Thượng Cổ Tử Sinh Hoa

Chương 1: Chào đời


4 ngày


 

Khi nàng biết yêu một người là ngày mà nàng mất đi người, nàng thà rằng mình không yêu người. 

Thời gian không chờ đợi nàng trưởng thành - cũng không cho phép nàng trưởng thành. 

Thiên hạ Tứ giới này bao la rộng lớn, nhưng lại chẳng có một chốn cho nàng trở về.

.…

Dòng họ Ngự là dòng họ lớn nhất ở Đông Lê, họ nổi tiếng với thuật ngự thú và đọc tâm thuật. Không một ai có thể giữ được suy nghĩ của mình trước một Ngự sư. Nhưng thứ khiến họ nổi tiếng lại không phải là tài phép của mình, mà là truyền thuyết về sự ra đời của Thần nữ. 

Oa... oa... 

Lúc này đây, bầu trời trên đầu Ngự gia trong trẻo đến mức có thể nhìn thấy Trùng Lại Châu vàng son chói lọi cao cào. Trời quang mây tạnh, ánh sáng từ chiếc cầu vồng rực rỡ vắt ngang toà dinh phủ rộng lớn như thể nó mọc ra từ đây. 

Tiếng khóc vang lên như êm tiếng chuông ngân, từng làn từng làn sinh cơ màu ngũ sắc như suối chảy ra từ mọi ngóc ngách trong phòng sanh. Len lỏi vào lòng người, khiến cho sức lực và cả tâm thần đã hao kiệt của người như được khôi phục lại hoàn toàn. Xung quanh trăm dặm, muôn hoa lặng thầm, rục rịch nở rộ nhờ luồng sinh khí dồi dào kia. Thực vật hay sinh vật có linh tính đều điên cuồng cắn nuốt, cố hết sức hấp thụ làn sinh khí trời ban này. 

"Sinh rồi... sinh rồi... là một cô chủ..." Bên trong phòng sanh, sau tiếng khóc 'oang oang' của trẻ sơ sinh là tiếng bà đỡ mừng rỡ hét lên. "Gì... Haha... Mừng Đức Ông... mừng Đức Bà... là Tam thượng Thần nữ..." 

Chốc sau, cánh cửa phòng sanh hé mở, một bà đỡ bước ra với một cái bộc trắng trong tay. Dẫu cho trên mặt đều là sự mệt mỏi và căng thẳng vẫn không làm mất đi nụ cười trên môi bà. 

Bà giao đứa bé vào tay một người đàn ông, rồi quỳ gối xuống nói: "Chúc mừng Đức ông." Dứt lời, cũng không cần chờ người đàn ông gật đầu đã vội vàng quay ngược lại phòng sanh. Dù là Yêu nữ hay gì đi chăng nữa thì bà cũng phải làm hết chức trách của mình.  

Người đàn ông này vừa là Trưởng tộc của Ngự gia hiện tại, cũng vừa làm Thái phó cho Thế tử Đông Cung - Ngự Quân Bằng. Chính là cha ruột của Tam thượng Thần nữ vừa chào đời…

Lúc này, chỉ thấy trên mặt Ngự Quân Bằng là niềm vui sướng và kiêu hãnh tột cùng. Ông chính là cha ruột của Tam thượng Thần nữ... Đông Kinh đệ nhất nhân chính là con gái ông. 

Sau này trên triều đình có ai còn dám đả động tới ông. Ai còn dám coi khinh Ngự gia sa cơ lỡ vận... Tông tổ Ngự gia muôn đời hiển hách.

"Đã gần hai trăm năm qua Ngự gia chưa từng có một Tam thượng Thần nữ nào." 

"Đây là điềm lành! Đại cát đại lợi!" 

Hơn ba trăm người vây quanh một căn phòng, trên khuôn mặt mỗi một người đều là sự khấp khởi vui mừng. Giây trước còn hồi hợp bất an, nhưng giây sau đã phấn chấn nhảy cẳng lên vui mừng. Nhưng giữa lúc không khí hoà hoãn vui vẻ thì lại có kẻ thích phá đám. 

"Nhưng chẳng phải khi Tam thượng Thần nữ xuất hiện thì khả năng cũng sẽ sinh ra Ngục luyện Yêu nữ hay sao?" 

Sau câu nói này, tiếng cười và tiếng hân hoan dần vụt tắt. Không khí hoà hoãn, nhẹ nhàng vừa mới được thả lỏng ngay tức thì trở lại sự yên ắng. Yên ắng đến đáng sợ, những ánh mắt dè chừng và bất an lại một lần nữa hướng về phía phòng sanh. Tiếng sản phụ la hét rên rỉ vẫn tiếp tục dù đã sinh xong một đứa, hình như còn có dấu hiệu kéo dài. 

Trán của tất cả già trẻ, lớn bé, đàn ông hay đàn bà, chỉ cần đứng trong sân đều cảm thấy lạnh từ trong người ra tới sống lưng. Mồ hôi trên trán đổ xuống còn muốn nhiều hơn cả sản phụ đang vật vã sanh con trong phòng kia. 

Truyền thuyết về Thần nữ của Ngự gia thật cũng không phải là truyền thuyết li kỳ gì cho cam. Mà chỉ là truyền thừa huyết mạch của những người trong dòng họ Ngự mà thôi. Chỉ là do lịch sử dòng họ ghi chép lại…

Thần nữ khi được sinh ra sẽ mang giữa trán một vết bớt dài hình giống như lá trúc màu ngũ sắc. Tam thượng Thần nữ chính là sự kết hợp giữa ba lá trúc như vậy, chỉ có điều hai lá bên sẽ ngắn hơn lá giữa một chút. Điều này có nghĩa là thiên phú của Tam thượng Thần nữ sẽ mạnh hơn gấp ba lần so với Thần nữ bình thường. 

Vì vậy, đối với toàn bộ Ngự gia thì đây chính là một sự kiện chấn động và vui mừng. Nhưng kèm theo đó là nỗi sợ hãi khi nghĩ tới đứa bé kế tiếp sẽ là Ngục luyện Yêu nữ. 

Ầm…

Bầu trời vốn dĩ đang nắng ấm, trời quang lại đột nhiên đổ mây tím đỏ sẫm, sấm chớp ì đùng. Chẳng mấy chốc mà mặt trời đã bị mây đen che phủ, vạn vật chìm trong bóng tối. 

Sắc mặt của những người trong sân đều chợt biến sắc, xanh mét như tàu lá chuối. Tất cả đồng loạt đứng dậy, đồng tử co rút, hoảng sợ nhìn về phía phòng sanh. 

Bốn cái bóng xám vút qua vội vàng trên đỉnh đầu những người trong sân, dừng lại trên mái nhà của phòng sanh. Bốn người phân ra đông, tây, nam, bắc, đầu ngón tay đưa lên môi cắn nát. Dùng máu của mình vẽ trận pháp trên không trung, mỗi người một đồ pháp trận. Phân chia rõ ràng liền mạch, trong quá trình không ai nói với ai câu nào. Trên mặt nghiêm nghị, mày cau chặt, ánh mắt nhìn chăm chú vào pháp trận của chính mình. Nghiêm túc trên từng đường máu, chỉ sợ sẽ có bất trắc gì thì vạn kiếp bất phục. 

Bốn pháp trận nhỏ màu vàng kim xuất hiện, loé ra thứ ánh sáng vàng sáng rực thần thánh đến chói loà cả mắt. Vẽ xong trận pháp, bốn người lập tức tay kết ấn, hạ pháp trận xuống dưới chân mình. Pháp trận từ từ lớn lên, chạm vào nhau rồi hoà hợp đan lại với nhau phía trên mái nhà. Tựa như nột tấm thiên la địa võng giăng kín cả căn phòng sanh nhỏ bé, che lấp cả một khoảnh trời. 

Để có thể được Ngự gia mời đến trấn yểm chú phong ấn sức mạnh của Yêu nữ thì đều là cao nhân đắc đạo. Nhưng hôm nay lại có thể khiến cho những vị cao nhân này mặt cắt không còn chút máu. Ai có thể ngờ lại là một đứa trẻ còn chưa kịp sanh ra khỏi bụng mẹ đâu chứ…

Không biết vị Ngục luyện Yêu nữ vừa mới sinh này sẽ gây ra sóng to gió lớn gì cho thiên hạ đây. Nhưng trên thế gian này... người có đầu óc đều biết... 

Yêu nữ trời sanh bản tính ngang tàn, hiếu sát. Lấy tử khí làm thức ăn, lấy sinh mạng làm trò tiêu khiển. Trời sanh yêu lực sẵn có, thiên phú so ra còn mạnh hơn Thần nữ gấp mấy lần. 

Oa... oa…

Tiếng khóc vang văng vẳng, xuyên qua mái nhà ngói lưu ly xanh biếc. Chọc thẳng lên chín tầng mây, tử khí tím sẫm phá tung vách phòng. Ngang ngạnh xuyên qua khung cửa sổ mà đánh thẳng tới những người trong sân. Chỉ kịp đến trước mặt những người trong sân thì bị buộc phải dừng lại. Vì bị sinh khí phát ra từ cơ thể của đứa bé trong lòng người đàn ông - cũng chính là chị gái song sinh của mình. 

Ngự Quân Bằng và toàn bộ người trong sân mặt biến sắc, vội vàng khinh thân phi người lùi lại phía sau. 

Đột ngột, từ đâu không biết... một ngọn lửa đỏ tía bùng lên dữ dội ở bên trong phòng sanh ra tới. Đánh thẳng lên trận pháp mà đám người áo xám kia vừa dựng xong, không có một chút cảnh báo…

Răng... rắc... 

Âm thanh nhỏ như tiếng kim rơi lại vang vọng rõ ràng trong lòng mỗi người có mặt tại đây. Tất cả đều không khỏi trợn mắt lên kinh hãi, khiếp vía nhìn cảnh tượng chưa từng xảy ra này. 

Phụt…

Bốn vị đạo trưởng của Thành Huyền tông lần lượt hộc máu, nhìn vẻ mặt giống như bị nội thương dữ lắm. Mặt người người xanh tái nhợt trắng xám, thất thiếu bất đầu chảy máu. Nhưng thủ pháp trên tay vẫn kết rất nhanh, còn nhanh hơn lúc bắt đầu gấp mấy lần. 

A…

Từ trong gian phòng sinh, bà đỡ mang theo một thân người đầy lửa tía, cả người đã bị đốt gần như không còn hình dạng gì nữa. Ra đến bên cửa thì cơ thể đã không chịu nổi mà ngã nhào xuống đất. Dẫu vậy, bà đỡ vẫn gắng sức gào lên: "Ngũ Hoạ Điềm... Ngục luyện Yêu nữ... Đức bà đã bị thiêu chết rồi..." 

Ầm…

Âm thanh đổ vỡ vang lên từ phía sau gian phòng sanh, tiếng đánh nhau chan chát. Khiến cho những người trong sân đều giật mình, Ngự Quân Bằng ôm con gái lớn, hai mắt đỏ ngầu phi thân lên, bừng bừng lửa giận nhìn về phía sau phòng sanh. 

Tuy rằng pháp thuật của Ngự gia không thể so sánh với ngàn năm trường tồn của Thành Huyền. Nhưng trong bốn nước cũng tự tin không thua kém bất kỳ dòng họ hoàng thất nào. 

Chỉ thấy phía sau những hòn non bộ bằng ngọc thạch, một cái bóng đen không có hình dạng đang điên cuồng chạy trốn một đứa trẻ bảy tám tuổi. Cái bóng đen khi thì biến thành rắn lớn, lúc lại hoá thành chó dữ, sau lại luồn lách qua những kẽ hở nhỏ như một sợi chỉ. Hành động giảo hoạt và tinh ranh giống như loài cáo, nhưng cái bóng đen lại không phải là cáo tinh. 

Còn đứa trẻ bảy tám tuổi kia thì người đàn ông nhận ra. Đứa trẻ mà Thành Huyền tông mang theo, đời đệ tử thứ một ngàn hai trăm chín mươi chín của Thành Huyền tông - Nghênh Thiên. 

Áo bào màu xám tung bay, từng đường kiếm khí phách mang theo thần lực mạnh mẽ quét tới. Dễ dàng chặn lại đường đi của cái bóng đen không hình dạng kia. Dù vậy, nhưng do tuổi nhỏ nên đạo hạnh không bằng cái bóng đen kia, nhiều lần cũng ăn không ít khổ…

Ngự Quân Bằng nhìn mãi nhưng cũng chẳng nhìn ra cái bóng đen kia là cái gì. Vì không thể nhìn thấy mắt của cái bóng, nên ông chẳng thể nào đọc được suy nghĩ của nó. Chẳng biết cái bóng kia xuất hiện trong ở Ngự gia để làm gì, cũng chẳng giúp gì Nghênh Thiên được. Vì nếu như ông bế đứa bé đi quá xa những người khác, không có sự bảo hộ của sinh khí. Những người kia sẽ bị tử khí quái dị kia ăn mất, trở thành một luồng tử khí khác bị Ngục luyện Yêu nữ biến thành đồ ăn mà nuốt vào bụng. 

Cái bóng đen dường như không có ý muốn hại Nghênh Thiên, vì vậy cũng không có ra tay hết sức mình. Sau một cái long vỹ khổng lồ cuối cùng cũng chặn được sự bám riết không buông của đứa trẻ Nghênh Thiên. Biến mất sau những làn trúc xanh rì... 

Bên này, sự bành trướng của Ngục hoả đã bị áp chế hoàn toàn dưới sự hợp công của bốn vị Chân sư Thành Huyền. Tử khí vừa rồi vẫn còn nghênh ngang giờ thì yểu xìu rút lui vào trong phòng sanh như thủy triều. 

 

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play