Thẩm Kinh Châu vừa đưa bé con vào trong biệt thự.
Má Vương ở trong nhà giật mình khi trông thấy bé con, cái chổi lông gà trên tay đột nhiên rơi xuống đất.
- Đứa trẻ này, sao lại giống phu nhân đến vậy?
Thẩm Kinh Châu cau mày, sắc mặt trở nên xám xịt.
Má Vương lập tức nhận ra bản thân đã lỡ lời, nên vội vàng im lặng.
- Má tìm thử xem trong nhà còn đồ vật nào của Khương Tuế, hay thứ gì đó còn dính tóc của cô ta hay không.
- Vâng, thưa tiên sinh.
Má Vương vội vàng đi tới phòng kho.
Quả nhiên, bởi vì trông tôi và bé con rất giống nhau nên Thẩm Kinh Châu cũng nghi ngờ, rằng bé con có liên quan đến tôi.
Trong căn nhà này, những đồ liên quan đến tôi đều không dễ tìm.
Khi ly hôn, tôi nhớ rằng mình chẳng thể đem đồ đạc đi, tôi còn chưa kịp xách vali ra cửa thì Thẩm Kinh Châu đã cho người thu dọn những thứ còn sót lại của tôi và đốt hết chúng.
Mười phút sau, má Vương cuối cùng cũng từ phòng kho dưới hầm lên, bà ấy tìm thấy một sợi tóc của tôi chắc là từ một bộ quần áo chưa kịp vứt.
Người thư ký nhận lấy sợi tóc đó.
Rồi Thẩm Kinh Châu liếc nhìn sang bé con vẫn đang ngơ ngác đứng ở bên cạnh.
Người thư ký bước đến bên cạnh của bé con.:
- Cô bé ngoan, con có thể tặng chú một sợi tóc không?
Bé con:
- Được ạ.
Bé con ngoan ngoãn gật đầu.
Người thư ký khẽ giật một sợi tóc của bé xuống.
Lúc này Thẩm Kinh Châu đang ngồi thoải mái trên ghế sofa lớn:
- Lấy được kết quả càng nhanh càng tốt.
Người thư ký nhận nhiệm vụ rồi rời đi.
Trong căn phòng to lớn chỉ còn lại ba người là Thẩm Kinh Châu, má Vương và bé con. - bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT / Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích
Bé con luôn căng thẳng rồi cảnh giác nhìn xung quanh.
Má Vương cũng quan sát con bé, trước kia tôi đã từng đối xử rất tốt với má Vương, lúc này bà ấy nhìn bé con càng có hảo cảm hơn.
Nhưng ở đây Thẩm Kinh Châu mới là người quyết định.
Thẩm Kinh Châu ngồi trên ghế sofa, còn bé con thì thận trọng từng chút liếc nhìn anh một cái.
Một phút sau.
Cuối cùng Thẩm Kinh Châu cũng lên tiếng:
- Đưa con bé đi tắm rồi thay cho nó một bộ quần áo sạch.
Má Vương liền trả lời:
- Vâng, thưa Thẩm tổng.
Rồi lập tức tiến tới và nắm lấy tay bé con.
- Nào cô bé, con đi cùng má Vương nhé.
Ở trên chiếc bồn tắm ấm áp, bé con ngồi xổm trong chiếc bồn tắm đầy bọt, ánh mắt bé vừa thoải mái vừa cảnh giác.
Bé con theo tôi sống ở quê nên chẳng được hưởng thụ gì nhiều, đừng nói là chiếc bồn tắm to như thế này, khi ở quê cũng chỉ có thể tắm trong thùng gỗ thôi.
- Con đừng lo lắng, ngồi xuống đi.
Tôi rất biết ơn má Vương, vì bà ấy luôn an ủi và dỗ dành bé con.