Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Chương 36: Mê độc chướng

Như Sở Ngôn dự liệu, sau giờ ngọ hôm đó, Ảnh Điện đã đến Trường Thanh Thành. Võ phục xanh lam, xinh đẹp lạnh lùng, là cô gái duy nhất trong bốn vị hộ pháp của Cửu Trọng Điện, thiện dùng ám khí và chất độc.

Để tránh tai mắt ngầm theo dõi, Sở Ngôn ước tính thời gian sai Ảnh Vũ ra cửa thành đón Ảnh Điện, đưa cho cô nương này một cái nón cói phủ khăn che, lặng lẽ vào thành, không đi bái kiến Điện chủ mà vào thẳng Thủy Kính Lâu.

Tính ra Ảnh Phong, Ảnh Vũ ra ngoài đã non nửa năm, hai ảnh vệ hộ pháp này đã lâu không gặp, nửa đường Ảnh Vũ không nhịn nổi nữa, trước hết mang độc trùng hôm trước vừa mua làm lễ vật dâng lên nàng. Sau đó cười hề hề nói: "A Điện tỷ tỷ, ở đây không có người ngoài, đừng xụ mặt nữa. Ai, ta đang muốn hỏi tỷ tỷ một chút chuyện của Mặc đại ca và Điện chủ..."

Ảnh Điện nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi: "Mặc thị vệ làm sao? Y lại bị phạt? Thật sự lại chọc giận Điện chủ à?"

"Hả, chọc giận?" Ảnh Vũ lắc đầu nguầy nguậy, "Không có không có không có..."

Hắn xoa xoa mũi, miêu tả đại khái bầu không khí kỳ quặc giữa Mặc Nhận và Sở Ngôn mấy hôm nay, lại hỏi: "... Tứ tỷ tỷ, ngươi biết rốt cuộc Mặc đại ca và Điện chủ đã xảy ra chuyện gì không?"

Ảnh Điện nghe hắn nói xong cũng chẳng hiểu ra làm sao, mù mờ nói: "Mặc thị vệ y... mấy ngày trước y bị chủ thượng phạt đến Hình đường..."

Ảnh Vũ: "!?"

Ảnh Điện: "Nhưng nghe nói dụng hình chưa xong, y đã được Điện chủ đưa ra, còn khiến Dược đường lăn lộn một đêm."

Ảnh Vũ nhẹ nhàng thở ra, lòng nói xem ra Điện chủ tự phạt tự đau lòng.

Nhưng liền sau đó Ảnh Điện có chút khó hiểu mà nhíu mày: "Sau đó... Sau đó Mặc thị vệ tự ý điều động Ám vệ của Ám Đường."

Ảnh Vũ: "!?"

Ảnh Điện: "Còn ra lệnh nhốt Bạch công tử lại."

Ảnh Vũ: "!??"

Thiếu nữ áo lam vẻ mặt phức tạp, vô thức xoa cổ tay nói: "Ngươi cũng hiểu tính tình của đại ca ngươi, đừng nói chúng ta, cả Thu Cẩn cô nương cũng không khuyên nổi. Ta còn tưởng Mặc thị vệ sẽ lại bị Điện chủ phạt, mà rốt cuộc làm sao... sao lại thành trở thành như ngươi nói?"

Ảnh Vũ ngơ ngác: "Ta mà biết thì còn phải hỏi sao?"

"..."

"Thôi," Ảnh Điện do dự lắc đầu, Thủy Kính Lâu đã hiện ra ngay trước mắt, "Ta chỉ là thuộc hạ, phải lấy việc hoàn thành mệnh lệnh của Điện chủ làm ưu tiên hàng đầu."

Nàng tháo nón cói xuống: "Không cần đưa ta vào trong, về phần Mặc thị vệ cùng Điện chủ..."

Nữ hộ pháp than nhẹ một tiếng: "Họ bên nhau từ nhỏ, bất luận là xảy ra chuyện gì cũng không đến lượt chúng ta xen mồm. Nếu ngươi thật sự lo lắng, không bằng chờ Thu Cẩn đến rồi nói chuyện với nàng."

......

"Từng nghe qua, Cửu Trọng Điện là nơi dị nhân kỳ tài hội tụ, quả thật danh bất hư truyền."

Tinh mơ sáng hôm sau, Từ Phòng Xuyên đến bái kiến, cảm thán nói.

"Quá khen." Sở Ngôn ngồi đối diện, thờ ơ đáp lời. Hắn đang tập trung vào thông tin trên tay, giấy trắng mực đen viết ra thành phần độc dược mà Ảnh Điện nhận biết trong nửa ngày vừa qua.

Dị nhân kỳ tài... hiển nhiên là vậy, nhưng kiếp trước đều bị hắn khiến cho mai một.

Đang xuất thần, phía sau truyền đến bước chân nhẹ nhàng, sau đó trên mặt bàn xuất hiện một khay trà, một bàn tay vươn ra, đặt từng chén trà đã được làm nóng xuống trước mặt hắn và Từ Phòng Xuyên.

Mặc Nhận khi châm trà vẻ mặt rất nghiêm túc, vài sợi tóc đen rơi trên vành tai, theo động tác tay y mà khẽ lay động. Hương trà dịu dàng thanh khiết tỏa ra, khiến lòng người bất giác bình tĩnh lại.

Một âm thanh trong trẻo vang lên, chén trà tinh xảo được đặt lên đĩa, đưa đến trước mặt Sở Ngôn: "Chủ thượng, mời người."

"A Nhận." Đưa tay đón lấy chén trà mà Mặc Nhận dâng lên, Sở Ngôn cũng không nhận ra đáy mắt hắn có bao nhiêu là ấm áp.

Hắn thuận thế nhấp một ngụm trà, đều lưỡi nếm được vị đắng nhè nhẹ.

Quả thật... là hương vị trong miền ký ức xa xôi mơ hồ. Khó tin Mặc Nhận đã mấy năm rồi không đụng đến trà cụ, còn có thể pha ra hương vị thượng đẳng này.

Sở Ngôn không khỏi thầm than một tiếng: Y đời nào chịu rảnh rỗi an nhàn, hẳn là mấy ngày rồi đã lén lút luyện tập trở lại.

"Từ công tử, mời." Mặc Nhận lại dâng trà lên Từ Phòng Xuyên, lễ tiết không có gì để bắt bẻ, nhưng lại khiến Từ Phòng Xuyên hơi mất tự nhiên, vội vàng đưa ta tiếp lấy.

—— Tính ra hắn đã nhìn qua võ công của Mặc Nhận, hơn nửa "lợi kiếm của Cửu Trọng Điện" thành danh trên giang hồ đã lâu, khiến người khác có ấn tượng y là một sát thủ máu lạnh tàn nhẫn.

Ai mà ngờ, vị sát thủ máu lạnh tàn nhẫn này vậy mà cũng có ngày tay nâng ấm ngọc pha trà thơm ngát? Từng động tác của y so với công tử thế gia còn chẳng hề thua kém, toát ra một ý vị thanh nhã vô cùng.

... Không thể không nói là quá phí phạm của trời,

Châm trà, đón khách? Đây là công việc của thị vệ sao? Thị vệ nhà ai sẽ làm những việc hầu hạ kiểu này? Sở Điện chủ gọi binh khí sắc bén đến đóng vai tôi tớ nha hoàn cơ đấy!

Từ Phòng Xuyên âm thầm tức giận, cúi đầu uống một ngụm trà, mắt lập tức sáng lên, không nhịn được nói: "Trà ngon, Mặc công tử tay nghề tuyệt hảo!"

Thôi bỏ đi, phí phạm cái gì, đến lượt hắn có ý kiến sao...

"À, đương nhiên." Mặc Nhận còn chưa nói gì, Sở Ngôn đã đắc ý dạt dào mà đáp.

"... Chủ thượng," Mặc Nhận cúi đầu sau lưng Điện chủ, thấp giọng nói, "Thuộc hạ lâu rồi không pha trà, không biết có còn hợp khẩu vị..."

"Nói nhảm!" Sở Ngôn bật cười, túm Mặc Nhận kéo đến ngồi cạnh mình, đưa chén trà đến bên miệng y, "Đến đây, hợp hay không hợp tự mình nếm thử."

Từ Phòng Xuyên im lặng mà nhìn. Hắn cảm giác hình như câu chuyện bắt đầu chệch hướng rồi, còn chệch đến mức sắp không kéo lại nổi.

Hắn vội nặng nề ho khan, cố gắng xoay chuyển tình thế: "Khụ khụ khụ, Sở Điện chủ! Kỳ thực —— kỳ thật Từ mỗ hôm nay tới đây là vì phát hiện được một chút manh mối trong độc dược..."

"Ồ? Mời Từ thiếu hiệp nói." Hai chữ "manh mối" quả thật khiến Sở Ngôn tạm thời hòa hoãn —— nhưng cố chấp không buông chén trà trên tay, ép cho Mặc Nhận phải vội vàng uống ngụm trà từ tay hắn.

Bấy giờ Sở Ngôn mới chịu thôi, lần nữa nhìn lại thông tin trên mảnh giấy, nghe Từ Phòng Xuyên trình bày: "Là nơi sinh trưởng. Nguyên liệu phối chế nên loại độc này đều là thứ hiếm gặp, hôm qua Miểu Nhi cùng Tứ hộ pháp của quý điện tra cứu điển tịch cả đêm, đối chiếu thông tin, xác định được phần lớn thứ này đều đến từ Nam Cương, thậm chí có loại chỉ có thể tìm thấy ở nơi đó."

"Nam Cương..." Sở Ngôn cau mày, lập tức nghĩ đến độc trùng mấy ngày trước, "Là nơi thịnh hành cổ độc... Thật ra cũng không quá bất ngờ, Húc Dương Kiếm phái của ngươi có từng kết thù gì ở Nam Cương không?"

Từ Phòng Xuyên lắc đầu thở dài: "Chưa từng. Phái ta quy củ nghiêm ngặt, thân thế đệ tử đều rõ ràng, Từ mỗ không tin có người Nam Cương nào có thể trà trộn vào học trộm."

Sở Ngôn lắc đầu uống một ngụm trà, tặc lưỡi nói: "Kim Ô Lệnh ban xuống, cô còn cho rằng có bàn tay sau màn đẩy Minh Chủ Phủ ra làm trò. Hiện tại xem chừng Hoàng Thiên Hữu kia..."

Nói đến đây, trong mắt hắn loáng lên một tia lạnh lùng, lời nói mang theo sát ý: "Hẳn muốn cấu kết ngoại tộc, xáo trộn Trung Nguyên."

"Sở Điện chủ cẩn trọng lời nói!" Đồng tử Từ Phòng Xuyên co lại, trong lòng lắp bắp kinh hãi.

Không phải là hắn chưa từng có suy nghĩ này.

Hắn chỉ không ngờ Sở Ngôn dám nói thẳng ra ngoài miệng.

Suy cho cùng, Hoàng Thiên Hữu có lụn bại đến mấy thì cũng là Võ lâm minh chủ ở Trung Nguyên. Minh Chủ Phủ cấu kết Nam Cương náo loạn thế lực Trung Nguyên... Nếu sự thực là vậy, nỗi nhục này há có thể một câu nói hết!

Sở Ngôn ngược lại thoải mái cười rộ lên: "Cô thuận miệng mà nói thôi, Từ đại sư huynh sợ cái gì."

Từ Phòng Xuyên khóe mắt giật giật, lời ác ý cỡ đó, nhìn kiểu gì cũng không giống thuận miệng nói ra...

Lúc này, ngoài cửa sổ có một bóng đen xẹt qua, một tiếng ưng dài và sắc bén truyền đến tai ba người.

Mặc Nhận nghiêm mặt, nhìn Sở Ngôi nói: "Chủ thượng, là ưng truyền tin."

Hắn gật đầu, Mặc Nhận đứng thẳng dậy, chớp mắt đã biến mất, chỉ còn lưu lại cửa sổ không biết được mở ra từ lúc nào, đón gió hè mát mẻ.

Sở Ngôn nhìn ra bên ngoài, thấy Mặc Nhận đã tung người đứng trên mái hiên. Một con ưng đen mắt vàng từ giữa không trung đập cánh lao xuống, vui vẻ kêu rù rù, bay quanh Mặc Nhận hai vòng rồi mới ngoan ngoãn đáp lên cánh tay y, để y tháo xuống tin tức cột trên đùi.

Điện chủ nhịn không được mà nghĩ: A Nhận đúng là được ưng yêu thích... Hình như linh ưng trong Cửu Trọng Điện đều thân cận với y, chẳng hiểu đây là loại thể chất gì?

Thành thật mà nói, Sở Điện chủ thấy A Nhận lưu loát đón ưng, ưng cọ tới cọ lui cũng không tránh né, hắn có chút ganh tị...

"Ưng này đúng là có linh tính." Từ Phòng Xuyên nhìn ra bên ngoài, miệng tấm tắc khen lạ, "Nhưng nếu nửa đường bị bắn hạ thì phải làm thế nào?"

Sở Ngôn thần bí nheo mắt phượng, không đáp lời, Từ Phòng Xuyên liền hiểu bọn họ có tất có biện pháp không thể tiết lộ, thức thời mà không hỏi nữa.

Mặc Nhận nhanh chóng trở về theo lối cửa sổ, đem thư dâng lên cho Sở Ngôn, nói: "Chủ thượng, là tin của Thu Cẩn. Nàng đi cùng Bạch Hoa, hiện cách thành không xa."

"Vậy là sắp đến rồi." Sở Ngôn nhận mảnh giấy nhìn lướt qua, giấy viết thư trong tay liền hóa thành tro tàn.

"Tới sớm không phải càng tốt sao?" Từ Phòng Xuyên trên mặt tươi cười như gió xuân, ánh mắt lại lóe lên tia xảo quyệt như cáo, "Xem ra Điện chủ còn phải xử lý việc riêng, Từ mỗ xin cáo từ."

Sở Ngôn liếc hắn một cái, biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, bực bội nâng chén trà lên miệng, đáp một câu: "Không tiễn."

Từ Phòng Xuyên cũng không phật lòng, ôn hòa cười rồi thản nhiên đi ra.

Đợi Từ Phòng Xuyên đi rồi, Mặc Nhận lấy ra một viên thuốc màu vàng: "Chủ thượng, truyền tấn đan ở đây, thỉnh người mở ạ."

Hiển nhiên đây mới là tin tình báo tuyệt mật mà chim ưng đưa đến. Hắn hất cằm với Mặc Nhận: "A Nhận mở là được."

Mặc Nhận lắp bắp kinh hãi: "Chủ thượng, truyền tấn đan xưa nay điều do Điện chủ đích thân mở, thuộc hạ không dám!"

Sở Ngôn cả hai nay giữ chén trà, khóe môi nở nụ cười trêu chọc: "Nhưng hôm nay cô lười mở."

"..."

Điện chủ quang minh chính đại mà giở chứng thế này, Mặc thị vệ không có biện pháp đối phó, chỉ có thể nói nhỏ: "Chủ thượng, như vậy không hợp quy củ..."

Phản đối vô dụng, ý cười của Sở Ngôn không tăng mà hạ, Mặc Nhận sợ lỡ việc đành tự mình mở viên thuốc, lúc này mới biết tin tức không phải từ Thu Cẩn, mà là bút tích của Đường chủ Hình đường Dương Nhất Phương.

Trên mặt giấy viết rõ rành rành, thông báo đại thị nữ của Liên Hoa Điện lấy cớ ra ngoài mua điểm tâm cho Bạch Hoa đã gửi đi một mật thư.

Cuối thư, Dương Nhất Phương nói kết quả điều tra chi tiết đã đưa cho Thu Cẩn mang theo, cũng thỉnh Điện chủ ngàn vạn lần cẩn thận với Bạch Hoa và kẻ phía sau.

"Quả nhiên." Sở Ngôn xem xong lạnh lùng gật đầu một cái, lại dùng nội lực chấn nát bức thư, để vụn giấy tản đi theo gió. Hắn đứng lên, gằn giọng: "Xem ra, đến lúc gặp Hoa Nhi thiện lành của cô rồi."

——————————

Lời tác giả:

Sở Ngôn: Thấy A Nhận vuốt ưng, ghen tỵ với ưng.

A Nhận:??... Thuộc hạ lúc chải đầu cho người rõ ràng cũng dùng thủ pháp tương tự, người lại cảm thấy đó là kiếp nạn!

Sở Ngôn: Thấy A Nhận bị ưng cọ tới cọ lui như vậy cũng không né tránh, ghen tỵ với ưng. ngôn tình tổng tài

A Nhận:??... Sáng hôm đó người trộm hôn tới hôn lui thuộc hạ, thuộc hạ có trốn sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play