21.

Ta có một giấc mộng, một giấc mộng vô cùng kỳ lạ.

Trong mộng, ta nhìn thấy những chuyện xảy ra sau khi Chiếp Chiếp và Minh Vương cùng rơi xuống Hoàng Tuyền.

Nguyên thần của Chiếp Chiếp, dường như không phải một nguyên thần trọn vẹn, mà là được chắp vá lại.

Vừa rơi vào hoàng tuyền, hai phần nguyên thần liền lập tức tách nhau ra, phần nguyên thần thuộc về Chiếp Chiếp, vừa nhỏ bé lại vừa quen thuộc.

Ta dường như đã từng thấy nó ở đâu rồi.

Minh Vương dường như cũng đã từng nhìn thấy nó.

Minh Vương là chủ quân của Minh giới, ác linh trong hoàng tuyền phần lớn đều không dám lại gần hắn.

Ngoại trừ một số ít đang liều mạng, những ác ma còn lại chỉ dám nhìn mảnh tàn hồn nho nhỏ trong lòng bàn tay hắn mà âm thầm chảy nước miếng.

Minh Vương không chớp mắt phất tay một cái liền đem con quỷ hồn tham ăn xé thành hai nửa.

Nhưng khi thấy rõ mảnh tàn hồn của Chiếp Chiếp trong tay, hắn liền sững người.

Sau đó, hắn như phát điên lao về phía Vạn Nguyên Tuyền.

Vạn Nguyên Tuyền ở cuối Hoàng Tuyền, là nơi nối liền tam giới và Quy Hư, giống như một tấm gương trong suốt có thể soi ra kiếp trước kiếp này của thần tiên ma quỷ, cũng có thể soi rọi ngàn vạn vướng mắc.

Mảnh tàn hồn của Chiếp Chiếp từ trong Vạn Nguyên Tuyền phản chiếu ra bóng hình xinh đẹp của một thiếu nữ, trên đỉnh đầu còn có hai chiếc sừng rồng, khuôn mặt mỹ lệ dịu dàng nhưng đôi mắt lại vô cùng kiên quyết.

Minh Vương hiển nhiên cũng nhận ra nữ tử này, vừa nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc, buột miệng nói: “Khanh Khanh!

Ta cũng buột miệng gọi thành tiếng: “Nhị Tráng!”

Chẳng trách khi còn là mảnh vỡ Nguyên thần, khi nhìn thấy nàng ấy ta đã có một cảm giác vô cùng thân thiết, hóa ra, chúng ta tiền kiếp chính là huynh muội.

Vạn Nguyên Tuyền đã thay ta nhớ lại tất cả mọi thứ.

Chiếp Chiếp và ta chính là trưởng tử cùng nhị công chúa ba ngàn năm trước đã cùng nhau hiến tế tạo ra trần pháp trong Thần ma đại đại chiến của Đông Hải Long Vương.

Lần đó Minh giới sử dụng Sinh Hồn trận, hủy diệt vô số sinh hồn của nhân giới sau đó lại cưỡng ép những sinh hồn đó phải gia nhập Minh giới, khiến cho thực lực tăng vô cùng nhanh.

Ta cùng phụ vương, một người là Trữ quân Long tộc, một người đứng đầu tứ vương phải nhận trách nhiệm tiên phong ứng chiến.

Nhưng Sinh Hồn trận của Minh giới không ngừng hấp thụ các sinh hồn từ nhân giới, bổ sung binh lực, phụ tử hai người chúng ta giao chiến cùng Minh Vương suốt 3 tháng trời, đã đánh đến tận nơi sơn cùng thủy tận.

Nhưng Minh Giới vẫn là binh hùng tướng mạnh, binh lực không ngừng được bổ sung.

Phụ vương trọng thương, gân rồng bị cắt đứt.

Mà ta cũng bị trúng phải kỳ độc, cơ thể bị thương nặng, mệnh không còn được bao lâu nữa.

"Khanh Khanh, không thể tiếp tục như vậy nữa, Sinh Hồn trận không bị phá, cho dù Thiên giới có bao nhiêu tướng sĩ cũng đều sẽ phải oan uổng c.hết đi."

"Đại ca, muội có một cách, chỉ là cách này hung hiểm vạn phần."

"Cách gì?"

"Mắt của Sinh hồn trận chính là Minh Vương. Chỉ cần chúng ta g.iết được Minh Vương, trận tự nhiên sẽ bị phá."

Khanh Khanh và ta nghĩ ra một phương pháp cá chết lưới rách, đập nồi dìm thuyền. Muốn đánh được rắn thì phải c.hặt đ.ầu.

Muốn từ trong vạn quân lấy được đ.ầu của Minh Vương vốn là một việc cực kỳ khó khăn.

Thế nhưng trùng hợp thay, Khanh Khanh và Minh Vương lại từng có một đoạn tình cảm.

Càng trùng hợp, Khanh Khanh có thai rồi.

Khanh Khanh đem tin tức bản thân mang thai truyền ra ngoài, lừa Minh Vương tới cánh đồng hoa cúc nơi bọn họ từng cùng nhau hẹn ước định tình.

Mà ở đó, ta và Khanh Khanh đã liên thủ cùng nhau tạo ra Tru Thần trận, chỉ đợi Minh Vương nhập trận sẽ đem hắn ta g.iết c.hết ngay lập tức.

Tất cả đều vô cùng thuận lợi.

Nếu như Khanh Khanh không âm thầm đem mắt trận đổi thành bản thân.

Mắt trận đó, vốn dĩ nên là ta, thân là huynh trưởng của Khanh Khanh, ta vốn nên bảo hộ cho muội ấy, huống hồ ta vốn đã sắp c.hết rồi.

Nhưng khi Minh Vương tiến vào trận pháp, Khanh Khanh đã đẩy ta ra khỏi mắt trận, ôm lấy Minh Vương, phải chịu cảnh bị Cửu Thiên Huyền Hỏa thiêu đốt, nguyên thần tan vỡ.

Ta mặc kệ tất cả, muốn cứu lấy muội ấy, nhưng Khanh Khanh đã tạo thêm một cấm chế trên người ta, khiến ta không thể nào cử động được.

Ta chỉ có thể bất lực giương mắt nhìn về phía muội muội của ta, người từ lớn đến nhỏ luôn được ta nâng niu trong lòng bàn tay từ từ vụn vỡ.

"Khanh Khanh, muội đừng xúc động, hãy nghĩ đến đứa nhỏ vẫn còn trong bụng muội!"

Khanh Khanh mỉm cười rạng rỡ, nhưng ánh mắt muội ấy lại ngập tràn tang thương: “Ca ca, đứa nhỏ khi còn ở nhân gian đã không còn nữa rồi.”

Minh Vương và ta đều chấn kinh, "Khanh Khanh, nàng vừa nói gì vậy?"

Khanh Khanh nhắm mắt lại, từ khóe mắt chầm chầm chảy ra hai dòng lệ, "Cùng nhau c.hết đi, Minh Vương, vì con của chúng ta mà bồi táng đi."

Khanh Khanh thay ta nhận lấy cái c.hết, kéo theo Minh Vương đồng quy vu tận.

Minh Vương vừa c.hết, sinh hồn trận liền lập tức bị phá, thiên giới cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút, Minh Giới như rắn mất đầu, liên tiếp thất bại.

Nhưng ta vẫn còn không kịp nhìn thấy ngày thiên giới thắng lợi, vết thương của ta quá nặng, cho dù có dùng bao nhiêu thuốc cũng vô dụng.

Vì vậy trong một trận chiến, ta dứt khoát g.iết c.hết tả hữu hộ pháp của Minh Giới, cùng với hai đại tướng quan trọng nhất của Minh giới, lấy một mạng đổi hai.

Haiz, thật sự là không lỗ chút nào.

Sau đó, Khanh Khanh và ta lần nữa tương kiến ở Quy Hư.

Thần hồn của Khanh Khanh vì Tru Hồn trận mà bị thương nặng, lại vào mật cảnh Quy Hư, bị con Thao Thiết mà Thường Hỉ thượng thần nuôi dưỡng nuốt chửng, không có khả năng lần nữa nhập thế.

Ta tuy rằng không thể nhớ được muội ấy, nhưng dựa vào bản năng, ta vẫn muốn bảo vệ muội ấy.

Tàn hồn của ta so với Khanh Khanh bị tổn thương nhẹ hơn rất nhiều, lại thêm việc nghĩ đến Nhị Tráng, ta cố gắng hết sức, hồn phách của ta được tu bổ với tốc độ nhanh như gió.

Lúc không có việc gì, ta còn quấn lấy Dịch Hà thượng thần, hi vọng có thể làm quen với hắn, thuận tiện cho tương lai sau này của Nhị Tráng.

Nhưng thượng thần lại không thấu tình đạt lý, khi ta cầu xin hắn cho Nhị Tráng một cơ hội nhập thế, hắn liền ngay lập tức không chút do dự cự tuyệt ta.

Còn nói với ta cái gì mà thiên đạo có quy tắc, không thể làm trái.

Thiên đạo cái cục cức ấy, lão tử đây cứ không nhận mệnh đấy!

Ta xé rách hơn nửa nguyên thần của bản thân, thay Nhị Tráng ghép hồn, tuy rằng vết ghép dính không chặt lắm, nhưng vẫn may vẫn thành công hoàn thiện.

Nhị Tráng đã có thể lần nữa nhập thế, trở thành thiên đế, chính là Chiếp Chiếp.

Mà ta, kẻ vốn đã mất đi hơn nửa nguyên thần, vốn dĩ phải bị nuốt chửng, không hiểu vì sao cũng lần nữa nhập thế, còn thác sinh gửi hồn trở lại với phụ vương.

Chỉ lần này, ta đã biến thành tam công chúa, Ngao Hi Quang.

Mà vận mệnh của ba người chúng ta và Minh Vương lại bị trộn lẫn với nhau, tạo thành một mớ hỗn độn.

Trùng hợp, thật là trùng hợp.

Ba ngàn năm rồi, bi kịch, vậy mà lại lần nữa tái diễn.

Thần trí ta từ khi nhớ lại một đoạn ký ức tiền kiếp trở về trong mộng cảnh, rơi trên người Minh Vương đang thống cổ quỳ khóc trước Vạn Nguyên Tuyền.

Khuôn mặt mỹ lệ không thể phân biệt rõ nam nữ của Minh Vương vì thống khổ nhăn lại.

"Thiên đạo đúng là giỏi tính kế, Khanh Khanh, ta đã tìm nàng suốt ba ngàn năm, khổ sở muốn tìm được Dịch Hà cũng chỉ vì tìm được nàng."

Hắn ngẩng mặt lên trời, điên cuồng cười lơn, "Vậy mà không ngờ, đến cuối cùng ta lại tự tay g.iết c.hết nàng."

Minh Vương dịu dàng quyến luyến nhìn mảnh tàn hồn của Chiếp Chiếp trong lòng bàn tay:

"Vậy chúng ta hãy c.hết cùng nhau đi. Ta chỉ nguyện kiếp sau, nếu thiên đạo có báo ứng, tất cả hãy báo ứng lên người ta."

Giấc mộng đến đây lại lần nữa đột ngột dừng lại. Ta tỉnh dậy rồi, tỉnh dậy ở một nơi vô cùng xa lạ.

“Ngươi tỉnh lại rồi sao, Đại Tráng?”

Một giọng nói của nữ tử xa lạ vang lên bên tai, đặt ra hỏi làm ta bỗng chốc giật mình.

Nữ tử trước mặt nhìn giống hệt ta, chỉ là vầng sáng tỏa ra quang nàng lại là vầng sáng của thần.

Mà ta lúc này, nói một cách chính xác, không phải là Hi Quang.

Ta lại lần nữa trở thành một mảnh nguyên thần, để thuận tiện xưng hô, có lẽ mọi người có thể gọi ta là Đại Tráng.

Thấy ta bối rối, thần nữ khẽ mỉm cười: “Ngươi không nhận ra ta sao?”

Ta mơ màng không hiểu gì cả: “Ta lẽ nào nên nhận ra người sao?”

Thần nữ cười càng vui vẻ hơn, khẽ nháy mắt với ta: “Đương nhiên, nếu không có ngươi, thần cách của ta cho dù có phải mất vạn vạn năm cũng không thể được tu bổ hoàn chỉnh.”

Ngón tay như ngọc của thần nữ nhẹ nhàng đưa lên, điểm nhẹ lên mảnh nguyên thần của ta, giải trừ đi phong ấn ký ức, nửa còn lại của giấc mộng vừa dừng lại khi nãy bỗng chốc trở nên rõ ràng hơn.

Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Người chính là Thường Hỉ thượng thần!"

Thế nhân đều tưởng rằng, Quy Hư chỉ có một vị thượng thân duy nhất là Dịch Hà.

Đây có lẽ là do sự nhầm lẫn của những người sống sót trở về từ Quy Hư.

Dù sao, Dịch Hà chính là thần sáng tạo, mà Thường Hỉ lại là thần hủy diệt.

Bởi vậy tất cả những nguyên thần có thể nhập thế đều từng nhìn thấy Dịch Hà.

Còn những mảnh gặp được Thường Hỉ, phần lớn đều đã… tan thành tro bụi.

Thế gian này, vốn không cần nhiều thần linh đến vậy.

Đó cũng chính là lý do vì sao Thiên đạo lại tạo ra Thường Hỉ, để nàng ta đại sát tứ phương.

Nhưng thần cách của Thường Hỉ lại chưa hoàn chỉnh.

Hoặc có lẽ là vì nàng ta quá chuyên tâm vào việc hủy diệt, nguyên thần của Thường Hỉ chỉ có tham sân hận, không có ái dục si.

Bởi vậy, con đường của Thường Hỉ càng ngày càng chệch hướng, gần như đã chạy về con đường ma đầu.

Nếu như còn tiếp tục như vậy, Thường Hi sẽ biến thành con Thao Thiết tiếp theo, bị nhốt vào Mật cảnh Quy Hư.

Mấy vị thần hủy diệt của Quy Hư trước đây đều vì dựa theo kế hoạch nhiệm vụ, trực tiếp nhốt bản thân vào Quy Hư mật cảnh, trở thành một con thao thiết chỉ có vào không có ra, tham lam vô độ.

Dịch Hà vô cùng lo lắng, vì cứu Thường Hỉ, hắn đã đã đánh cược với nàng.

Hắn cược rằng sau khi nàng nhập thế, được nếm trải tình bạn, tình thân, tình yêu của nhân gian sẽ có thể tu bổ được thần cách, sinh ra ái dục si.

Trùng hợp lại gặp phải thần ma đại chiến, thấy ta và Khanh Khanh anh dũng hy sinh.

Dịch Hà bị ta ngày ngày quấn lấy, tuy rằng lạnh giọng cự tuyệt không cho Nhị Tráng nhập thế, nhưng lại không nỡ biến nàng thành tro bụi.

Dịch Hà vốn định giơ cao đánh khẽ, nhưng lại e ngại không thể vượt chức, bởi vì dù sao trong Quy Hư, thần hủy diệt vẫn là Thường Hỉ, nếu nàng không đồng ý, Dịch Hà cũng không cách nào ngăn cản được.

Bởi vậy mọi việc mới trở thành như vậy.

Dịch Hà nói với Thường Hỷ: “Trời nếu như có tình, trời cũng sẽ già đi, nhưng nếu trời vô tình, thời gian sẽ biến thành một chiếc lồng giam. Thường Hỉ, ta và ngươi đã luẩn quẩn ở Quy Hư suốt cả ngàn năm. Ngươi không cảm thấy hiếu kỳ chữ tình của nhân gian rốt cục là thứ gì ư?”

Thường Hỉ nghe hắn nói có chút động tâm, nhưng vẫn theo bản năng kháng cự: "Nhưng thứ ta tu là vô tình đạo."

Dịch Hà cười nói: "Không biết tình là gì, sao có thể thật sự biết được vô tình là gì? Đương nhiên cũng không thể tu luyện tốt vô tình đạo"

Dịch Hà thực sự là một kỳ tài tranh luận, chỉ bằng đôi ba câu, hắn đã có thể khơi dậy sự tò mò trong lòng một người vô tình như Thường Hỉ.

Thường Hỉ nhướng mày nói: "Vậy ta cùng ngươi đánh cược lần này, nếu ta thắng, chứng minh được thiên đạo vô tình, từ nay về sau Quy Hư sẽ nghe theo mệnh lệnh của ta. Nếu như ngươi thắng, chứng minh thiên đạo cũng có thể khoan thứ, ta sẽ nương tay cho Đại Tráng Nhị tráng.”

Thường Hi cuối cùng cũng động tâm, muốn biết tình, rốt cục có mùi vị gì.

Bởi vậy, nàng tự nguyện đem thần cách dung hợp với ta, vừa để tu bổ nguyên thần cho ta, vừa để có thể nhập thế.

Dịch Hà cũng lấy ra một nửa thần cách của bản thân, cùng nàng nhập thế, trở thành Tiểu Bát.

Sau tất cả, Thường Hỉ quả nhiên đã hoàn thiện được thần cách.

Miếng vá đó, chính là ta.

Nguyên thần của ta và Thường Hỉ trong vòng ba trăm năm đã trải cùng trải bi thương cùng hoan lạc cực đại, tan vỡ rồi lại ghép lại, hai người chúng ta, sớm đã không thể phân rõ.

Lúc này ta mới nhận ra, nơi ta tỉnh dậy không phải nơi nào khác mà là trong thần thức của Thường Hỉ.

Đây chính là cửa ải cuối cùng để dung hợp Nguyên Thần, đồng đức đồng tâm, chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể gặp lại.

Thần thức chủ của Thường Hỉ khẽ mỉm cười với ta, dò hỏi: “Ngươi có nguyện từ giờ trở sẽ trở thành một nửa thần cách còn lại của ta, nhất thể đồng tâm không?”

Ta điên cuồng gật đầu: “Chỉ là, ta vẫn còn một điều chưa yên tâm.”

Thường Hỷ nở một nụ cười tỏ ý bản thân đã hiểu rõ: "Đừng lo lắng, cho dù ngươi không nói, ta cũng sẽ tới đi cứu Dịch Hà, cứu Chiếp Chiếp."

Clm, này còn gì mà đồng ý với chả không đồng ý nữa cơ chứ, ta và Thường Hỷ đương nhiên là nhất thể đồng tâm rồi.

Tuy rằng thế gian không còn Hi Quang nữa, nhưng lại có thêm bản Nicolas Hi Quang plus, mà Thường Hỉ thượng thần đã sinh ra ái dục si cũng là như vậy.

Ta hài lòng nhắm mắt lại, sau một luồng bạch quang, ta lại lần nữa mở mắt ra——

Đối diện với một đôi mắt như mặc ngọc đang ẩn chứa ý cười, thân hình như ngọc, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến cho người khác trầm luân.

Ta vô cùng vui mừng, lao đến ôm lấy chàng: “Tiểu Bát, ta cũng quay lại rồi!”

Tiểu Bát, hay Dịch Hà thượng thần, nhẹ nhàng cười một tiếng, ôm ta xoay một vòng, sau đó lại cúi xuống tựa đầu vào trán ta, "Vẫn còn gọi ta là Tiểu Bát?"

Ta xấu hổ: “Vậy nên gọi thế nào bây giờ?”

Dịch Hà cúi đầu, nghiêng người áp vào bên tai ta, hơi thở nóng phả ra tựa như đang cọ xát lấy nhau, từng bước dẫn dắt: “Nàng còn nhớ, trong cuốn bản thoại nàng thích nhất khi vẫn còn ở tiên giới gọi như thế nào không?"

Cuốn bản thoại ta thích xem?

Chả phải là cuốn bá đạo thiên thần yêu ta à?

Vch, vậy mà Dịch Hà lại biết!

Trái tim ta đột nhiên đập cuồng loạn, như những hạt châu rơi trên đĩa ngọc.

Gương mặt của ta lập tức đỏ bừng, mặt đỏ tía tai lắp bắp bắt chước gọi: “Phu…Phu quân?”

Hô hấp Dịch Hà trong nháy mắt trở nên gấp gáp, làm gì có chỗ nào còn giống vị thần sáng tạo tĩnh mịch thanh lãnh như trong trí nhớ nữa, hắn nghiêng người hôn lên môi ta, trong mắt là thâm tình không thể nói thành lời: “Nàng có thể gọi ta là “Giỏi Đợi”*."

(Giỏi đợi là giỏi chờ đợi, ý là tui chờ bà hơi lâu rùi đó đó:")))))

"Hả? Chàng đã đợi ta rất lâu rồi sao?"

Dịch Hà dịu dàng mỉm cười, "Cũng chưa lâu, chỉ là từ khi thiên địa sơ khai đến hiện tại mà thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play