Thượng Cổ Tử Sinh Hoa

Chương 5: Lựa chọn


2 tháng


Yêu Thần nhìn con bướm rất lâu, ánh mắt tò mò vô cùng nhưng trên mặt vẫn là thờ ơ. Biểu cảm của nàng dường như đã bị băng tuyết vạn năm nơi Thánh Sơn băng phong, vậy nên mới cứng ngắc, lạnh lùng đến vậy. 

Yêu Thần chưa từng nhìn thấy sinh vật gì xinh đẹp lấp lánh như vậy. Ở trong Thánh Sơn, thứ duy nhất có màu sắc mà nàng nhìn thấy. Là nhất chi mai đỏ vào buổi tối khi trăng lên của Mai trận bên ngoài bức tường nơi lối vào Thánh Sơn. Đó là màu sắc nổi bậc nhất trên nền tuyết trắng, nhưng lại mờ mờ ảo ảo, không thể chạm tới. 

Mười bốn năm qua, Yêu Tôn dậy cho nàng nhiều thứ lắm. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Yêu Thần nhìn thấy Cốt Dạ. Yêu Tôn từng kể rõ ràng đặc tính và màu sắc nhận dạng Cốt Dạ, lúc đó Yêu Tôn còn dùng yêu lực biến ra những con bướm. Chỉ là yêu lực của Yêu Tôn màu tím sẫm, nên Yêu Thần dù nhận biết được chỉ là không ngờ Cốt Dạ lại đẹp đến vậy. 

Trong bóng tối, cánh bướm lam sắc dập dờn lây động, phía trên có nhiều hạt nhỏ lấp lánh như kim tuyến chạy theo từng đường vân trên cánh bướm. Thật sự lộng lẫy và mị hoặc, Yêu Thần nhìn đến xuất thần, tay đưa ra muốn chạm đến nhưng lại rụt về vì sợ sẽ làm Cốt Dạ bị đau. 

"Nếu như em thích..." Ngự Quân Giao vừa nói vừa đưa Cốt Dạ đến trước mặt Yêu Thần, nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Yêu Thần cắt ngang. 

"Không cần." Yêu Thần không nhìn tới Cốt Dạ nữa, như thể sinh vật lấp lánh kia chỉ có sức hấp dẫn trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy mà thôi. Khiến cho Cốt Dạ trong tay Ngự Quân Giao dường như oán giận mà đập cánh liên tục với nàng.

Bàn tay Yêu Thần vịn lên một chiếc răng nanh bự chảng bên cạnh. Liếc nhìn lên đỉnh đầu mình, vòm miệng của sinh vật đang ngậm lấy nàng chỉ cách đầu của nàng còn chừng ba bốn tấc. Thể hiện cho sự khổng lồ của con vật…

Phía trên không có răng nanh mà chỉ có da thịt đỏ ngòm. Cả hai chị em đang đứng trên một cái nứu thịt trên hàm con vật. Nơi ánh sáng của Cốt Dạ không chiếu tới, bóng tối đen nghìn nghịt không thể nhìn thấy gì. Ngoài những chiếc răng nanh mọc chi chít, đan xen vào nhau dài ngắn dày đặc. 

Ngự Quân Giao thông minh cỡ nào, nàng vừa nhìn thấy sắc mặt của Yêu Thần không tốt liền biết suy nghĩ của em gái. Ngay lập tức bước lên trên hai bước, nắm lấy bàn tay em gái an ủi, giọng êm ái, từ tốn nói. "Đừng sợ. Con Hãng Lượng này sẽ không nuốt chúng ta đâu." 

Hãng Lượng là loài cá lớn sống ở Đại Dương bao la. Nó có linh tính và trí tuệ như con người, là Thần biển mà người dân sống nhờ biển tôn thờ. Yêu Thần đương nhiên biết nó sẽ không hại họ, nhưng việc để bản thân nằm gọn trong miệng kẻ khác làm cho cô thấy khó chịu. 

Yêu Tôn đã từng dạy nàng, trên thế gian này không có thứ gì là đáng tin tuyệt đối ngoại trừ bản thân mình. Giao sinh mạng của mình cho người khác là một việc làm hết sức ngu ngốc. 

"Bây giờ ta đi đâu đây?" Câu này là Ngự Quân Giao hỏi. Nàng chưa từng rời khỏi Đông Kinh, cũng không đặc biệt muốn đi đâu. Vậy nên, đối với nàng thì đi đâu cũng được chỉ cần có Yêu Thần là được, hai chị em từ nay sẽ không bao giờ bị chia cắt nữa. 

Yêu Thần im lặng rũ mi xuống, nàng chưa từng rồi khỏi lòng Thánh Sơn, đối với nàng thế giới bên ngoài thật sự rất mới mẻ. Nàng muốn đi mọi nơi, ngắm mùa xuân trăm hoa đua nở, tới Kinh Đô của tứ giới. Yêu Tôn từng kể với nàng rất nhiều, rất nhiều về thế giới bên ngoài. Trên trời có Trùng Lai Châu, dưới đất có Vạn Chủng Môn, chốn Ưu Minh có Xích Liên Đạo... Đều là tuyệt cảnh nhân gian của tứ giới. 

Thấy Yêu Thần không trả lời, trong suy nghĩ lại hỗn loạn như vậy. Ngự Quân Giao bèn hỏi: "Hay là ta đi tìm Yêu Tôn của em?" 

Ngự Quân Giao biết Yêu Thần xưa nay dựa dẫm Yêu Tôn, lần đầu tiên rời khỏi một nơi mà mình quen thuộc nhất định không thích ứng được. Nên muốn tìm cách giúp em gái đưa ra lựa chọn, dẫu sao cũng rất dễ đoán đường đi của Yêu Tôn. 

Hận Bắc Chu Đế như vậy, nếu bà ta có cơ hội rời khỏi lòng Thánh Sơn. Nhất định là đi quật mộ mười tám đời Bắc Chu Đế ra cho hả giận rồi. Khả năng này không phải là không thể xảy ra... Ngự Quân Giao không biết mình sao có thể chắc chắn như vậy. Nhưng nàng có cảm giác Yêu Tôn nếu còn sống thoát khỏi mồm của con cự mãng kia thì chắc chắn sẽ chạy tới Bắc Kinh của nước Bắc Trần. 

"Không!" Yêu Thần lắc đầu nói trước con mắt kinh ngạc của Ngự Quân Giao. "Cứ mặc Yêu Tôn, đợi đến khi giải quyết xong chuyện của mình thì Yêu Tôn sẽ đi tìm ta thôi." 

Ồ? Giữa thiên hạ rộng lớn, nếu bà ta muốn đi tìm họ thì biết tìm thế nào đây? Ngự Quân Giao nghĩ thầm. Nhưng nếu Yêu Thần không quan tâm đến chuyện này thì Ngự Quân Giao cần quản làm gì. Vấn đề hiện tại mà nàng quan tâm nhất là: Bây giờ nên đi đâu đây... 

Mười mấy năm qua nàng ngoan ngoãn làm Ngự gia Thần nữ có bao giờ thử trốn nhà đi bụi lần nào đâu. Đối với Yêu Thần đến bên ngoài Thánh Sơn cũng chưa từng qua thì càng không cần nói. Hai cô gái chưa từng có một chút kinh nghiệm bỏ nhà đi du sơn ngoạn thủy. Hiển nhiên mối lo đầu tiên là tiếp theo phải đi đâu... Vấn đề quan trọng phải nhắc ba lần. 

Trong không gian tối đen mịt mù chỉ có ánh sáng lam nhạt từ cánh của Cốt Dạ soi rõ một khoảng nhỏ. Yêu Thần nhìn cánh của Cốt Dạ miên man hồi lâu, như nhận ra được điều gì. Nàng chỉ vào Cốt Dạ, giọng xen chút háo hức nói. "Tới nơi mà nó được sinh ra." 

Ngự Quân Giao kinh ngạc nhìn Yêu Thần sau đó lại nhìn xuống Cốt Dạ trong tay mình. Dung mạo mười phần dịu dàng trong ánh sáng của Cốt Dạ, đôi mắt nàng sáng rực nhìn Yêu Thần. Ngón tay chụm lại thành nấm đấm, hớn hở gõ gõ mấy cái lên chiếc răng bên cạnh mình, nói. "Hãng Lượng ta đi Yêu giới." 

Sau một tiếng 'hú' kỳ dị, Yêu Thần cảm giác như con quái vật đang nổi lên mặt nước. Ánh sáng mặt trời đột ngột xâm chiếm không gian, thay thế cho ánh sáng yếu ớt từ Cốt Dạ. Không khí mang theo mùi gió biển mằn mặn tràn ngập trong không khí. Yêu Thần mừng rỡ hít hà mấy hơi, thật sự không thể hít nổi cái mùi hôi tanh trong miệng Hãng Lượng mà. 

Trước mắt biển rộng xanh biếc, ánh sáng mặt trời phản xạ trên mặt nước, một mảng mênh mang trước mặt đều trở nên lấp lánh. Như đang có hàng triệu ngôi sao nhỏ đậu trên mặt nước, chơi đùa chấp chới. 

Ánh mắt Yêu Thần nhìn cảnh đẹp trước mắt không chớp lấy một cái. Yêu Tôn nói không sai, thế giới này không chỉ có duy nhất một màu trắng xoá. Mà còn có rất nhiều màu sắc lộng lẫy khác đang chờ nàng đến khám phá. 

                                  * 

Đạm U Cốc thuộc địa phận phía bắc Yêu giới, là nơi sinh sống và tụ tập của Điệp tộc. Không phải địa danh nguy hiểm hay gì, chỉ là một nơi khó đến khó đi mà thôi. 

Vì Điệp yêu tu luyện khó khăn hơn so với nhiều loài yêu quái khác. Vì đảm bảo tộc người của mình được phát triển, tu luyện thành hình. Điệp vương không cho phép người ngoài đi vào Đạm U Cốc mà không có lí do. Ngoại trừ sứ giả của Yêu hậu và Yêu Thế tử thì ai cũng phải có lí do mới được vào Yêu tộc. 

"Cô chủ! cô chủ!" Hãng Lượng sau khi hoá thành hình người không ngờ lại là một đứa trẻ chỉ hơn tám chín tuổi. Sau khi đưa họ tới giáp biên giới của Nhân tộc và Yêu tộc, nghe nói họ muốn vào Đạm U Cốc thì nhất quyết kéo Ngự Quân Giao lại không cho cô ấy đi. 

Dáng vóc Hãng Lượng hơi tròn, khuôn mặt trắng múp mũm mĩm áp hết lên đùi Ngự Quân Giao. Hai tay thì gắt gao túm lấy tay áo nàng, quỳ sụp xuống khóc lóc kể lể. Mặt mày Hãng Lượng mếu máo, mắt mũi sưng húp, môi dẩu lên nói: "Lượng đi theo cô chủ lâu như vậy! Vào sinh ra tử vì cô chủ! Vậy mà hôm nay cô chủ đi chơi lại không dẫn Lượng tôi theo.  Sao mà nỡ lòng nào... Huhu..." 

Ngự Quân Giao bực mình muốn kéo tay áo mình ra, nhưng Hãng Lương nắm chặt quá. Chị ta kéo không nổi, lại chẳng thể nào ra tay nổi với Hãng Lượng đành bất lực nhìn Yêu Thần. "Hay là... Cho nó theo nhé! Dù sao nó cũng là yêu quái. Đối với tập tục của yêu quái cũng hiểu rõ hơn ta." 

"Ừm." Yêu Thần gật đầu rất nhanh.  "Nhưng nó phải làm sạch cái mồm của mình trước đã." Đến giờ dù đã rời khỏi cái mồm của Hãng Lượng rất lâu, nhưng mùi tanh tưởi trong miệng của nó vẫn còn ám mãi trên người nàng. Thật sự gây khó chịu cực độ với một người vẫn luôn sống trong một nơi tinh khiết như Thánh Sơn. 

Yêu Tôn đã nói rồi, Hãng Lượng là loại yêu quái rất thông minh, lại trung thành và tốt bụng nhất. Năm xưa nếu như Yêu Tôn có thể dùng một nửa yêu lực của mình để đổi lòng trung của một Hãng Lượng thì cũng bằng lòng. Chỉ tiếc loại yêu quái này linh tính quá cao lại tu thần lực. Chúng chỉ chấp nhận làm tôi của người có ơn hoặc tu thần lực thuần khiết mà thôi. 

Hãng Lượng nghe Yêu Thần nói như vậy thì đứng phắt dậy, rạng rỡ ôm lấy người Ngự Quân Giao, luôn miệng: "Cám ơn cô chủ! Cám ơn cô chủ!" 

"..." 

Ngự Quân Giao lắc đầu với Hãng Lượng, sau đó chỉ về phía Yêu Thần đang lẳng lặng đứng một bên lạnh lùng. "Là Yêu Thần cho phép em đi cùng chứ không phải ta?" 

Hãng Lượng quay đầu nhìn Yêu Thần, người có dung mạo vài phần giống với cô chủ của mình. Sau hai giây quét mắt dò xét thì nó khinh thường hừ một cái. Lại quay đầu tựa vào vai Ngự Quân Giao, cười nịnh nọt. "Dạ! Cám ơn cô chủ!" 

"..." 

Yêu Thần lười để ý, nàng lạnh lùng quay bước, không nhìn tới đôi chủ tớ tình thương mến thương kia nữa. 

Nơi mà Hãng Lượng thả bọn họ xuống là bên bờ phía địa phận của Yêu giới. Bờ bên kia là địa phận của nước Tây Đinh, ranh giới cắt ngang là sông Lệ Quyên. 

Kia bên bờ của Nhân tộc là một khoảng đồng bằng rộng lớn thênh thang, trải dài một màu vàng ươm của ruộng lúa đã trổ bông. Nước sông Lệ Quyên đục ngầu màu phù sa, từng cơn từng cơn sóng nhỏ dập dìu đập vào bờ mang theo bọt nước sóng sánh. Bên này Yêu Thần đạp trên bãi cỏ mềm, đi về phía khu rừng dày, âm u trước mặt. Bàn chân trắng nõn đạp trên cỏ non, bước chân nhẹ như bông không hề để lại chút vết tích trên cỏ. 

Ngự Quân Giao và Hãng Lượng thấy vậy cũng nhanh chóng đuổi theo Yêu Thần. 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play