Cha kéo bàn tay của ta đang ôm chặt chân ông ấy ra, kéo ta từ dưới đất lên rồi ôm vào lòng.
Cha ta chạm lên mặt ra, nước mắt tuôn như mưa:
- Bé ngoan, những năm này vất vả cho con rồi!
Ta vội vàng lau nước mắt cho cha ta:
- Cha, bây giờ con đã là rồng rồi, cha không vui vì con sao?
Mặc dù vẫn chỉ là một còn Giác Long nhỏ bé.
Cha ta khóc càng lớn tiếng hơn:
- U U của ta, chín chín tám mươi mốt đạo thiên lôi, con có đau không? Là do cha không thể bảo vệ tốt cho con, cha có lỗi với mẹ con.
Cha ta, ông ấy vẫn luôn như vậy, ông ấy chưa từng muốn ta hóa rồng. Mẹ ta bởi vì chắn giúp cha ta một tia sấm sét cuối cùng của Ứng Long kiếp mà mất hết tu vi ngàn năm, thân tử đạo tiêu.
Trăm ngàn năm qua, có vô số đêm ông ấy tỉnh lại trong giấc mơ, cha ta đều bị vây khốn trong ác mộng hóa rồng ngày hôm đó, vĩnh vĩnh không thể thoát ra.
Giang Miên người vừa mới gọi ta là nương tử, sàm sỡ ta tiến lên nắm lấy tay ta:
- U U nàng không biết đâu, những ngày ta không gặp nàng, bọn ta lo lắng cho nàng đến nhường nào, khi biết được thiên kiếp của nàng đến sớm, bọn ta đều lo sốt vó, Côn Luân Khư và tộc Thệ Thủy đều đi tìm nàng khắp nơi.
- Cho đến khi có một vị tiểu tiên mới phi thăng nói từng nhìn thấy nàng nên bọn ta mới tìm được đến đây.
Cha ta lau nước mắt, nắm lấy tay ta:
- Bé ngoan, về rồi là tốt, chúng ta... chúng ta về nhà đi.
- Về nhà?
Cha già nhà ta nắm tay ta muốn đi nhưng chân ta lại không di chuyển. Ta nheo mắt lại, không lên tiếng, trước mắt hiện ra nụ cười tươi tắn của con rồng ngu ngốc Ngao Tầm nào đó.
Ta nhìn cha già nhà ta, ấp a ấp úng nói:
- Cha, con thành thân rồi.
- Ai thành thân cơ?
- Con.
Giang Miên trợn tròn mắt.
Cha ta kinh ngạc.
Cuối cùng vẫn thở dài một hơi:
- Không sao, có thể hòa ly,
Ta muốn nói lại thôi. Sau đó chạy vào trong phòng, khiêng một cái bao tải to đi ra.
Vẻ mặt cha già nhà ta tràn ngập nghi ngờ: - Đây là cái gì?
Ông ấy mở ra xem.
Là trứng. Là trứng rồng to đến mức khó tin.
Giang Miên giơ tay bắt đầu đếm:
- Một quả, hai quả, ba quả, bốn quả, năm quả, sáu quả, bảy quả.
Đếm đến quả cuối cùng, giọng nói của Giang Miên đã hơi run run.
Cha già nhà ta chỉ vào số trứng, nói năng lộn xộn:
- Hai đứa... sao hai đứa ngay cả con cũng đã sinh bảy đứa rồi?
Ta chột dạ, chỉ vào mấy quả trứng, nhỏ giọng giới thiệu:
- Đây là Long Đại, Long Nhị, Long Tam, Long Tứ, Long Ngũ, Long Lục, Long Thất.
Giọng nói của ta càng ngày càng nhỏ, nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Hai mắt cha ta tối sầm, lúc này cầm lấy thanh kiếm:
- Tên tiểu tử kia là ai? Hắn đâu? Ta muốn chém chết hắn, băm hắn cho cá ăn!
Giang Miên giơ tay: - Con góp một đao.
Ta lắp ba lắp bắp: - Ngao Tầm.
- Ngao Tầm? – Giang Miên sửng sốt, rồi hỏi lại: - Là Ngao Tầm, tam thái tử của Đông Hải?
Ta gật đầu rồi bổ sung:
- Chàng và ta giống nhau, ngày đó đều mất trí nhớ.
- Bọn ta mơ mơ hồ hồ mà gạo nấu thành cơm...
Sau đó, cha ta phát điên rồi. - bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT / Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích
Cuối cùng ta vẫn không về cùng cha già nhà ta.
Ta ngồi xổm trong sân nhìn về phía bảy quả trứng đang bày trong sân, ta cảm thấy như trời sắp sập xuống vậy. Khi Ngao Tầm về sắc trời đã tối. Còn chưa vào đến nhà ta đã nghe thấy tiếng chàng vọng từ xa đến:
- Nương tử, hôm nay ta câu được một con cá to! Hôm nay ta nấu canh đầu cá cho nàng! ( truyện trên app tyt )
Nếu đổi lại là trước đây, khi nghe thấy giọng chàng ta đã chạy bành bạch ra sân đón chàng từ lâu rồi. Ta lảo đảo đứng dậy, còn chưa quay người lại đã được Ngao Tầm ôm chầm lấy vào lòng.
- Ngao Tầm, ta có chuyện muốn nói với chàng.
Ta dùng sức muốn đẩy chàng ra nhưng lại bị chàng ôm chặt lấy eo mà hỏi ta:
- Nương tử, sao hôm nay không hôn vậy?
- Hôn?
Ta cúi đầu, gào thét trong lòng: Thì ra mười năm qua bọn ta đều sến sẩm như vậy sao?
Thấy ta không phản ứng, chàng sáp lại gần ta:
- Không sao, ta hôn nàng cũng giống nhau~
Dứt lời, chàng bất ngờ hôn mấy cái lên mặt ta.
Ta không kịp tránh né, cả người cứng đờ lại. Muốn chết quá đi mấtttttttt!!!!!!!! Ta giơ tay lau mặt.
Giây tiếp theo, chàng cầm lấy một cành Ngọc Lan từ sau lưng ra đưa cho ta.
Ta: - Đây là?
Ngao Tầm rành mạch giải thích với ta, chàng nhỏ giọng nói:
- Ta thấy cành Ngọc Lan này khá đẹp nên nghĩ chắc hẳn nàng sẽ thích.
Ta ngơ ngác nhận lấy, vô thức tiến lại gần. Cành Ngọc Lan này vẫn còn mùi thơm. Rồi ta lại nhìn Ngao Tầm, thế mà chàng lại cười đến xán lạn, trong sáng, thẳng thắn vô tư, khiến ta thấy chói mắt. Ta suýt nữa thì thất thần.
Ta vốn đã hạ quyết tâm sẽ nói chân tướng cho chàng rồi đánh chàng một trận, sau đó sẽ đem theo mấy quả trứng thối bỏ trốn.
Nhưng bây giờ, bỗng nhiên ta lại có chút không nỡ.
Ngao Tầm thấy ta ngẩn người luôn nói chuyện, tưởng rằng ta mệt bèn nắm lấy tay ta, dẫn ta vào trong phòng:
- Nương tử, chúng ta vào phòng đi, bên ngoài gió lớn, đừng để bị lạnh.
Ta theo chàng vào phòng, trong lòng lại rối loạn không thôi.
- Ngao Tầm, ta...
Ta định mở miệng nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt của chàng thì lời nói đến bên miệng lại bị nghẹn lại. Ngao Tầm giống như không cảm nhận được sự khác thường của ta, chàng vẫn đi nấu cơm tối như bình thường, vừa bận rộn của lải nhải với ta.
- Nương tử, hôm nay ta câu được con cá to lắm luôn, chắc chắn có thể nấu được một nồi canh cá ngon tuyệt, nàng cứ chờ có lộc ăn đi.
- Nương tử, nương tử à, ta nghĩ kĩ rồi, đợi mấy năm nữa, chờ khi Long Đại, Long Nhị, Long Tam, Long Tứ, Long Ngũ, Long Lục, Long Thất phá vỡ vỏ trứng, chúng ta sẽ đổi một ngôi nhà khác to hơn.
- Nương tử, chúng ta tìm một ngôi nhà gần biển đi, không phải nàng thích nước sao? Đến khi đó chúng ta muốn nghịch nước lúc nào thì nghịch nước lúc đó.
Ta nhìn bóng dáng Ngao Tầm đang bận rộn, những suy nghĩ bất an cứ lan tràn khắp người ta từng tấc một. Nếu như chàng nhớ lại tất cả, những thứ này liệu có còn có thể thực hiện không?
Lúc ăn cơm tối, Ngao Tầm bê nồi canh cá nóng hôi hổi lên, ta nếm thử một miếng, mùi vị quả thật rất tươi ngon, nhưng ta lại không có khẩu vị. Trong lòng ta chua xót, không bao lâu, một giọt nước mắt to như hạt đậu bỗng nhiên trượt xuống rồi rơi vào trong canh cá, ta lau đi nước mặt, rồi lại có một giọt nước mắt khác lăn xuống tay ta, sau đó ta không thể ngừng lại.
Ngao Tầm thấy ta khóc thì mắt thường cũng có thể thấy sự luống cuống của chàng, chàng vội vàng đặt bát đũa xuống:
- Nương tử, nàng không thoải mái ở đâu sao?
Ta vội vàng lau nước mắt:
- Không sao, gió làm mờ mắt thôi.
Ngao Tầm vội vàng đứng dậy, chạy đi đóng chặt cửa sổ.