Y không biết mình đang ở nơi nào, chỉ có cơn đau như tằm ăn rỗi bò khắp phế phủ, ngay cả hô hấp cũng trở thành khổ hình. Y đau đến vô thức giãy giụa, trong cơn mê đột nhiên co rút nôn mửa, trong cổ họng, mũi miệng đều là mùi máu.
Huyết vị tan dần, y lại mơ hồ cảm thấy lạnh đến cùng cực. Kiếp trước, thời điểm trước khi y chết cũng không lạnh đến mức này. Y giống như bị lột trần mà ném vào biển băng tăm tối, đại tuyết cuồn cuộn cắt qua da thịt, chôn vùi y.
Trong cơn mê man, tầm nhìn tối đen, chợt có rất nhiều sắc thái nhòe nhoẹt mở ra.
Từ xa xa truyền đến âm thanh cười nói ồn ào, có người khua chiêng gõ trống.
Y phảng phất nhìn thấy Cửu Trọng Điện giữa khung trời đổ tuyết, vô số ảnh người lướt qua.
Y nhìn thấy hỷ lụa rực rỡ, đèn lồng sáng ngời. Ánh sáng không ngừng lóe lên chói mắt, chiếu đến tuyết trắng xóa phủ khắp mái hiên và nền đất, y như rơi một ảo cảnh.
Mặc Nhận ngẩn ngơ nghĩ: Sao mình lại mơ thấy cảnh này.
Y biết mình đang mơ, y nên tỉnh dậy thôi.
Nhưng ngay lúc này, y nghe thấy một chuỗi âm thanh từ khắp nơi truyền đến như tiếng chuông vang vọng:
"Tiện nô Thiên Điện Mặc Nhận, mưu sát tân thị quân Bạch Hoa, trị tội phản chủ."
Mười ba khổ hình đã hoàn thành, thỉnh Điện chủ nghiệm hình ban chết ——"
Tầng tầng âm thanh quanh quẩn, đinh tai nhức óc.
"Thỉnh Điện chủ nghiệm hình —— ban chết ——"
Tầng tầng thềm ngọc hướng lên trên là chủ điện kim bích huy hoàng, phía sau màn tuyết, Sở Ngôn đứng đó.
Trong mộng cảnh không có Bạch Hoa, cũng không có bất kỳ ai khác, chỉ một mình Sở Ngôn trong hỷ phục đỏ thắm, đứng trên cao lạnh lùng nhìn y.
Thế nên, Mặc Nhận đột nhiên nhớ đến kiếp trước bản thân mình chết như thế nào.
Sau khi Điện chủ phân phó, y bị hai người hai bên lôi tay kéo ra ngoài, tháo hình giá, sau đó tiếp tục lôi ra khỏi Cửu Trọng Điện.
Y muốn nhìn chủ thượng một lần cuối, lại không còn sức ngẩng đầu.
Y mông lung nghĩ: Chủ thượng...
Chủ thượng, người chán ghét thuộc hạ rồi sao? Chán ghét rồi nên mới muốn vứt bỏ thuộc hạ?
Không... không cần. A Nhận không sợ chết, nhưng ít nhất, xin người đích thân ban chết...
Kinh mạch tay chân đã đứt, bị kéo đi một cách thô bạo chắc chắn rất đau đớn, nhưng phỏng chừng y đã thụ hình quá nhiều, chai lì với đau đớn rồi; cũng có thể vì y chỉ còn một chút hơi tàn, Mặc Nhận thật ra không còn bao nhiêu cảm giác nữa.
Chỉ có duy nhất cái lạnh là không ngừng dùi xương khoét cốt, thật sự rất lạnh... cực kỳ lạnh.
Y run rẩy không thôi, mí mắt liên tục mở ra rồi khép lại. Bóng đêm dày nặng, máu từ cơ thể y chảy dài, thấm vào tuyết và cỏ khô ven đường.
Bên tai y mơ hồ nghe tiếng nói chuyện của hai người đang kéo mình.
"Chậc, người này sắp không xong rồi."
"Nói thừa."
"Điện chủ sai vứt đi... Nên vứt ở đâu đây?"
"Tìm một bãi đất hoang bên ngoài. Hôm nay ngày lành, đừng để thi thể chướng mắt."
Y muốn nói bọn họ đừng đi nữa, ít nhất cho y chết ở Cửu Trọng Điện, hoặc ở nơi nào có thể nhìn thấy Cửu Trọng Điện cũng được."
Nhưng y một tiếng cũng không nói nổi, chỉ có thể phát ra khí âm nhè nhẹ. Y lại bắt đầu ho khan ra máu.
Cuối cùng, y bị ném vào một nơi hoang vắng không người đầy tuyết, xung quanh trừ bóng tối ra không còn gì nữa, cũng không nhìn thấy ánh đèn Cửu Trọng Điện ở phương nào.
Tuyết rơi không ngừng, gió lạnh lao xao. Hai người kia bỏ về, y một mình nằm giữa trời tuyết, tiếp tục run rẩy, ho khan, hộc máu... Trong lòng y lẳng lặng nghĩ đến chủ thượng, khổ sở nghĩ chủ thượng rốt cuộc không còn cần mình nữa.
......
Nhưng sao y lại mơ thấy chuyện này?
Mặc Nhận không rõ. Y... cũng vô số lần đi qua sinh tử, nhưng bị hư cảnh vây chặt, mãi không thể tỉnh lại như thế này là lần đầu tiên.
Mặc Nhận chán chường nghĩ: Hẳn là vì chủ thượng gần đây quá nuông chiều y.
Khiến y mềm yếu, khiến y buông thả.
Còn một kiếm kia.
Một kiếm kia, vì sao lại trật...
Tuyết rơi lả tả, càng lúc càng dày, nhấn chìm ý thức của y. Không biết qua bao lâu, Mặc Nhận cảm thấy bốn phía đung đưa, có tiếng bánh xe lạch cạch truyền đến.
Cùng với phế phủ đau đớn không ngừng, ngũ cảm của y cũng dần dần khôi phục một chút.
Y nhận ra mình đang được ủ trong chăn dày, được ai đó ôm vào lòng.
Mặc Nhận chưa hoàn toàn thanh tỉnh, theo bản năng giãy giụa một chút.
Cánh tay đang ôm y lập tức siết chặt, có người nhẹ nhàn vỗ về lên vai y, thấp giọng nói: "A Nhận, đừng sợ. Là cô đây."
Mặc Nhận cố hết sức mà mở mắt, đập vào mắt là không gian trong thùng xe ngựa, còn có mùi thuốc và máu rất nồng
Màn xe dày, không lọt sáng, bên ngoài không rõ ngày đêm. Bên thùng xe treo một ngọn đèn, tỏa ra ánh sáng vàng mênh mông, an tĩnh đong đưa.
"A Nhận... tỉnh rồi? Nhận ra cô không?"
Sở Ngôn cách một lớp chăn ôm y, dưới ánh đèn vẻ mặt vô cùng dịu dàng, khóe mắt lại như có nước.
Chậu nước bên cạnh nhúng một chiếc khăn thấm máu, cả cổ tay và vạt áo của Điện chủ cũng có những vệt máu nhỏ.
Mặc Nhận gối đầu trong ngực Sở Ngôn, nghe nhịp tim chủ thượng đập mạnh bên tai, y vốn không tỉnh táo nên càng hoảng hốt.
Y nghĩ: Chủ thượng khóc sao?
Tại sao... Ai chọc cho chủ thượng của y khóc?
"Chủ..." Y mở miệng muốn gọi, nhưng giọng nói khản đặc, phát ra âm thanh liền đau đớn.
Điện chủ rót non nửa chén nước đưa tới: "Uống chút nước trước đã."
Sở Ngôn một tay ôm y, một tay đưa chén nước đến bên môi thị vệ: "Từ từ... chậm thôi, bằng không chút nữa lại hộc máu."
Mặc Nhận uống mấy ngụm nước ấm từ tay Điện chủ, sau đó vẫn dựa vào ngực chủ thượng đè tiếng thở dốc, cả người vẫn nặng nề như cũ.
Sở Ngôn vỗ về y, thấp giọng trấn an: "Ngoan, còn khó chịu thì ngủ thêm một chút đi."
Mặc Nhận không ngủ, mắt y mở to hơn một chút, ngẩn ngơ nhìn Sở Ngôn hồi lâu mới chậm chạp hỏi: "Chủ thượng... chúng ta đi đâu..."
Sở Ngôn nhẹ giọng: "Chúng ta hồi điện, trở về Cửu Trọng Điện. Hiện tại trời chưa sáng đâu, A Nhận muốn ăn gì, về điện cô phân phó làm cho ngươi?"
Hồi điện...? Tại sao...
Mặc Nhận có chút thất thần, ngón tay vô thức níu góc áo Sở Ngôn, giọng nói khàn khàn: "Còn Yến Lạc... Bạch Hoa..."
Sở Ngôn nhìn thấy động tác nhỏ của y, vội nắm lấy ngón tay lạnh băng kia đặt trong lòng bàn tay mình, trầm giọng nói: "Đều đã giải quyết, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi."
Mặc Nhận theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng đầu óc y như một bánh răng rỉ sét, không nghĩ ra được cái gì.
Y chợt thấp giọng rên một tiếng, nhịn không được cuộn tròn ho khan, ho đến mức cả người như một chiếc lá thu run lẩy bẩy trong gió.
"... A Nhận!" Sở Ngôn cắn chặt khớp hàm, càng ôm chặt hơn, tay truyền nội lực vào người y.
Điện chủ xanh mặt, hoảng loạn mà lẩm bẩm không ngừng: "Không sao, đừng sợ, đừng sợ..."
Đồng tử Mặc Nhận thống khổ co rút, y đột nhiên co giật, miệng sặc ra một ngụm máu vẩy sắc đỏ thẫm khắp không gian.
"A Nhận...!!"
Sở Ngôn tuyệt vọng đến mức không nhìn nổi nữa... Trên tay áo ôm Mặc Nhận lại dính thêm vết máu mới tinh. Hắn không để tâm, hấp tấp dùng khăn lau máu bên môi Mặc Nhận, run giọng trấn an: "Đừng sợ... A Nhận, đừng sợ, chúng ta nhanh chóng về đến điện, sẽ có giải dược, ngươi cố gắng một chút... Sẽ không đau nữa, không đau nữa."
Thùng xe vẫn đong đưa với một biên độ rất nhỏ, tiếng bánh xe lạch cạch truyền đến lay tỉnh khỏi cơn ác mộng, mà con đường đằng đẵng này không biết bao giờ mới thấy điểm cuối.
"Chủ..." Mặc Nhận khó chịu thở dốc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trước mắt y là một mảng mờ mịt, "Buông... khụ khụ khụ..."
Sở Ngôn hoang mang, có chút hoảng sợ mà cúi thấp đầu: "Ngươi cần gì? Ngươi nói chậm thôi."
Mặc Nhận khép hờ mắt, nôn ra một búng máu lại khiến thần trí y thanh tỉnh hơn một chút, lúc này yếu ớt đẩy cánh tay Sở Ngôn: "Bẩn... Người mau... buông ra..."
Sở Ngôn chẳng thể ngờ đến giờ Mặc Nhận vẫn còn bận lòng chuyện này, hắn nói năng lộn xộn: "Không bẩn, không bẩn, ngươi đừng nhúc nhích... Ngoan, để cô ôm ngươi một lúc, nhé."
Mặt Nhận rũ mắt, vẻ mặt cay đắng: "Là thuộc hạ... vô năng..."
Sắc mặt y trắng bệch, tóc đen mướt mồ hôi, được Sở Ngôn ôm mà dựa vào lồng ngực hắn, lộ ra dáng vẻ yếu ớt hiếm thấy.
"Thuộc hạ... không những không thể khống chế địch... còn chật vật mà trúng chiêu, liên lụy chủ thượng..." Thị vệ áy náy, nhỏ giọng nói, "Ngay cả kiếm chủ thượng ban cho cũng... cũng... Chủ thượng nên phạt A Nhận."
Ngực Sở Ngôn đau đến cơ hồ vỡ ra.
Kỳ thực, Mặc Nhận trong lúc hôn mê cũng phát độc hộc máu, trong cơn nguy kịch, y vô thức giãy giụa mà nói mớ mấy câu.
Y gọi "chủ thượng", lại nói "quá lạnh"; y nói "xin người đích thân ban chết", lại nói "quá xa", "đừng đi nữa", "không nhìn thấy"...
Vậy nên Sở Ngôn biết, Mặc Nhận mơ thấy thời khắc y sắp chết.
Cửu Trọng Điện chủ rốt cuộc lệ rơi đầy mặt, trong thùng xe khom lưng ôm thân hình lạnh lẽo của thị vệ, vùi đầu khóc nức nở.
Hắn hận mình không thể chết ngay lập tức.
Mà hiện tại, Mặc Nhận đã tỉnh, lại thành như thế này...
Đột nhiên xe ngựa nhoáng lên, nghiêng ngửa.
Ánh mắt Sở Ngôn khẽ biến. Hắn một tay chống thùng xe, một tay giữ chặt Mặc Nhận, đệm cho y qua một hồi rung chấn.
Có tiếng binh khí truyền đến từ bên ngoài, Sở Ngôn xốc màn xe, bóng đêm thăm thẳm cùng sơn đạo chật hẹp hiện lên trong tầm mắt —— Cỗ xe ngựa này đang phóng như bay trên một con đường núi cực kỳ hiểm trở!
Thu Cẩn đánh xe phía trước quay đầu lại, vạt váy vàng nhạt của thị nữ bay phần phật trong gió, nàng nói: "Chủ thượng, người của Minh Chủ Phủ sắp đuổi đến rồi, nô tỳ sợ không thể cắt đuôi chúng... Có cần dừng lại đánh trả không ạ?"
Mặc Nhận nghe thấy, trong lòng cả kinh, nhận ra Sở Ngôn nói mọi chuyện đã giải quyết đều là lừa y.
Y cố sức đỡ người ngồi dậy nhìn ra bên ngoài, thấy bánh xe nghiến qua khiến đá vụn nảy lên. Xe ngựa đang chạy giữa vách núi và vực sâu, bất cẩn một chút có thể ngã xuống, tan xương nát thịt.
Phía sau cơ hồ có nhóm người đang giao chiến, y phục đen là ám vệ Cửu Trọng Điện, đối thủ hẳn là người của Minh Chủ Phủ mà Thu Cẩn vừa nói đến...
Thu Cẩn liếc mắt, thấy y liền nói: "Mặc đại ca tỉnh rồi! Ở đây không có việc của ngươi, mau nằm xuống đi."
Mặc Nhận chưa kịp nói gì đã bị chủ thượng đẩy một cái, cả người lẫn chăn bị nhét trở lại thùng xe. Sở Ngôn nghiêng người chắn gió lọt vào, nói với Thu Cẩn: "Không được dừng, cũng không được giảm tốc độ."
Thu Cẩn: "Vâng. Nhưng chủ thượng, Minh Chủ Phủ quá đông, ám vệ không xử lý hết được! Nếu hai vị hộ pháp tham chiến, với tốc độ này bọn họ khó mà bảo hộ xe ngựa an toàn..."
Từ xa, có một tiếng nói dùng nội lực truyền tới: "Cửu Trọng Điện chủ Sở Ngôn! Ngươi cấu kết độc giáo, âm mưu náo loạn Trung Nguyên, Minh Chủ Phủ đã xuất Kim Ô Lệnh, các thế lực giang hồ sẽ nhanh chóng hô ứng... Khuyên ngươi chớ có không biết tốt xấu, cấp tốc cùng ta đi tham kiến Hoàng Minh chủ!"
"Nếu thật sự bị oan, ngươi có thể biện bạch trước Minh chủ, Minh chủ tất nhiên trả lại sự trong sạch cho ngươi; nếu thật sự có tội, lưới trời tuy thưa mà khó lọt, ngươi đừng hòng chạy thoát!"
Mặc Nhận nhíu mày. Y không nghe được gì, bởi chủ thượng đã bịt kín tai y.
Sở Ngôn giữ y trong lồng ngực, xem mấy lời đó như gió thoảng bên tai. Chờ bọn họ lải nhải xong, hắn cầm lấy thanh kiếm treo trên thùng xe.
Đó là... đúng hơn phải nói, đó từng là bội kiếm của Cửu Trọng Điện chủ Sở Ngôn.
Ánh mắt Sở Ngôn đặt trên thanh bảo kiếm, ngón tay vuốt ve chuôi kiếm khảm ngọc lấp lánh, đột nhiên thấp giọng thở dài: "Cô đã rất lâu rồi không dùng đến nó."
"Chủ thượng..."
Mặc Nhận hơi giật mình. Chỉ có y mới hiểu được ý tứ trong lời này. Tính cả thời gian bị hạ độc ở kiếp trước, thật sự đã lâu lắm rồi chủ thượng không cầm kiếm.
Truy binh phía sau đang dần áp sát. Số lượng ám vệ ít ỏi đang lâm vào khổ chiến. Ảnh Điện và Ảnh Vũ chi viện tả hữu, đều dốc hết sức đối chiến.
Có người kéo thiết cung, nhắm bắn về phía xe ngựa.
Sở Ngôn nhìn Mặc Nhận cười cười, có chút tự giễu: "Cũng không biết còn dùng được không, nếu làm thành trò cười, A Nhận cứ vờ như không thấy đi."
Hắn rút kiếm khỏi vỏ, hàn quang ở mũi kiếm khẽ rung động: "A Nhận, có nghe cô nói gì không?"
Mặc Nhận đột nhiên hơi hoảng. Y sợ Sở Ngôn làm bừa, lắc đầu nguầy nguậy.
Hắn nói: "Vậy cô trổ tài cho ngươi xem, được không?"
Lúc này Mặc Nhận còn chưa kịp lắc đầu.
"Nhìn cho kỹ."
Sở Ngôn nhìn y thật sâu, để lại lời này.
Ngay sau đó, Cửu Trọng Điện chủ bước ra mép xe, áo đen tung bay, kiếm dựng lên.
"Chủ thượng ——" Mặc Nhận không khỏi nín thở, ánh mắt y đuổi theo bóng dáng Điện chủ, bỗng nhìn thấy bích nguyệt giữa trời đêm.
Bóng núi nghiêng nghiêng, ánh bạc trải dài. Thân ảnh Sở Ngôn cùng kiếm ảnh Huyền Hồng như phát sáng dưới ánh trăng mênh mông cuồn cuộn. Ánh trăng lưu chuyển trên mũi kiếm Huyền Hồng, như quyết luyến, lại như hiểm ác. Sát ý hóa thành khí, đọng thành sương, cuối cùng ngưng tụ thành kiếm phong.
Là kiếm Huyền Hồng phủ bụi đã lâu.
Là kiếm của Sở Ngôn... rũ sạch bụi trần.
Trong một thoáng, kiếm quang cực thịnh, lất át cả ánh trăng.
Phía sau có kẻ bị dọa sợ: "—— Bắn tên, mau bắn tên!!"
Lệnh này vừa phát, hơn chục mũi tên thiết như tia chớp đen xé gió lao đến.
Sở Ngôn nâng kiếm, cổ tay dụng lực, gân xanh hơi nổi lên; kiếm chiêu của hắn quyết liệt mà đoan chính, như chính con người của hắn ——
Hắn đã từng là thiếu niên đắc ý, ngông cuồng liều mạng, như gió rền, như kiếm sắc, không sợ gì cả, chưa từng đọa lạc bùn lầy.
Mà hiện tại, hắn không còn là thiếu niên bừa bãi nữa, thậm chí đôi mắt kiêu ngạo từng không dung một ai kia, mới rồi còn rơi lệ vì hối hận cùng hổ thẹn.
Chỉ có kiếm của hắn là vẫn còn dáng dấp của thiếu niên ngông cuồng.
So với năm xưa càng trầm ổn, sắc bén hơn.
Vô số tên thiếc bị Huyền Hồng đánh gãy, rào rạt rơi xuống.
Sở Ngôn cả người nhẹ nhàng như én, trường kiếm vung ngang trái phải, kiếm khí như dời non lấp biển, áp đảo trận mưa tên, bảo hộ chặt chẽ cỗ xe đang lao vun vút, không chừa một kẽ hở.
Kiếm hắn xuất động không ngừng, sau khi xuyên phá màn mưa tên liền lao thẳng vào đội hình kẻ địch.
Mặc Nhận vén màn xe ngựa, gương mặt nhợt nhạt ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng Sở Ngôn, đã quên mất mới rồi chính y còn định ngăn lại.
Gió thổi dưới trăng, hoa máu nở rộ.
——————————
Editor: Kiếm Huyền Hồng của Điện chủ là chữ 悬虹 này, nghĩa là "cầu vồng lơ lửng" ấy, không phải là Huyền Hồng theo nghĩa đỏ đen đâu, nên đừng thắc mắc sao nó được tả sặc sỡ đủ màu như thế, cũng đừng xem nó là linh vật cầu may.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT