Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Chương 43: Giả vờ tức giận

Đêm này, Sở Ngôn và Mặc Nhận không quay trở về

Sáng hôm sau, cả Ảnh Vũ lẫn Bạch Hoa đều bắt đầu sốt ruột. Bạch Hoa tỏ ra vô cùng lo lắng, hận không thể lập tức đến Thủy Kính Lâu tìm Sở đại ca xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Chỉ có Thu Cẩn là tỉnh táo, đoán Mặc đại ca cùng Điện chủ phải điều tra cái gì rồi.

Thị nữ bèn bày ra dáng vẻ nhẹ nhàng tinh ý, trước một câu "Nên chờ trời sáng hơn một chút", sau một câu "Công tử dùng bữa sáng trước", khiến cho Bạch Hoa vài lần sắp ra khỏi cửa bị kéo trở về.

Mỗi người mang một tâm tư trải qua buổi sáng ở khách điếm. Hôm qua đoàn xe kim ô của Minh Chủ Phủ khua chiêng múa trống mà đến, hôm nay đại sảnh càng huyên náo thêm mấy phần, người từ mọi tầng lớp tụ tập uống rượu, nói chuyện ầm ĩ.

Lúc này chợt nghe một tiếng "Bang", cửa lớn bị mở toang, ba gã ăn vận như tùy tùng, áo xanh nón xanh, thắt lưng vác loan đao sải bước tiến vào.

Người dẫn đầu vận nội công, hét lớn một tiếng: "Im lặng!"

Thanh âm như sấm dội nổ vang giữa đại sảnh, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Lại thấy người nọ lật tay, để lộ ra một tấm Kim Ô Bài, nói: "Ta là hạ vệ Minh Chủ Phủ, phụng mệnh Tề Thiên Tề sứ giả đến đây truyền lời, thỉnh chư vị đại hiệp im lặng lắng nghe!"

"Hoàng Minh chủ đã nghe đến thảm án Thủy Kính Lâu, lại không ngờ hung thủ tội ác tày trời hơn một tháng vẫn chưa sa lưới. Nay án này đã liên lụy rộng, khó bề phân định. Vì muốn nhanh chóng cho Thủy Kính Lâu một lời công đạo, Minh Chủ Phủ Tề sứ giả ta hôm qua đã giá lâm, buổi trưa ngày mai sẽ tiến hành thẩm tra xử lý vụ án Thủy Kinh Lâu, kính thỉnh các vị đại hiệp đến cùng bàn luận!"

Người này nội công không tệ, giọng nói vang vọng như tiếng chuông đồng, dư âm kéo dài rất lâu.

Sau một lúc yên tĩnh, bắt đầu có tiếng thì thầm lan ra.

"Minh Chủ Phủ hành động nhanh như vậy..."

"Trưa ngày mai có trò hay rồi!"

"Ai... Tiếc cho Thủy Kính Lâu, lần này không bắt được hung thủ xem như mất mặt 'thiên hạ đệ nhất tình báo', tên tuổi e rằng không giữ được bao lâu!"

Xung quanh bắt đầu râm rang nghị luận, ba người nọ vẫn chưa rời đi, nhìn quanh một vòng, hắng giọng hỏi: "Xin hỏi Cửu Trọng Điện Sở Điện chủ có ở đây không?

Bạch Hoa lo lắng nhìn về phía Thu Cẩn, thấp giọng nói: "Thu Cẩn cô nương, chuyện này..."

Thị nữ khẽ cau mày, đang định đứng dậy ứng đáp thì nghe bên ngoài khách điếm truyền đến một giọng nói quen thuộc.

"Bổn Điện chủ ở đây."

Ngoài khách điếm, hai bóng người ngược sáng mà tiến đến, còn ai ngoài Cửu Trọng Điện chủ cùng thị vệ tùy thân của hắn?

Sở Ngôn tách ra khỏi đám đông, tiến về phía trước, mắt như sương tuyết, giọng sắc lạnh như ngọc vỡ: "Minh Chủ Phủ tìm cô có việc gì?"

Khách điếm một lần nữa yên tĩnh trở lại, tuy ở đây không thiếu người có kiến thức rộng rãi, nhưng không khỏi bị tên tuổi Cửu Trọng Điện chủ làm cho chấn động một chút. Chờ đến khi nhìn rõ mặt người vừa lên tiếng, lại càng kinh ngạc đến không nói nên lời.

Suy nghĩ đầu tiên là không ngờ Cửu Trọng Điện chủ nửa chính nửa tà trong lời đồn đãi trên giang hồ lại trông "đơn sơ" đến vậy. Không có đoàn xe hộ vệ thì thôi, bản thân hắn ăn vận cũng đơn giản, thu lại khí chất, trà trộn vào đám đông, không ai phát giác ra sự tao nhã vô song của hắn, đây còn chẳng phải là cảnh giới nguyên bản trong truyền thuyết sao!

Ý nghĩ thứ hai là, không ngờ Cửu Trọng Điện chủ anh tuấn tiêu sái đến mức này, lại còn... trẻ như vậy! Xem chừng còn chưa đến tuổi nhi lập...

Nghĩ đến đây, đã có người bắt đầu nghĩ đến con gái nhà mình, nếu có thể lọt vào mắt Cửu Trọng Điện chủ, phải chăng có thể một bước lên mây, trở thành phượng hoàng?

Nhưng ngay lập tức mơ tưởng của bọn họ bị một âm giọng mềm mại đánh vỡ.

Thiếu niên áo trắng như nhánh liễu yếu ớt lao tới, dụi vào người Sở Ngôn: "Sở đại ca, ngài trở lại rồi! Ngài phải cẩn thận..." Ngón tay mảnh khảnh níu cổ tay áo hắn, tựa hồ sợ ba người kia sẽ làm hắn bị thương.

Mọi người lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nhớ đến lời đồn đãi Cửu Trọng Điện chủ thu nạp một mỹ nam tuyệt sắc. Bọn họ cẩn thận đánh giá lại diện mạo người này, không khỏi kinh hãi.

Mỹ nhân cỡ này, không trách được Cửu Trọng Điện chủ si mê. Nhớ đến tiểu thư công tử ở nhà... lại không khỏi lắc đầu một cái, xem như từ bỏ suy nghĩ kia.

Nhóm ba người nọ cũng ngây ngẩn cả người, bị Sở Ngôn gọi một tiếng mới sực tỉnh lại ——. ngôn tình hài

Cũng không phải vì lý do nào khác, chỉ là Bạch Hoa vừa lên tiếng, ba người lập tức chú ý đến Thu Cẩn bên cạnh hắn, nhận ra đây chính là cô gái giành đường ở cổng thành khiến Tề sứ giả tức giận.

Sau khi vào thành, Minh Chủ Phủ còn phái người đi hỏi thăm tìm kiếm, không ngờ hôm nay lại bắt gặp nàng ở đây, lại còn là thị nữ tùy thân của Cửu Trọng Điện chủ.

Bọn họ cũng không ngu ngốc, biết ba người cùng xông lên cũng không phải là đối thủ của Cửu Trọng Điện chủ, vậy nên không ra oai. Vẫn là người dẫn đầu kia hướng về phía Sở Ngôn, ôm quyền hành lễ, nói: "Chúng tiểu nhân bái kiến Điện chủ. Tề sứ giả đặc biệt dặn dò tiểu nhân nhắn đến ngài, Minh Chủ Phủ đã chuẩn bị sẵn chỗ ngồi cho Điện chủ, thỉnh Sở Điện chủ ngày mai đến dự."

Sở Ngôn thoải mái gật đầu: "Đây là hiển nhiên. Việc này liên quan đến Cửu Trọng Điện, bổn Điện chủ đương nhiên muốn quấy rầy một phen."

Người nói vô tình, người nghe để tâm. Tâm tư Bạch Hoa trầm xuống, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

Thái độ của Sở Ngôn như thế này có chút...

—— Trước đó Sở Ngôn đột nhiên mang Mặc Nhận đến Trường Thanh Thành, hắn đã sinh nghi. Nhưng sau đó Sở Ngôn gửi thư về, nói muốn xử lý vài tên trộm vớ vẩn, Bạch Hoa liền cho rằng Sở Ngôn muốn ra tay chèn ép Thủy Kính Lâu, vốn là thế lực đang xem Cửu Trọng Điện là nghi phạm hàng đầu.

Sở Ngôn hành sự càng ngang ngược vô lý, gây thù chuốc oán càng nhiều, tốc độ tự hủy càng nhanh, Bạch Hoa càng mau chóng hoàn thành sứ mệnh của mình, đương nhiên vui vẻ. Nhưng hiện tại...

Sau khi đến Trường Thanh Thành, hắn không thấy Sở Ngôn giương cung bạt kiếm với Thủy Kính Lâu như tưởng tượng, cũng không thấy Điện chủ trách phạt Ảnh Phong Ảnh Vũ hành sự tắc trách; thậm chí mới rồi, Minh Chủ Phủ hùng hổ muốn cưỡi lên đầu lên cổ thiên hạ, Sở Ngôn sao vẫn thản nhiên dùng bộ dạng không màn thế sự mà rêu rao khắp nơi?

Tim Bạch Hoa đập mạnh... Không nên như thế này. Hay là Sở Ngôn đã phát giác ra chuyện gì?

Hôm qua hắn cố tình dùng gấp đôi liều lượng Túy sinh mộng tử, Sở Ngôn cả ngày ở cạnh hắn, thân mật giữa chừng lại đột nhiên rời đi, thật sự là tình thế phát sinh quá trùng hợp, hay là ——

"... Hoa Nhi!"

Thanh âm của Sở Ngôn đột nhiên vang bên tai, Bạch Hoa cả kinh, nhìn lại mới phát hiện ba gã kia đã rời đi rồi.

Lưng hắn rịn mồ hôi lạnh, trên mặt vẫn miễn cưỡng đeo lên một nụ cười: "Sở... đại ca, làm ta hết hồn, lớn tiếng như vậy làm gì?"

Sở Ngôn cong môi: "Cô gọi ngươi mấy lần đều không phản ứng. Đang suy nghĩ chuyện gì?"

Bạch Hoa rũ mi, nhẹ giọng nói: "Bạch Hoa chưa từng thấy qua đại sự bậc này, trong lòng hoảng sợ, khiến Sở đại ca chê cười."

Rèm mi lại nâng lên một chút: "Sở đại ca, tối hôm qua..."

"Nói đến chuyện này cô lại tức giận!"

Bạch Hoa còn chưa nói hết câu thăm dò đã bị một tiếng cười lạnh của Sở Ngôn cắt ngang: "Đều nhờ thị vệ tốt lành của cô..."

Hắn đột nhiên quay đầu lại, quét mắt nhìn người mặc áo đen phía sau lưng mình, giơ chân đá một cái: "Nửa đêm làm càn, quấy phá chủ nhân, ngươi càng lúc càng to gan lớn mật!"

Mặc Nhận khẽ rên một tiếng, bị đá ngã xuống đất.

Ảnh Vũ cùng Thu Cẩn đồng loạt biến sắc, Bạch Hoa "A" một tiếng, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch: "Sở đại ca bớt giận!"

Khóe mắt Sở Ngôn giật một cái. Một cú vừa rồi hắn đá là thật, Mặc Nhận không thể không ngã, nhưng mà...

Điện chủ tức đến nghiến răng nghiến lợi, thầm nói diễn xuất vứt đâu hết rồi? Suốt đường về hắn lải nhải dặn tới dặn lui như vậy, rốt cuộc lại biến giả thành thật!

Nếu không phải hắn nghi thần nghi quỷ, cố tình giữ lại ba phần sức lực...

Cái nết đến chết cũng không nghe lời này là sao!

"Đại ca!"

Rốt cuộc vẫn là Ảnh Vũ tuổi nhỏ thiếu kiềm chế, nhào lên che chắn trước Mặc Nhận, hốt hoảng ngẩng đầu nói: "Điện chủ bớt giận, Điện chủ..."

Bả vai hắn đột nhiên bị đèn xuống, Mặc Nhận chậm rãi quỳ dậy, đẩy Ảnh Vũ sang một bên: "Tiểu Vũ, không được vô lễ, lui ra."

"Ta... Đại ca!"

Ảnh Vũ quay đầu lại, sắc mặt càng xấu hơn. Mặc Nhận ngẩng mặt, gò má tái đi, khóe môi lại dính một ít máu. Sắc mặt y vẫn điềm nhiên như cũ: "Ảnh Vũ, lui ra!"

Lúc này nhiều người vẫn còn ngồi ở đại sảnh, bọn họ khó tránh khỏi bị dòm ngó cùng nói ra nói vào.

Sở Ngôn cũng không lưu tình, nhướng mi lạnh lùng nói: "Tự ngươi nói xem nên phạt thế nào?"

Mặc Nhận thấp giọng ho khan hai tiếng, cúi đầu đáp: "... Thuộc hạ khiến chủ thượng khó chịu, trách phạt như thế nào cũng là đáng tội, thỉnh chủ thượng ban phạt."

"..." Thu Cẩn khẽ biến sắc, nàng ở một bên, hết nhìn Sở Ngôn rồi lại nhìn Mặc Nhận.

... Thấy trong này thế nào cũng có chuyện khuất tất.

Nàng hầu hạ Sở Ngôn từ nhỏ, rất am hiểu tính tình chủ thượng. Sở Điện chủ quả thực nóng nảy, khiển trách trừng phạt là chuyện như cơm bữa, nhưng mà vị này dễ giận dễ nguôi, trước nay đều phạt ngay tại chỗ, phạt xong liền cho qua. Nếu không phải biết rõ chủ thượng "phạt rồi xem như xong", nàng và Mặc đại ca cũng không có thói quen vừa phạm sai lầm là lập tức thỉnh phạt.

Nhưng hiện tại đang xảy ra chuyện gì? Điện chủ đã yên ổn đưa Mặc đại ca về, đến lúc này lại cố tình mắng chửi?

Phải nói Thu Cẩn cô nương này không hổ là đại thị nữa của Điện chủ, xét về độ nhạy bén linh hoạt thì ăn đứt Ảnh Vũ, đầu óc nàng lập tức xoay chuyển ——

Bạch Hoa là gian tế, vậy nhất định là Điện chủ cùng Mặc đại ca muốn che giấu chuyện gì nên mới vờ xung đột với nhau trước mặt mọi người!

Thu Cẩn trong lòng sáng tỏ, à... được được, nếu Mặc đại ca trong vai nạn nhân, nàng có thể giúp châm thêm dầu vào lửa.

Tức khắc nàng tiến lên trước quỳ xuống, vẻ mặt bi thương: "Điện chủ, Mặc đại ca vừa mới vào Hình đường mấy ngày trước, vết thương cũ từ nhiệm vụ mấy tháng trước cũng chưa khỏi hẳn, thỉnh Điện chủ khoan dung..."

Mặc Nhận liếc xéo nàng một cái, thấp giọng nói: "Thu Cẩn, sao ngay cả ngươi cũng không biết chừng mực! Chủ thượng muốn trách phạt, Mặc Nhận tự nhận mệnh."

"Sở đại ca, đừng, đừng phạt Mặc thị vệ......"

Bạch Hoa lo lắng mở miệng, thậm chí còn "vì nghĩa quên thân", cau mày đỏ mặt nói nhỏ: "Sau này, sau này Hoa Nhi không qua đêm riêng cùng Sở đại ca nữa là được, cùng lằm thì để, để, để Mặc thị vệ ở một bên... canh chừng..."

"..."

Sở Ngôn nghe lời này của Bạch Hoa, đầu tiên là thộn ra, sau đó tức đến bật cười. Hắn cảm thấy tiểu gian tế này đúng là nói chuyện như thần, thật sự có thể nói ra một câu... để Mặc Nhận ở một bên canh chừng sao?

Chủ nhân nhà nào có sở thích lúc thân mật với tình nhân còn gọi một thị vệ lạnh lùng vô cảm đến nhìn chằm chằm?

Vậy là Sở Điện chủ chỉ có thể đi theo đường —— bạo nộ, tháo bội kiếm bên hông mình, vung lên định đánh vào người thị vệ!

Người xung quanh ồ lên, Bạch Hoa hốt hoảng che mắt. Sở Ngôn lập tức dừng động tác, cảnh giác liếc nhìn Bạch Hoa một cái, như thể không muốn dọa hắn sợ...

Sau đó hắn thô bạo túm lấy vạt áo Mặc Nhận, kéo y lên phòng: "Lăn lên đây! Xem cô giáo huấn ngươi thế nào..."

"Điện chủ, đừng!" Ảnh Vũ xanh mặt, định đuổi theo, thình lình bị Thu Cẩn kéo giữ lại.

Thị nữ bày ra vẻ mặt đau thương, nói với Tiểu Vũ cùng Bạch Hoa công tử: "Chúng ta đã tận lực khuyên can... Điện chủ hiện tại đã nổi cơn thịnh nộ, sợ rằng càng nói càng hại Mặc đại ca thêm..."

Lời này vừa nói ra, đáy mắt Bạch Hoa âm thầm nổi lên một ý cười, miệng phụ họa vài câu lo lắng cùng tự trách, ngón tay giấu trong tay áo lại bất giác thả lỏng.

—— Hắn không thấy được Thu Cẩn cô nương vừa đau lòng xoay người đi, khóe mắt cũng hiện lên một ý cười giống hệt với hắn.

......

"Vừa rồi có đau không?" Vừa vào phòng đóng cửa lại, sắc mặt Sở Điện chủ lập tức thay đổi.

Hắn giữ nguyên động tác lôi kéo người kia, ấn Mặc Nhận ngồi lên giường, nửa bực bội nửa đau lòng: "Mắng ngươi một câu to gan lớn mật cũng không oan."

Mặc Nhận lắc đầu, thấp giọng nói: "Chủ thượng kiềm chế, thuộc hạ không đau."

Đột nhiên trên má ấm lên, thị vệ ngạc nhiên ngước mắt, thấy Sở Ngôn hơi khom lưng, nâng mặt y lên.

"Sao thế này... cắn trúng đầu lưỡi?"

Ngón tay chủ thượng dừng bên khóe môi y, dính một chút vệt đỏ. Hắn không vui mà nhíu mày: "Máu còn chảy không, há miệng ra cho cô xem một cái."

——————————

Lời tác giả:

Bạch Hoa: Ta đang diễn.

Sở Ngôn: Trùng hợp, cô cũng vậy.

Mặc Nhận: Ta cũng vậy.

Thu Cẩn: Ta cũng vậy.

Ảnh Vũ: Ta...... Hả???

Ảnh Vũ: Nghe nói bản sửa chữa tăng thêm đất diễn cho ta —— là mỗi chương đều vào vai đạo cụ hình người à!!! (xé kịch bản)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play