Ánh nắng giữa trưa gay gắt, xuyên qua lớp kính tiến vào, khiến đôi mắt người ta nheo lại.
Kiều Nam Văn nằm trên giường, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào một con côn trùng đang đậu trên cửa sổ.
Lại nhìn ra xa hơn, là những tảng đá đen nhấp nhô cùng vùng biển mênh mông. Sóng vỗ từng đợt vào ghềnh đá, cuốn theo những con cá lên bờ.
Thủy triều chắc sắp lên rồi…
Kiểu Nam Văn nghĩ vậy.
Cô lớn lên ở làng chài nhỏ này, nên đã quá quen thuộc với quy luật lên xuống của thủy triều.
"A Văn, ra đây đi, đồ đạc đã thu dọn xong cho con rồi. Mẹ còn rán cả bánh nếp, con mang về cho thằng bé ăn." Giọng của mẹ vang lên từ trong phòng khách.
Một lúc sau, Kiều Nam Văn trả lời: "Để đó đi, mai con về."
Sắc mặt Trần Tố Anh thay đổi, hướng vào phòng hỏi: "Sao không về? Có phải không khỏe ở đâu không?"
Kiều Nam Văn nói: "Không, chỉ là hơi mệt, mai con về."
Trần Tố Anh xoa xoa tay, do dự một chút, lại gọi: "A Văn, vậy con nói với nó chưa?"
"Lát nữa con sẽ gọi điện thoại cho anh ấy."
"Thế được rồi..."
Bà nhìn sang người chồng đang ngồi trên ghế sô pha gọt táo, nói: "Chỉ biết ăn."
Con dao gọt trái cây trong tay Kiều Chấn Lập thực sự quá cùn, khiến quả táo hoàn hảo trở nên lồi lõm. Ông "hừ" một tiếng nặng nề, dùng cán dao gõ vào cạnh bàn.
“Thật là tạo nghiệp, tạo nghiệp…” Ông vừa nói, vừa dùng con dao cùn đập liên tục vào bàn.
Trần Tố Anh đi tới, liếc ông một cái, nói: "Ông có thể im miệng không? Lúc nào cũng la hét lung tung cái gì vậy!"
Kiều Chấn Lập nhét quả táo gọt vỏ xấu xí vào miệng, như đang tức giận, nhai chóp chép to tiếng.
Trần Tố Anh cũng cầm lấy một quả táo, lấy con dao cùn trong tay Kiều Chấn Lập, gọt vỏ táo, lải nhải nói: "Sau này đừng nói những lời như vậy nữa, khó khăn lắm A Văn mới về nhà được một lần, ông lại chỉ biết chọc cho con nó phiền lòng..."
Kiều Chấn Lập cắn quả táo, dùng tay áo thô lỗ lau mắt, khiến mắt đỏ bừng.
Trần Tố Anh nhìn ông một cái, lại nói: "Một ông già to xác như ông còn khóc cái gì? Thấy xấu hổ không?"
Kiều Chấn Lập quay sang hướng khác, giọng điệu cứng rắn: "Tôi thương con gái mình, không được sao?"
Trần Tố Anh thở dài: "Chuyện đã qua rồi, A Văn và nó hiện giờ cũng sống tốt, con cũng có rồi, ông cứ nhắc lại chuyện đó làm gì?"
Kiều Chấn Lập không nói gì nữa, hồi lâu sau, chỉ lại nhẹ nhàng thở dài: “Tạo nghiệp…”
Con người, từ xưa đến nay vẫn vậy.
Khi không thể thay đổi được điều gì, họ chỉ có thể đổ lỗi cho số phận. Đem tất cả những chuyện ngoài ý muốn, đổ lỗi cho một câu “tạo nghiệp”, như vậy có thể giảm bớt một chút cảm giác bất lực.
Kiều Nam Văn nghe tiếng cha mẹ cãi nhau trong phòng, từ trên giường đứng dậy, đi đến chiếc bàn học nhỏ. Kéo ngăn kéo ra, bên trong là một đống ảnh cũ ngày xưa.
Cô buồn chán lật xem, chúng là ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của cô.
Từ tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học thì đột nhiên dừng lại......
Cô nhìn thấy một bức ảnh của Lục Tẫn Lâm, được chụp khi cô và anh lần đầu yêu nhau.
Khi đó, Lục Tẫn Lâm mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, nở nụ cười rất đẹp trai. Cô ngượng ngùng nắm tay anh, không dám nhìn vào máy ảnh.
Kiều Nam Văn suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không hiểu tại sao mình lại đi đến bước đường này.
Năm nay cô mới hai mươi bốn tuổi, nhưng lại buồn tẻ như một bà già khô héo sắp chết, tê liệt, chán nản, đờ đẫn không còn chút sức sống.
Đôi khi, cô không thể biết liệu tất cả những chuyện này có phải là thật hay không. Làm sao cô, một người rất yêu đời, lại có thể kết hôn ở tuổi hai mươi, còn sinh con?
Trong khi mọi người xung quanh đang vật lộn với những bất ổn của chính mình trong cuộc sống thì cô đã trở thành một người mẹ, trở thành một người vợ không biết ăn nói của người khác, giống như một chiếc đồng hồ cổ không còn kêu được nữa.
Sau khi ngồi ngây ra một lúc, chiếc điện thoại di động ném trên giường reo lên, người gọi đến - Chồng - hiện lên trên màn hình.
Cô nhấc điện thoại lên và nhấn trả lời.
“A Văn, em vẫn chưa về sao?” Giọng nói của Lục Tẫn Lâm nhẹ nhàng dễ nghe, giống như một người chồng ân cần.
Kiều Nam Văn trầm mặc một lát, không biết nên trả lời thế nào, trước mặt người đàn ông này cô luôn phải đề phòng. Ngay cả khi cô tức giận, người đàn ông này cũng không thực sự làm gì cô, nhưng cô vẫn giữ thói quen như bước đi trên băng mỏng.
“Sao lại không nói gì?” Anh hỏi lại.
"À, ừm... Em cũng vừa định gọi cho anh. Hôm nay em sẽ không quay lại, ngày mai em sẽ gọi lại cho anh."
Vừa nói xong, hô hấp của Kiều Nam Văn gần như cứng lại, sợ anh sẽ nói ra lời uy hiếp.
Cô luôn nhát gan như vậy, trông gà hoá cuốc, giống như một con cừu non chờ bị làm thịt, mỗi giờ mỗi phút đều sống trong lo sợ.
Lục Tẫn Lâm ở đầu bên kia im lặng một lúc, mới hỏi: "Em lại làm sao vậy? Anh lại làm gì khiến em không vui sao?"
"Anh nói gì vậy, em chỉ hơi mệt, với lại thủy triều cũng đang lên, em đang nghĩ sáng mai sẽ cùng cha mẹ em đi thu lưới đánh cá rồi mới về."
Giọng nói của Lục Tẫn Lâm trở nên trầm hơn, rõ ràng không vui: “Em không quay lại thì anh với con trai phải làm sao bây giờ?”
Kiều Nam Văn trả lời: “Không phải em không về, mà ngày mai em mới về.”
"Vậy em tự nói chuyện này với con trai của em đi."
Giọng nói non nớt của một đứa trẻ vang lên từ đầu bên kia điện thoại: "Mẹ, mẹ, sao mẹ không về? Con mang bánh quy từ nhà trẻ về, muốn đưa cho mẹ đây, sao mẹ không quay lại?"
Lục Tẫn Lâm thì thầm vào tai đứa trẻ: “Nói với mẹ đi, mẹ ơi, mẹ không cần con nữa ạ?”
Lục Duyên Duyên bĩu môi, lớn tiếng nói: "Mẹ ơi, mẹ không cần con nữa ạ? Con ngoan lắm, mẹ ơi, con thực sự rất rất yêu mẹ, mẹ sớm quay về nhé!"
Kiều Nam Văn nhẹ nhàng nói: "Tại sao mẹ lại không cần con? Mẹ đang ở với ông bà ngoại, ngày mai mẹ sẽ về, đến lúc đó con mang cho mẹ đồ ăn ngon, được không?"
Lục Duyên Duyên vẫn ấm ức: “Nhưng mẹ ơi, nếu ngày mai mẹ mới về, bánh quy sẽ không ăn được nữa. Những chiếc bánh quy này là do thầy dạy chúng con làm, nhưng con chỉ làm ba miếng thôi.”
"Ồ, thì ra là vậy, Duyên Duyên giỏi quá. Con bảo bảo mẫu gói bánh quy lại nhé, ngày mai mẹ về có thể ăn ngay."
Lục Duyên Duyên lại đắc ý nói: "Mẹ, con làm ba miếng, con ăn một miếng, mẹ ăn hai miếng!"
Kiều Nam Văn hỏi: “Không làm cho ba sao?”
“Không, con không muốn làm cho ba, ba lúc nào cũng hung dữ với con, con không muốn làm cho ba đâu.”
Lục Tẫn Lâm ôm đứa bé vào lòng, cù lét: “Tiểu tử thối này, ngày nào ba cũng mua đồ chơi cho con mà còn không thích ba à?”
Lục Duyên Duyên cười lớn, cáo trạng với Kiều Nam Văn: "Mẹ ơi, mẹ mau cứu con với, ba lại hành hạ với con nữa rồi, mẹ mau quay lại đi mẹ!"
“Được rồi, đừng náo loạn nữa, ngày mai mẹ sẽ về.”
Lục Tẫn Lâm lại nói nhỏ vào tai đứa bé: “Nói với mẹ, con rất nhớ mẹ, mong mẹ sớm quay lại.”
Lục Duyên Duyên nhìn điện thoại, giọng nức nở kêu lên: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều lắm, mẹ mau về đi mẹ!"
Kiều Nam Văn nhẹ giọng nói: “Ngày mai mẹ sẽ về, lúc con chuẩn bị đi ngủ, mẹ sẽ gọi video và kể chuyện cho con nghe, được không?”
“Được ạ!”
Lục Tẫn Lâm lấy lại điện thoại từ trong tay đứa bé, nói: “Để anh dẫn Duyên Duyên đi tìm em, Duyên Duyên đã lâu không gặp ông bà ngoại rồi.”
Kiều Nam Văn làm sao có thể từ chối được, cô chưa bao giờ có thể ngăn cản được việc Lục Tẫn Lâm muốn làm.
"Được rồi, vậy hãy cẩn thận."
Lục Tẫn Lâm cười: “Ừ, anh yêu em.”
Kiều Nam Văn không trả lời.
Cô cúp máy, rồi lại nằm lên giường.