thời hơi cứng lại: “đệt! thế mà có hệ thống bên người?"

Hệ thống như là không để cậu nghĩ tiếp từng chữ cùng lời nói đều hiện lên khung chat.

[ Xin chào, tôi là hệ thống tiếp dẫn của ký chủ hiện tại chúng ta đã hoàn tất kết nối, sau đây sẽ là một số quy tắc của hệ thống đặt ra và tôi sẽ là hướng dẫn nhiệm vụ cũng như giám sát ký chủ làm nhiệm vụ… ] 

Bạch Thời nhìn dòng chat từng chữ một hiện ra mà hơi hoa mắt liền cắt ngang.

“ Từ đã, nếu đã có thể nói thì dẹp khung chat đi được không? ”

Hệ Thống : Như ngài mong muốn, hiện tại thời gian không kịp tôi sẽ đề cập quy tắc cho ngài mong ngài hãy nhớ rõ, đây là thế giới tu chân tiên ma, thân phận của ngài là…. 

Bạch Thời lắng nghe hệ thống nói đã hiểu đại khái thân phận cùng quy tắc của nơi này, nếu cậu hoàn thành tất cả nhiệm vụ mở khóa thành tựu bí ẩn của hệ thống đưa ra, sẽ được cơ hội sống lại, ở hiện đại hẳn là cậu đã lành ít dữ nhiều, quy tắc ở đây là ngoại trừ nhiệm vụ buột phải chết, cậu mới được phép chết.

Nếu chết trong quá trình làm nhiệm vụ sẽ tính là thất bại hoặc ngoài ý muốn thì cậu sẽ chết thật!  

Hệ thống còn nêu quy tắc, ở thế giới này không thể OOC dưới mọi hình thức, nếu phát hiện sẽ xóa bỏ một thành tựu đã hoàn thành bất kỳ còn khuyến mãi cho cậu là hình phạt sống không bằng chết.

Bạch Thời phút chốc cảm nhận được cái gì là tuyệt vọng, cậu không thể tin mình xuyên không nhưng không như tưởng tượng, hóa ra cậu đã bị lừa bởi những bộ phim xuyên không.

Người ta xuyên không thì luôn có hào quang rực rỡ còn cậu số đã đen đủi, xuyên vào đây thì càng hiện rõ.

“Tại sao là ta? ” cậu bất lực chống đỡ thân thể mệt mỏi đến bộ bàn trúc ngồi xuống dùng tay xoa xoa trán hơi đau, cười khổ.

“Người như ta cũng chọn được, ta không có tài năng cùng kiến thức, dù không có luật OOC ta cũng chẳng sống được ở thế giới mà ta chẳng biết gì này”

Hệ Thống : Ký chủ là người thích nghi rất nhanh, thân phận ký chủ tu vô tình đạo vô ngã vô tình nên sẽ khó tránh bị ảnh hưởng, mong ký chủ hãy sẵn sàng nhận nhiệm vụ đầu tiên.

Hệ Thống : mục tiêu nhiệm vụ, Cố Tử Thành đại đồ đệ tương lai của ngươi. 

 =======

Tác giả : 

Cảm giác mới chương đầu thất bại rồi. 

Có rất nhiều thứ muốn đề cập nhưng bản thân chẳng biết đặt bút từ đâu đành phải tạm gác, cần lắm các bạn đọc xong để lại nhận xét khen chê đều nhận nhưng đừng nặng lời quá tác giả yếu đuối lắm . 

========

[ Do hoàn cảnh tiểu thời không được đi học, cậu phải tập làm việc vặt từ nhỏ, hai ông cháu nương nhau mà sống những gì cậu biết đều là ông mình dạy. 

Bộ đầu này là xuyên không nhưng sẽ bị cấm tất cả những gì liên quan đến “hiện đại” tiểu thời bắt buột phải thích nghi cuộc sống trong thế giới mờ mịt không biết rõ những gì và “thân phận hiện tại của cậu vẫn là ẩn số”

Thân thể tu vô tình đạo sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến cảm xúc của nhân vật nên tiểu thời ở thế giới này tính cách sẽ có biến. ]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play