Phản Kháng Cùng Thương Tổn

Chương 2: Hai cha con tới


1 tuần


Kiều Nam Văn vào đại học năm 18 tuổi, mùa hè năm đó cô gặp Lục Tẫn Lâm.

Khi đó, Lục Tẫn Lâm hơn cô bốn tuổi, đến trường phát biểu với tư cách là một cựu sinh viên xuất sắc. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, đôi mắt cô như bị một tấm vải đen che phủ, trong không gian tối tăm, cô chỉ có thể nhìn thấy tia sáng phát ra từ Lục Tẫn Lâm.

Anh bước tới, mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc, chất giọng trong trẻo dễ nghe, anh ôn tồn nói: “Bạn đồng học này, bạn đang che mất màn hình phía sau rồi.”

Kiều Nam Văn xấu hổ đỏ mặt, lúng túng nói xin lỗi.

Người bạn cùng phòng mới gặp trêu chọc cô: "A Văn, cậu đúng là một nhỏ mê trai, nhìn thấy trai đẹp liền trở nên ngốc thành cái dạng này."

Cô nghe bạn cùng phòng nói Lục Tẫn Lâm là con trai út của nhà họ Lục, anh ấy có thể sẽ là người thừa kế của cả tập đoàn trong tương lai.

Sau này, qua vài lần tiếp xúc, Lục Tẫn Lâm đã tỏ tình với cô.

Cô vẫn chỉ là một thiếu nữ, cứ thế ma xui quỷ khiến hẹn hò với anh.

Sau khi chứng kiến mọi thủ đoạn hèn hạ của anh, cô muốn chia tay nhưng đã quá muộn.

Cô vẫn nhớ lần đầu tiên Lục Tẫn Lâm đưa cô về nhà ra mắt cha mẹ anh, ánh mắt đáng thương và bất lực của cha Lục khi ông nhìn cô. Nếu lúc đó cô có thể nhìn thấy chút thương cảm trong mắt họ, thì có lẽ cô đã có thể trốn thoát kịp thời.

Cô kết hôn với anh khi cô mới hai mươi tuổi, và trong năm đó cô sinh ra Lục Duyên Duyên.

Khi nhìn thấy đứa trẻ nhăn nheo, lần đầu tiên cô nhận ra, mình đã thực sự kết thúc, cả cuộc đời cô đã kết thúc.

Lúc đó, Lục Tẫn Lâm ôm đứa bé vào lòng, nói vào tai cô: “A Văn, em xem, dù em không thích nhưng em vẫn sinh cho anh một đứa con. Em xem, cho dù mọi người có ghét anh, anh vẫn tự mình tạo ra một mái ấm cho chính mình."

Anh hôn lên khuôn mặt tái nhợt của Kiều Nam Văn, áp lên trán cô, nói: “Em là vợ anh, đứa bé này là con anh, sau này ai dám chia rẽ anh với vợ con của anh, anh sẽ cho hắn biết anh có thể làm được bao nhiêu chuyện ghê tởm..."

Nhiều năm như vậy, Kiều Nam Văn không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Tẫn Lâm, tính chiếm hữu biến thái như vậy khiến cô không rét mà run.

Cô vẫn không hiểu sao mẹ Lục Tẫn Lâm hiền lành tốt bụng, cha anh lại hiểu đạo lý mà Lục Tẫn Lâm sinh ra đã như một con súc vật.

Cô nằm trên giường khoảng mười phút rồi đứng dậy.

Trần Tố Anh đang bận rộn trong bếp, còn Kiều Chấn Lập thì đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách.

Nhìn thấy Kiều Nam Văn đi ra, Kiều Chấn Lập nói: “Ăn quả táo này đi, sắc mặt lúc nào khó coi, do không ăn đủ trái cây đấy.”

Kiều Nam Văn lấy quả táo gọt vỏ khó coi đặt trên đĩa, cắn từng miếng nhỏ rồi nói: “Anh ta muốn tới đây.”

Kiều Chấn Lập buông cuốn sách trong tay xuống: “Nó tới đây làm gì?”

Trần Tố Anh nghe cô nói xong liền từ trong bếp đi ra, hỏi: " Nó muốn tới đây?"

Kiều Nam Văn gật đầu: “Đúng vậy, anh ta nói cũng sẽ cùng Duyên Duyên tới đây.”

Kiều Nam Văn ban đầu không muốn cưới anh, nên cô đã chạy về nhà vào ngày cưới.

Lục Tẫn Lâm tìm tới nhà cô, mỉm cười, chĩa súng vào đầu Kiều Chấn Lập, nói, nếu các người không dễ dàng với tôi, vậy thì chúng ta hãy cùng nhau xuống địa ngục đi.

Trần Tố Anh và Kiều Chấn Lập cả đời làm giáo viên, họ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sợ hãi đến mức ngã xuống đất.

Cặp vợ chồng già trông vui vẻ hơn khi nghe tin Lục Duyên Duyên cũng đến.

Trần Tố Anh nắm tay Kiều Nam Văn hỏi: "A Văn, Nó... không đánh con đúng không?"

Kiều Nam Văn hỏi lại: “ Anh ta đánh con làm gì?”

Kiều Chấn Lập đập bàn: "Nó dám! Nếu nó dám đánh con gái tôi, tôi sẽ liều mạng với nó!"

Trần Tố Anh đuổi Kiều Chấn Lập: “Ông vào bếp nấu cơm, xử lý mấy con tôm đó đi.”

Kiều Chấn Lập quay sang một bên: “Tôi không làm, tôi sẽ không làm cho thằng cặn bã đó ăn!"

"Đâu chỉ có nó ăn, A Văn và Duyên Duyên cũng thích ăn tôm mà."

Kiều Chấn Lập nghe xong lại đứng dậy đi vào bếp.

Khi Lục Tẫn Lâm tới nơi đã là sáu giờ chiều, mặt trời đã lặn thành một đường thẳng. Anh không mang theo tài xế nên tự mình lái xe đưa Lục Duyên Duyên về đây.

Kiều Chấn Lập và Trần Tố Anh đều không ra chào đón anh.

Anh đỗ xe, nhìn thấy Kiều Nam Văn ở cửa, cười đi tới, ôm eo Kiều Nam Văn, hôn lên mặt cô, xoa xoa cánh tay cô, nói: “Buổi tối thời tiết sẽ chuyển lạnh, em nên mặc thêm quần áo đi.”

“Trời không lạnh.” Cô nói.

Lục Duyên Duyên đeo chiếc cặp nhỏ trên lưng chạy tới, bổ nhào vào người cô: "Mẹ, con ở đây! Con mang bánh quy về cho mẹ!"

Nói xong, nó đặt cặp sách xuống, lục lọi bên trong.

Kiều Nam Văn ngồi xổm xuống nói: "Thật sự là chính con làm sao, tốt lắm nha."

"Đúng vậy! Thầy chỉ giúp con một chút thôi!"

Lục Duyên Duyên lấy ra một chiếc hộp nhỏ đầy màu sắc.

"Mẹ ơi, đây là bánh quy con làm!"

Kiều Nam Văn cầm lấy chiếc hộp, mở ra, bên trong có ba chiếc bánh quy trang trí sô-cô-la được đặt ngay ngắn.

Lục Duyên Duyên lấy ra một miếng nói: "Mẹ, miếng này cho con, bởi vì miếng này hơi nhão, có thể sẽ đắng."

“Có đắng thì đừng ăn.” Lục Tẫn Lâm nói.

Lục Duyên Duyên kiêu ngạo đáp: “Không sao đâu, con có chịu khổ cũng không sao, chỉ cần mẹ ăn đồ ngọt là được!”

Nó thúc giục Kiều Nam Văn: “Mẹ, nhanh ăn đi, ngon thật đấy!”

Kiều Nam Văn lấy một miếng trong hộp ra cắn một miếng, không ngon lắm. Nhưng cô vẫn khen: “Ừm ngon quá, Duyên Duyên thật giỏi.”

Lục Tẫn Lâm cúi người nói: “Cho ba ăn cùng với, được không?”

Lục Duyên Duyên bĩu môi nói: "Không, cái này con làm cho một mình mẹ con thôi, lần sau con sẽ làm cho ba!"

Lục Tẫn Lâm cầm lấy cổ tay Kiều Nam Văn, cắn một miếng vào chỗ cô vừa cắn, sau khi nuốt xuống nói: “Tay nghề của Duyên Duyên không tốt, mùi vị không ngon, mẹ con nhất định sẽ không thích.”

Lục Duyên Duyên giận dỗi nói: "Ba hư, con không thích ba nữa! Ba là một kẻ xấu xa!"

Kiều Nam Văn đem bánh quy bỏ vào trong hộp: “Duyên Duyên, đừng làm loạn, yên nào.”

Trần Tố Anh vừa ra khỏi nhà thì nghe thấy tiếng trẻ con.

"Ôi, Duyên Duyên, sao vậy? Tại sao con khóc?"

“Ba nói bánh quy của con không ngon, ba cũng nói mẹ không thích bánh quy của con!”

Trần Tố Anh không nhìn Lục Tẫn Lâm mà kiên nhẫn dỗ dành Lục Duyên Duyên: "Đừng khóc, Duyên Duyên làm bánh quy ngon nhất! Nào, vào trong trước đi, bà ngoại sẽ chiên bánh nếp cho con, vào nhanh đi."

Lục Tẫn Lâm cởi cặp sách của Lục Duyên Duyên ra, chào Trần Tố Anh:“Mẹ.”

Trần Tố Anh chỉ khẽ gật đầu rồi ôm Lục Duyên Duyên vào nhà mà không đáp lại.

Kiều Nam Văn cũng muốn đi theo.

Lục Tẫn Lâm nắm lấy tay cô nói: “Anh mang theo một ít quà tặng ba mẹ, cùng anh quay lại lấy đồ một chút.”

Kiều Nam Văn cùng anh đi ra khỏi sân, xung quanh xe của Lục Tẫn Lâm đang có vài người đàn ông trung niên đang nói chuyện.

"Lão Vương, ông có nhận ra chiếc xe này không? Nhìn rất đẹp, con trai tôi luôn nói muốn mua một chiếc ô tô, tôi thấy chiếc này khá tốt!"

“Tôi không biết, nhưng nó chắc hẳn khá đắt.”

"Đây là Maybach, nhìn cấu hình của chiếc xe này, tôi nghĩ chắc cũng tầm một  ngàn vạn đấy."

"Hừ, cậu con rể nhà họ Kiều này mỗi lần tới đây đều lái xe đẹp như vậy, không biết nó muốn khoe cái gì với bọn nhà quê chúng ta."

“A Văn cũng có năng lực đấy, bắt được chàng rể rùa vàng như vậy.”

"Chả thế, đang học Đại học đã sinh con cho người ta, cũng lợi hại lắm!"

Một số người đàn ông vừa nói chuyện vừa chạm vào xe của Lục Tẫn Lâm.

Nhìn thấy Kiều Nam Văn và Lục Tẫn Lâm từ trong sân đi ra, tất cả đều im lặng, người dẫn đầu chào hỏi Kiều Nam Văn: “A Văn, trở về thăm cha mẹ à?"

Kiều Nam Văn gật đầu: "Vâng, chú Lý, chú có muốn vào trong ngồi không? Chúng ta cùng nhau ăn một bữa."

“Không, không, bọn chú chỉ đi dạo thôi.”

Lục Tẫn Lâm mở cửa xe, lấy đồ đạc ở ghế sau ra.

Chú Lý ngó đầu nhìn: "Trời, Tiểu Lục thật là hiếu thảo! Mang nhiều quà đến vậy.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play