*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngao Truy liếc nhìn ta, sau đó kiêu ngạo hất tóc rời đi:
"Con mắt nào của ngươi thấy ta kém cỏi vậy hả? Đừng nói là Minh giới, ta đã nói làm thì chắc chắn làm được."
Tử Vi tinh vẻ mặt kinh hãi lắp bắp nhìn ta:
"Tam công chúa, người còn chưa biết chuyện gì sao?! Bát hoàng tử đã vượt qua kỳ thi tiên pháp cao cấp trước khi trở thành Thiên phi luôn mà!"
"Nà ní?!"
Cái tên kia, người mà suốt ngày ngủ trong lớp, ngoài ngủ ra thì cũng chỉ có biết chơi đấu địa chủ, vậy mà lại là một cao thủ giấu nghề?!
Ha, hóa ra từ đầu tới cuối học dốt chỉ có ta
Nhớ lại lần trước lúc kiểm tra lý thuyết tiên pháp, tên này không chỉ không cho ta nhìn bài, lại còn làm màu lấy tay che bài thi lại như thể sợ ta nhìn lén, ta đây vô cùng thức giận, quyết định liều mạng một phen.
Thế là ta ôm Thiên Đế vừa chạy vừa hét: "Cẩu tặc Ngao Truy, mau thả Thiên Đế xuống!" để đề phòng trường hợp fans hâm mộ của Thiên Đế phẫn nộ đến mức ném dép vào người ta.
Không sai, Thiên Đế, một quả trứng bình thường vậy mà lại có cả fans. Không những thế số lượng còn vô cùng đông đảo.
Lúc đầu ta cũng vô cùng bối rối, nhưng sau khi nghĩ lại, ta nghĩ có lẽ là có lẽ là do đám tiên quân bị sập phòng nhiều quá, mới khiến cho chị em tiên nữ phải quay xe tìm idol ảo.
*Sập phòng: một cụm từ ngôn ngữ mạng thường dùng ở Trung quốc, thường được sử dụng trong fandom, nghĩa bóng chỉ sự sụp đổ hình tượng của idol trong lòng fan.
Được rồi, ta chịu thua, ta chả có gì trong tay ngoài cái hôn ước từ bé chết tiệt này!
2
Ta, Ngao Truy và quả trứng Thiên Đế chính là ba người trong mối hôn ước từ bé phức tạp như kiềng ba chân kia. Nguồn gốc của mọi thứ để mà phải nói thì là bắt đầu từ ba nghìn năm trước.
Cha ta, khi ấy là Long Vương biển Đông Hải và cha của quả trứng kia, khi ấy là cựu Thiên đế, đã định ra hôn ước từ bé cho chúng ta.
Chính Long Vương Bắc Hải, cha Ngao Truy đã đứng ra làm chứng cho mối hôn ước đó. Nhưng ba người họ lại lén uống Tam thập đàn Tiên nhân Túy của Đào Hoa Ổ, uống đến choáng váng cả đầu óc, mới gây ra cớ sự sau đó.
Trong lúc uống rượu, bọn họ rảnh rỗi lôi khế ước đính hôn ra ôn lại, tiện thể điểm chỉ vào luôn, mà không thèm để ý rằng Long Vương Bắc Hải đã uống đến say mèm, tay quờ quạng điểm chỉ sai chỗ, từ làm chứng trở thành đương sự.
Đến khi tỉnh táo phát hiện ra thì ván đã đóng thuyền, ba bảo ấn tỏa sáng rực rỡ chói mù con mắt. Bảo ấn có Thiên Đạo phù hộ, sức mạnh khỏi phải bàn cãi, nếu cố tình phá khế ước, sẽ bị Thiên Đạo trừng phạt, ăn luôn chín chín tám mốt đạo thiên lôi.
Thế mới nói đã uống rượu - không điểm chỉ!*
*Đã uống rượu bia – Không lái xe! =)) nhớ nha
Tám mốt đạo thiên lôi này mà giáng xuống, có 10 vị đại tiên thì cũng đến 9 vị không đỡ nổi rồi. Tới lúc nó giáng xuống chúng ta, khéo lại quay cả hai người thành heo thui mất thôi!
Thế là ta và Bát hoàng tử đành ngậm ngùi kiếp tiểu thiếp chung chồng, cũng chính là quả trứng chưa nở kia suốt bấy lâu nay. Chỉ chờ đến khi Thiên Đế tương lai nở ra rồi, chúng ta sẽ quyết định xem ai sẽ là người thực hiện hôn ước. Nếu là nam thì ta gả đi, còn nếu là nữ thì hắn cưới về.
Nhưng quả trứng không thể phân nam nữ này lại vô cùng tài năng. Thông thường, trứng rồng thì chỉ tầm hơn 100 năm là đã đạp vỏ mà ra rồi, nhưng đã hai trăm năm trôi qua, quả trứng vẫn im lìm không hề có động tĩnh.
Chính vì thế, nhiệm vụ quan trọng tối cao của ta và Ngao Truy mỗi ngày là ấp trứng.
Ngao Truy vốn là Bát hoàng tử Long cung, mẫu thân hắn là công nên cho dù bản thể là rồng cũng là một con rồng có bộ lông đuôi lộng lẫy ấm áp, có thể thoải mái mà ấp trứng, cực kỳ tiện dụng.
Ngược lại, mẫu thân ta là một con rắn trắng bạc, ta thừa hưởng nhiệt độ cơ thể từ mẫu thân, là một con rồng bạo chúa máu lạnh.
Bảo ta đi ấp trứng sao? Ối giời ơi, Thiên Đế tương lai mà biến thành trứng đông lạnh là không phải do ta đâu đấy
Chính vì thế, ta điên cuồng đi tìm kiếm gương chiếu yêu khắp thế gian hòng mò ra bằng được xem Thiên Đế là nam hay là nữ.
Nếu là con cái, ta sẽ để Ngao Truy ấp cho đến khi nào nở thì thôi.
Thế nhưng đời không như là mơ, tìm nát cả thiên hạ vẫn không được, thế nên đành phải lết thân xác đi theo lời Tử vi tinh xuống Minh giới thăm dò.
"Ngao Truy, đợi ta với nào, sao ngươi bay nhanh thế!"
Ta ôm quả trứng trong tay, không dám bay quá nhanh, nhưng Ngao Truy lại bay như ma đuổi, tốc độ 70 dặm 1 giờ, cả người vô cùng thoải mái tự tại.
Ta ở phía sau hốt hoảng đuổi theo, phía sau còn có bao nhiêu fans hâm mộ của Thiên Đế đang đe dọa kia kìa! Cuối cùng cũng đuổi kịp, ta lập tức nhảy lên đi cùng với Ngao Truy,
"Hừ, mệt quá đi, mà ngươi còn không thèm đợi ta nữa."
Ngao Truy tức giận trừng mắt:
"Ta mà không nhanh chân thì đã bị người ta phun nước bọt chếc chìm rồi!"
"Không đến mức đấy đâu, cùng lắm thì bị lộ.t da, đán.h gãy xương thôi chứ gì. Không có gì đáng nói đâu..."
Khuôn mặt Ngao Truy lập tức lộ ra nụ cười đen tối,
"Không đáng nhắc tới à..."
"Ngươi... ngươi, hả? Bình tĩnh đi, bốc đồng là ma quỷ... ÁAA!!!!"
3
Ôi mẹ ơi, Ngao Truy thế là lại ném ta xuống từ trên mây, hơn ba nghìn mét đó!
Ta học nghệ vốn đã không thông, sốc đến mức không phản ứng được tí gì, suýt nữa thì biến thành rồng bánh kẹp dẹp lép. May thay từ đâu ra một luồng ánh sáng vàng bùng lên bao bọc ta từng lớp một, cứu ta khỏi cú ngã kinh hoàng.
"Bùm!"
Một tiếng động lớn vang lên, ta rơi thẳng xuống dinh thự của Minh Vương, tạo ra một lỗ thủng vô cùng lớn.
Đã quá muộn để khám phá xem ánh sáng vàng này đến từ đâu.
Ta, Tam công chúa của Long Vương Đông Hải, cũng đồng thời là một Thiên phi, vậy mà lại rơi thẳng từ mái nhà xuống trúng bồn tắm của Minh Vương Minh giới.
Thậm chí còn bắn cả nước tung tóe lên mặt Minh Vương.
Người ta thường nói không khí dưới Minh giới không tốt, khó sinh ra mỹ nhân, nhưng Minh Vương này, theo ta thấy có lẽ chính là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ từ trước đến giờ.
Người gì đâu băng cơ ngọc cốt, khuôn mặt tượng tạc, mái tóc mực ướt chảy xuôi như thác nước, một ít tóc dính vào một bên khuôn mặt, khiến vẻ đẹp có phần mê hoặc.
Chỉ là ánh mắt của mỹ nhân quá lạnh lùng, lạnh lẽo như băng tuyết.
"Nhìn đủ chưa. Đủ rồi thì mau thả ta ra."
À thì, rồng vốn có tính zăm, chưa kể ta, con lai rồng – rắn, cứ hễ nhìn thấy mỹ nữ xinh xẻo là tay chân lại táy máy.
Cú rơi chấn động vừa giáng xuống, não còn chưa kịp hoạt động trở lại mà tay chân đã tự nghe theo bản năng mà quấn lấy người mỹ nhân như bạch tuộc.
Trước khi đi xuống, ta còn tiện tay sờ mó thêm tí. Ừm, đúng rồi, cơ bắp dẻo dai, đường cong mê hoặc, da dẻ như ngọc thạch, không tệ, không tệ.
Nhưng mà.. tại sao... lại không có ngực?
Ta và mỹ nhân nhìn chằm chằm nhau một lúc, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu xuống nhìn đất nhìn cây, cuối cùng cũng nhớ ra rằng Minh giới vừa mới đổi Minh Vương, chủ nhân hiện tại của Minh giới là một đóa hoa vô ưu.
Lưỡng tính đồng thể, có thể biến qua biến lại bất kỳ giới tính nào mình muốn!
"Ài! Xin lỗi, xin lỗi."
Ta vội vàng nhảy ra khỏi bồn tắm nhưng không ngờ lại trượt chân giẫm lên khăn tắm của mỹ nhân.
"Rẹt!"
Đôi mắt như mặc ngọc của mỹ nhân khẽ run lên, hiển nhiên rất tức giận, nhưng dù sao hắn cũng là chủ nhân một giới, rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Không cần che đậy tàn lụa, hắn mượn bồn tắm che mình một cách bình tĩnh phóng khoáng, ngón tay thon dài như ngọc lướt sang một bên, đôi mắt đẹp quyến rũ. Từ ngón tay một tia ánh sáng vàng chầm chậm tuôn ra, hắn nói:
“Nếu Tam công chúa đã chán làm thiên phi, muốn tới đây làm Vương hậu của Minh giới, thì có thể cố gắng chịu đựng tám mươi mốt đạo thiên lôi, sau đó tự do theo đuổi, không nhất thiết phải --- vội vàng dâng bản thân lên như vậy.”
Nếu người khác nghe thấy chắc chắn sẽ hiểu đây là chiêu đuổi khách, không mềm cũng chẳng cứng. Nhưng ta là ai chứ? Ta nhanh nhảu đáp:
"Mỹ nhân, ngươi nói thật không đó? Nếu ta chịu mấy đạo thiên lôi kia trở về được, ngươi sẽ đồng ý cưới ta sao?"
Mỹ nhân sắc mặt co giật, do dự không dám mở miệng nói:
"Ngươi điên rồi sao..."
Ta lo lắng ngắt lời hắn,
"Đừng nói nữa, ta đã hiểu rồi. Ngươi mãi mãi luôn trong tâm trí ta, tai ta, mắt ta, tim ta mà!"
Mỹ nhân cạn lời, im lặng. Ta nhanh chóng tiến về phía dòng suối, tựa đầu vào thành bồn.
“Sớm hay muộn gì chúng ta cũng về một nhà rồi, điện hạ này, ngài có thể cho ta mượn suối vạn nguyên dùng một lát có được không?”
Mỹ nhân nhìn ta chằm chằm một lúc, như thể đã nhìn thấu lòng người,
“Hóa ra là đã chuẩn bị ý đồ rồi mới tới đây.”
Hỏi chấm? Chấm hỏi? Ý đồ âm mưu gì ở đây chứ.
Ta chưa kịp hỏi thì mỹ nhân đã duỗi cánh tay dài ra, mắt ta mờ đi, đến khi nhìn rõ lần nữa thì phát hiện bản thân đã nằm trên một chiếc giường lớn chạm khắc tinh xảo.
Khi ta nhìn lại mỹ nhân, bây giờ hắn đã biến thành một nam nhân vô cùng đẹp trai. Các đường nét trên khuôn mặt vẫn như cũ, nhưng lại anh tuấn hơn rất nhiều, đôi mắt phượng vẫn chói lóa, nhưng ánh mắt lại có phần lạnh lùng hơn một chút.
Minh Vương quấn trên người một mảnh lụa gấm mà Hải Vương Nam Hải mười năm mới dệt được một thước, dưới ánh đèn chiếu sáng, hắn ngồi tao nhã, rõ ràng là chủ nhân của Minh giới, nhưng hắn lại khiến ta cảm thấy hắn trông giống người đến từ Thần giới hơn tất cả các vị thần trên trời mà ta nhìn thấy.
Nhiệt độ cơ thể của Minh Vương thậm chí còn thấp hơn cả một loài động vật máu lạnh như ta, dùng một ngón tay thon dài nâng cằm ta lên một cách khinh thường, đầu nghiêng về phía trước.
"A! Ngươi làm gì vậy!"
Là đứa con của tộc rồng zăm, lý thuyết thì 10 đỉm mỗi tội thực hành lại chưa một lần được thử, ta hồi hộp căng thẳng đến nỗi đã vô thức từ chối mỹ nhân định hôn ta!?
Minh Vương không hề khó chịu chút nào, nằm nghiêng bên cạnh ta, vén một lọn tóc đen lên, thỉnh thoảng lại trêu chọc mơn trớn bên cổ, hơi thở cũng vấn vít xung quanh không tan.
Minh Vương đột nhiên nhích lại gần, hơi thở như hoa lan phả vào tai khiến người ta cảm thấy hưng phấn.
"Hiện tại ngươi đã chuẩn bị trước khi tới đây rồi, thì cũng nên biết suối vạn nguyên vốn được sinh ra ở dưới đáy Minh giới, thần tiên bình thường đều không thể tới gần. Với tiên lực của ngươi bây giờ, chỉ có một biện pháp mà thôi, đó chính là phải có đế ấn trong nguyên thần, có như thế ma quỷ mới không dám chạm vào ngươi.”
Nhược điểm của việc trở thành một kẻ cặn bã giờ đã lộ rõ.
Minh Vương mỉm cười như ngàn hoa đua nở, nói:
“Đương nhiên, âm dương hòa hợp, bản nguyên cũng phải hòa hợp.”
Không...không được, trong người ta còn mang theo Thiên Đế đó.
Sau khi nhớ ra còn có Thiên Đế, ta lập tức tỉnh dậy, lăn ra khỏi giường, từ chối ba lần liên tiếp.
"Không, không, không cần thiết đâu. Chắc chắn phải có cách khác đi, chỉ là hơi khó hơn chút thôi phải không?"
Nếu không, ai muốn tới suối vạn nguyên đều lại phải... ừm, đó đó, eo của Minh Vương làm sao mà chịu cho nổi đây trời!
Minh Vương nghe vậy liền ngoắc tay với ta, ta lập tức chạy tới như một con chó con.
"Có cách, nhưng cần có bảo vật."
"Bảo vật gì cơ?"
"Ở Long tộc Đông Hải đó, chính là Đông Hải Long Châu."
4
Long Châu biển Đông Hải?! Cưng à, nếu ta mà dám động tay vào Long Châu, ngươi nghĩ xem cha ta có xẻo thịt ta làm sashimi cho cá ăn không!?
Thế là ta uốn người như cá chép, nằm ngửa xuống đất, đưa tay kéo cổ Minh Vương.
"Nào, tới đây, ta tình nguyện chọn cách ban đầu!"
…Xung quanh im lặng, Minh Vương không nói nên lời.
"Không đúng, dù gì ngươi cũng là công chúa của một gia tộc danh tiếng cơ mà. Sao ngươi lại không có tí ý tưởng nào luôn thế?"
Mỹ nhân nhìn ta chằm chằm, trong mắt có phần đau buồn vì sự vô dụng của ta.
Ta: "Là cái gì vậy? Có ăn được không??"
Giây tiếp theo, ta đã bị cho kút xéo khỏi dinh thự của Minh Vương. Không sai, là đuổi kút ra ngoài cmnl, thật là chấn động.
Minh Vương một bộ dạng như cũ, trên thân là áo bào trắng không dính tí bụi trần, đã trở lại hình dạng nữ nhân, một tay chống eo đứng trước cổng dinh thự, vẻ mặt trịch thượng xem thường ta.
"Hi Quang, nếu như ngươi thật sự muốn gả cho ta, trước tiên phải cắt đứt sợi chỉ đỏ lộn xộn này trên người đi."
Ta còn chưa kịp trả lời thì đã có tiếng cười mỉa mai vang lên:
“Bây giờ Minh giới đã rảnh rỗi đến nỗi tranh cả việc của Nguyệt Lão hay sao, bộ tưởng mình là bà mối part-time đấy à!”
?
Ta ngẩng đầu lên, à há, chẳng phải đây chính là thủ phạm đã ném ta xuống từ trên mây cao hơn ba nghìn mét đây sao!?
Tên này thường ngày suốt ngày cà lơ phất phơ, suốt ngày chạy theo ta làm trò con bò, nhưng dù thế nào hắn vẫn là hậu duệ của Long Vương Bắc Hải, trên vai gánh uy nghiêm Long tộc bốn phương, lúc nghiêm túc lên trông cũng giống người rồi đấy chứ!
Ngao Truy trên người mặc áo bào trắng, họa tiết rồng thêu bằng chỉ vàng sinh động, tay phải cầm một chiếc quạt, quả thực xứng với danh “ngọc thụ lâm phong”. Hắn đưa tay kéo ta dậy khỏi mặt đất, trên lông mày hiện lên một tia tức giận hiếm thấy.
"Ta cùng ngươi luyện tập tiên pháp ba trăm năm, ngay cả một con mèo yêu tầm thường cũng đã tự bay được trên mây rồi. Tại sao ngươi lại vô dụng như vậy chứ? Vừa với đẩy nhẹ đã ngã xuống, không xoay sở được tí nào! "
Ta đang định mắng cái tên này đã vừa ăn cướp vừa la làng, đẩy ta xuống rồi giờ còn mắng ta nữa, nhưng ta chợt thấy trong mắt Ngao Truy chứa đầy nỗi lo cùng đau lòng, đôi mắt hoa đào che kín sương mù.
"Ngươi có biết ta tìm ngươi sốt ruột thế nào không? Chỉ một chốc nữa thôi ta sắp phá hủy cả cầu Nại Hà luôn rồi."
Vì mối quan hệ hôn ước phức tạp của chúng ta với Thiên Đế, nên ta và Ngao Truy từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, có thể coi là bạn nối khố, sự lo lắng này quả thực cũng có chút chân thành.
Nhưng chưa kịp xúc động được ba phút, ta chợt phát hiện ra tay áo của hắn dính một vết đỏ kỳ lạ. Ta lại cẩn thận khụt khịt hít hít, vẫn còn có chút vị ngọt ngọt trong không khí,
“Mịa chứ, tên lừa đảo này, ngươi nói là sốt ruột tìm ta lắm, vậy mà trên người lại có mùi kẹo táo! Ngươi lại lén ăn kẹo táo sau lưng ta chứ gì!"
Ngao Truy sờ chóp mũi nói:
"Ừm, có lẽ, một chút, ừm, ta chỉ ăn đúng có một miếng thôi. Này này, đừng véo ta mà, ta cũng mua cho ngươi mấy cái đó!"
"Hừ! Có thế chứ."
Trong khi ta và Ngao Truy đang tranh nhau kẹo táo thì Minh Vương, người bị phớt lờ nãy giờ, tức giận bay tới chen vào giữa ta và Ngao Truy.
“Hi Quang công chúa nếu đã có hứng thú như vậy, vậy là sẽ cùng Bát hoàng tử đi suối vạn nguyên. Thế thì không cần đến bản vương nữa phải không?”
"Đúng vậy, không cần!"
"Không, không, không, ta cần!"
Ngao Truy và ta cùng nhau nhao nhao trả lời, nhưng mỗi người nói ra lại khác nhau.
Minh Vương làm ngơ lời từ chối của Ngao Truy, chỉ quay lại mỉm cười với ta:
“Tam công chúa, bản vương sẽ bên cạnh nàng bất cứ lúc nào cần.”
Ta bị nụ cười mỹ nhân mê hoặc đến mức muốn chảy máu mũi, vội vàng lẽo đẽo chạy theo bước chân mỹ nhân, thỉnh thoảng còn vấp phải cục đá tí thì vồ ếch ngã lăn ra đất.
"Được rồi, đường đến còn dài lắm. Chúng ta hãy xuất phát ngay bây giờ thôi."
Nhưng Minh Vương lại giữ ta lại,
"Hi Quang, Minh Giới đầy rẫy những quỷ hồn và ác quỷ không thể tái sinh. Chúng cực kỳ nguy hiểm. Nếu không có sự bảo vệ của Long Châu thì ngay cả ta, Minh Vương cũng không thể bảo vệ được ngươi và Bát hoàng tử đâu.”
Ta hơi xấu hổ.
"Mỹ nhân à, ngươi không biết gì sao. Long tộc của ta khống chế nước bốn phương, chính là dựa vào Long Châu đó. Nếu có Long Châu, bốn biển sẽ yên bình; còn nếu mất đi Long Châu, tất cả các kết giới bảo vệ sẽ tan vỡ, không thể yên bình được.”
“Mặc dù ta với Tiểu Bát trông có vẻ không đáng tin, lại còn không được hòa thuận. Nhưng thực chất chúng ta đều đang gánh vác trọng trách. Không thể lấy yên bình của Tứ Hải ra đùa giỡn được."
Thế nhưng, Minh Vương vẫn im lặng không chịu giải thích, cười nói:
"Thiên Đế lẽ ra phải ra đời từ trăm năm trước rồi, vậy mà đến nay vẫn không có động tĩnh gì. Ngươi chưa bao giờ nghi ngờ rằng có điều gì đó không ổn sao?"
Ta cùng Ngao Truy nhìn nhau nói:
“Thì cũng đúng là có lúc nghi ngờ, nhưng mà Tử vi tinh đoán rất chuẩn, có vẻ là không có gì không ổn đâu.”
Minh Vương xua tay một cái liền phản chiếu ra cả thiên hà,
“Ngươi nhìn cho kỹ đây, mặc dù chòm sao Tử Vi tuy rằng ổn định, nhưng xung quanh lại có một luồng năng lượng màu tím nhạt. Tử khí đông lai*, vốn là điềm lành, nhưng tử khí đông lai này nếu như chệch đi nửa tấc, thì lại trở thành trở thành công cụ đoạt xá.”
(*紫气东来: Tử khí đông lai (đem đến điều lành).
*Đoạt xá: cướp x.ác)
Ta và Tiểu Bát đều có vô cùng kinh ngạc, thì thầm: "Lời Minh Vương nói có vẻ có lý nhỉ, nếu không thì tại sao Thiên Đế lại không thể nở được?"
Tiểu Bát nói: "Đúng vậy, ta nghe nói Suối Vạn Nguyên có thể soi chiếu ra nguồn gốc của vạn vật. Nếu có thể thoát khỏi tất cả vướng víu của kiếp trước và kiếp này, chúng ta sẽ nhìn thấy chân tướng."
Ta và Tiểu Bát muốn bắt đầu ngay lập tức, nhưng vẫn còn nhiều khó khăn rất lớn ở phía trước. Điều mà chỉ có Long Châu mới đã làm được.
Ta thì thầm: “Thật ra chuyện này có một đường tắt đó.”
“Đường tắt nào?”
Ta cười khúc khích, "Hai chúng ta cần ngủ với Minh Vương đó nha."
Tiểu Bát lập tức đẩy ta ra: "Không được! Cái này thì phải tính giá khác rồi!"
Ta: “...”
Minh Vương: “...”
Cuối cùng, ta thỏa hiệp nói:
"Minh Vương đại nhân à, nhất định phải là Long Châu biển Hoa Đông sao? Thực ra thì chúng tui cũng có một ít Long châu khác ở đây, có được không thế?"
Minh Vương lắc đầu, quả quyết nói: "Không, nhất định là Long Châu Hoa Đông."
Ai cũng biết rồng vô cùng cường đại, thậm chí có khả năng khiến người chết sống lại. Chỉ người trong tộc mới biết rằng trên thực tế, mỗi con rồng đều có một viên Long Châu trong người, tuy nhiên khả năng của mỗi viên lại khác nhau.
Ví dụ như Long Châu của Tiểu Bát có thể điều khiển nước, còn Long Châu của tỷ tỷ ta lại có thể điều khiển gió.
Chỉ có Long Châu của ta có hơi vô dụng một chút, ngoài việc trông vô cùng tinh xảo xinh đẹp lộng lẫy, ta chả còn năng lực nào khác cả.
Còn công dụng cụ thể của Long Châu Đông Hải thì chỉ có người thừa kế ngai vàng mới có thể biết được. Thế nên ngay cả ta cũng chẳng biết những viên ngọc rồng của cha ta có thể làm được những gì.
Nhưng Minh Vương lại đã chỉ muốn Long Châu của cha ta thôi! Chẳng lẽ... Minh Vương thầm mến cha ta sao!?
Ta bị ý nghĩ kinh khủng trong đầu dọa cho rùng mình một cái, ôi chao...
Ta thăm dò: “Biết đâu, Đông Hải Long châu ở nhân giới cũng có tác dụng, nhỉ?”
Minh Vương suy nghĩ một lúc: "Cũng có thể lắm."
Phù, cũng được cũng được, nếu không mỹ nhân ta nhìn trúng lại trở thành mẹ kế của ta thì chếc dở!