Lâm thị nói xong, liền gọi ma ma thân cận đến, cúi đầu thì thầm vài câu. Ma ma hiểu ý, nhanh chóng đi xuống để sắp xếp.
Lâm thị lúc này mới yên tâm hơn một chút.
Bà không cho rằng mình là một kế mẫu độc ác. Bà chưa từng khắc nghiệt trong việc ăn ở của Triệu Doanh Doanh, cũng chưa từng đánh mắng nàng ấy. Bà chỉ có chút tư lợi cá nhân, mong con của mình được phụ thân yêu thương nhiều hơn, mong con của mình sống tốt hơn con người khác, chỉ có thế thôi.
Làm phụ mẫu, lo cho con cái là điều đương nhiên. Nếu có trách thì chỉ trách Triệu Doanh Doanh không có phúc, là một đứa trẻ không có mẫu thân. Nhưng việc nàng không có mẫu thân đâu phải do bà gây ra.
Tóm lại, trong việc tính toán Triệu Doanh Doanh, Lâm thị không hề cho rằng mình sai. Ngược lại, bà cho rằng mình đã rất nhân từ và hết lòng, bà chưa từng hại gì đến Triệu Doanh Doanh.
Lâm thị uống một ngụm trà, nhìn nhi nữ mình đang luyện thổi sáo trúc. Bà không hiểu về âm luật, không biết những khúc nhạc nhi nữ thổi có ý nghĩa gì, chỉ là có chút lo lắng: "Nghiên nhi à, Tiêu Hằng trở về có mấy ngày, lại phải bận bịu với phụ mẫu hắn ta, lại còn phải dành thời gian cho Doanh Doanh, liệu có thời gian để gặp con không?"
Triệu Uyển Nghiên ngừng thổi, ngẩng đầu cười nói: "Chàng nhất định sẽ gặp con."
Không ai biết rằng, thực ra Tiêu Hằng và nàng ta luôn duy trì thư từ qua lại.
Trong thư, Tiêu Hằng thường trò chuyện với nàng ta về đủ thứ chuyện, từ thơ văn đến những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày. Ví dụ như Triệu Uyển Nghiên từng nói với hắn rằng chiếc sáo trúc của nàng ta bị hỏng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT