Đó rõ ràng chỉ là một tiếng thở dài rất nhẹ, không có chút ý tứ trách móc gay gắt nào.
Nhưng Sở Ngôn hoảng loạn mở to mắt, ngực tựa hồ bị mấy thanh sắt nung liên tiếp ấn vào, đau đến mức chỉ hận không thể lập tức bất tỉnh.
Mà trong xương cốt tràn ra cảm giác lạnh lẽo, gần như chết lặng. Chân mềm nhũn, Sở Ngôn lảo đảo lùi về sau mấy bước, bàn tay run rẩy nắm chặt cạnh bàn, toàn thân lung lay chực đổ.
"Ngươi..."
Y nói gì? A Nhận nói cái gì?
Trong đầu hoảng hốt, chỉ thấy một mảnh trắng xóa, lại nghe người kia nhỏ giọng hỏi: "Ý của chủ thượng, chẳng lẽ là muốn Mặc Nhận nhập hậu thất làm luyến sủng sao?"
Bóng đêm dịu dàng, ánh đèn soi tỏ, Mặc Nhận quỳ gối trước người hắn. Thị vệ thanh tú, gương mặt nhợt nhạt, thần sắc thờ ơ, trong đôi mắt kia lại là hồ nước mênh mang sâu thẳm.
Chảy xuôi bên dưới, phải chăng là nghiệp chướng mà hắn không thể vãn hồi?
Sở Ngôn cơ hồ phải dựa vào bàn để chống đỡ, thân thể mới không trượt xuống, môi run rẩy dữ dội, chỉ có thể thốt ra một chữ như rên rỉ: "Không..."
Hắn cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn, A Nhận tại sao lại nghĩ như vậy? Mình đã làm gì mà khiến cho A Nhận có suy nghĩ này?
Mặc Nhận do dự ngẩng đầu, gọi khẽ: "Chủ thượng?"
Vẫn là đôi mắt trong trẻo lãnh đạm đó, cái gì cũng phản chiếu rõ ràng.
Sở Ngôn miễn cưỡng đứng vững, đờ đẫn mà đi về phía trước vài bước, cũng không rõ là tức giận hay là đau lòng, giọng điệu có chút run run: "Ngươi đang ép cô."
Hắn lại khàn giọng mà cười, năm ngón tay đột nhiên nắm chặt vạt áo bên trái của mình giũ mạnh một phen: "... A Nhận, ngươi nói vậy, chính là muốn cô moi tim ra cho ngươi xem? Đúng không?"
Mặc Nhận bỗng chốc cả kinh: "Thuộc hạ...!"
Lời này như đâm thẳng vào y, nháy mắt trong lòng rối loạn, cuống quýt cúi đầu thỉnh tội: "Chủ thượng bớt giận, thuộc hạ không dám!"
Thị vệ nói xong trong lòng càng hối hận, nhận ra mình không nên nói câu vừa rồi. Chủ thượng như thế nào đi nữa cũng không đến lượt y xen vào, lại nói: "Là Mặc Nhận lỡ lời, thỉnh chủ thượng ban phạt."
"Ban phạt? Được, ban phạt..."
Sở Ngôn nheo mắt cười thảm một tiếng, có chút quái dị. Hắn chợt nhắm mắt, nhẹ nhàng hít vào một hơi, nói: "Được lắm, cô thành toàn cho ngươi. Đứng lên, rút kiếm của ngươi ra."
... Rút kiếm?
Mặc Nhận nghe Sở Ngôn nói, nháy mắt theo bản năng mà vâng lời, tay đã đặt lên vỏ kiếm đen tuyền rồi, lại nhịn không được mà khựng lại một chút.
"..." Ngón tay gác lên chuôi kiếm lạnh lẽo, y lẳng lặng ngước mắt, cảm xúc phức tạp mà nhìn Sở Ngôn một cái.
Sở Ngôn đánh một chưởng xuống bàn, tức giận nói: "Sao? Lúc này biết kháng lệnh rồi? Cô lệnh cho ngươi rút kiếm ra!"
"... Thuộc hạ không dám." Mặc Nhận mấp máy môi, chậm rãi đứng dậy, tháo thanh kiếm bên hông xuống, kính cẩn mà xoay ngang trước mặt Sở Ngôn, "Mặc Nhận nghe lệnh."
Một âm thanh lanh lảnh phát ra.
Bàn tay mảnh khảnh rút ra ba thước thanh phong, thân kiếm mỏng như cánh ve, thăm thẳm như màn đêm hiển lộ ra ngoài.
Sở Ngôn lạnh lùng nhìn chằm chằm thanh trường kiếm ưu mỹ quỷ dị cùng hung hiểm kia, trong mắt tựa hồ che đậy sóng triều cuồn cuộn. Hắn vươn một tay bao lên bàn tay cầm chuôi kiếm của Mặc Nhận, đốt ngót tay phát lực, siết chặt đến cực điểm!
"Ưm..." Cơn đau dữ dội từ tay phải truyền đến khiến sắc mặt Mặc Nhận trắng bệch, còn tưởng Sở Ngôn muốn bóp nát xương bàn tay mình, nhưng chủ thượng khống chế lực đạo cực kỳ chuẩn xác, không tổn thương đến gân cốt, chỉ đau đến mức không thể giãy ra.
Sở Ngôn duy trì tư thế này, từng bước tiến lên phía trước, bức cho Mặc Nhận liên tiếp lùi về sau, cho đến khi lưng y đụng vào tường hắn mới dừng lại, tay còn lại chế trụ mạch môn tay trái của Mặc Nhận.
Mặc Nhận đối với chuyện này rất thờ ơ, như thể đôi tay này không phải của mình, ngay cả cái mạng này cũng không phải của mình. Y trước sau luôn giữ bình tĩnh, ánh mắt dừng lại trên thân kiếm, suy đoán trong chốc lát sẽ chém vào nơi nào trên thân thể mình.
Y cũng không sợ hãi.
Mấy ngày nay y phạm bao nhiêu là lỗi lầm, đáng bị phạt.
Y chỉ là có chút mệt mỏi và khổ sở, không phải vì Sở Ngôn muốn phạt y, mà là vì Sở Ngôn cứ giữ nguyên tư thái phòng bị tứ phía như vậy.
Vách tường sau lưng quá lạnh, cái lạnh xuyên qua quần áo thấm vào da thịt. Kỳ thật, tội tình gì phải như vậy? Hay chủ thượng không biết, chỉ cần hắn mở miệng ban phạt, Mặc Nhận xưa nay đều chưa từng trốn tránh sao?
Ngay cả kiếp trước, khi chủ thượng vì Bạch Hoa mà một kiếm phế đi đan điền của y, y cũng chưa từng oán trách một lời.
Cứ xem như y không phải là một thị vệ nghe lời, không phải một con thú cưng ngoan ngoãn, chẳng lẽ còn không phải một mảnh thiếc sắc lạnh tùy ý dẫm đạp sao?
Đột nhiên, y nghe chủ thượng cười một tiếng.
Y nghe ra được giọng cười quá đỗi bi ai.
Sở Ngôn nhẹ nhàng nói: "A Nhận, đừng trách cô."
Mặc Nhận hơi ngẩn ra, chủ thượng ở gần trong gang tấc, lẩm bẩm nói, dịu dàng mà lưu luyến: "Con người ấy mà, một khi đã tự biến mình thành kẻ ngốc, quả nhiên sẽ không chịu nghe khuyên nhủ... Cô đã từng như thế, hiện tại, ngươi cũng là một kẻ cứng đầu như vậy..."
Sở Ngôn nhắm mắt, khớp hàm cắn chặt, lòng đau như cắt, nhưng vẫn cố hết sức mà dịu dàng nói: "Lúc trước ngươi cũng là như vậy, cầu xin cô tin ngươi, cô không nghe. Bây giờ báo ứng đến rồi, ngược lại hẳn là ——"
Lời còn chưa dứt, Sở Ngôn xoay cổ tay, nháy mắt, Mặc kiếm phát ra kiếm quang lạnh lẽo, chĩa vào ngực của chính hắn!
Không chút do dự, cũng không cho chủ nhân thanh kiếm thời gian để phản ứng lại, Sở Ngôn quyết liệt đến điên cuồng, hướng mũi kiếm đâm thẳng về phía trước.
Trong một sát na, Sở Ngôn tựa hồ nhìn rõ trên gương mặt thanh tú của Mặc Nhận là vẻ hoảng hốt tột độ, bàn tay bị khống chế trong tay hắn nổi gân xanh, dốc hết sức mà bộc phát lực kháng cự.
Hắn vậy mà nếm ra được một chút khoái cảm.
... Ai kêu ngươi không tin.
Không phải ngươi sợ cô áy náy, sợ lòng tốt của cô dành cho ngươi đến một ngày sẽ cạn kiệt sao?
Vậy cô chết ngay bây giờ, ngay tại đây, phải chăng lòng tốt của cô dành cho ngươi cả đời bất biến?
Mảnh kim loại lạnh băng xuyên qua da, truyền tới cảm giác đau đớn bỏng rát, thời gian như chậm lại, mũi kiếm đâm sâu vào máu thịt, nhắm chuẩn xác đến vị trí khoang tim.
Sau này Sở Ngôn ngẫm lại, thời khắc đó hắn thật sự một lòng không muốn sống nữa.
"Chủ thượng!!" Tiếng gọi thê lương vang vọng, Mặc Nhận mặt cắt không còn giọt máu. Y liều mạng vùng vẫy, nhưng mạch môn tay trái bị chế trụ không thể cử động, sau lưng là vách tường, không còn đường lui. Nếu xuất bừa một lực đạo, y làm sao thắng được Sở Ngôn?
Y dốc hết toàn lực kháng cự vẫn không ngăn được Mặc kiếm từng chút từng chút tiến sâu hơn.
Sở Ngôn vì đau thương mà gương mặt vặn vẹo, trong đôi mắt điên cuồng như bùng lên ngọn lửa, môi không còn huyết sắc gắt khẽ: "Ngươi biết không... ngay cả mạng của cô cũng có thể cho ngươi! Ngươi có biết hay không!?"
"Chủ thượng... Chủ thượng đừng như vậy!!" Máu của Sở Ngôn bắn lên mặt Mặc Nhận, ấm nóng, đồng tử y co lại vì hốt hoảng.
Y hiểu rõ nhất là thủ pháp giết người gọn gàng sạch sẽ, một kích tất sát, sao có thể không nhận ra kiếm này là đang đâm thẳng vào ngực!
Sở Ngôn không hề nói giỡn, hắn đã xuất toàn lực, tình thế giằng co này hoàn toàn dựa vào Mặc Nhận lôi kéo. Chỉ cần y nhất thời lơi lỏng, Sở Ngôn có thể lập tức xẻ đến tim mình!
"Ngươi giết ta đi! Ngươi nên giết ta đi!!"
Sở Ngôn đau đớn mà thở dốc, dáng vẻ điên cuồng cùng cực: "Ngươi, ngươi đến nhìn xem! Nhìn tim cô này, xem có còn đỏ hay không, có còn nóng hay không!!"
Vết máu trên áo Sở Ngôn nhanh chóng lan rộng, Mặc Nhận đã hoảng đến hồn phi phách tán: "Không, không, thuộc hạ biết sai rồi! Chủ thượng! Mặc Nhận có tội, thuộc hạ tội đáng muôn chết!! Thuộc hạ cầu xin người, cầu xin người buông tay đi đã ——"
"Cả ngươi cũng không nhìn..." Sở Ngôn lại đột nhiên nghẹn ngào, "A Nhận, cả ngươi cũng không chịu nhìn..."
Hốc mắt hắn đỏ bừng, cố chấp mà nhìn chằm chằm Mặc Nhận gần trong gang tấc, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nặng nề như một mãnh thú bị giam cầm: "—— Vậy cô còn sống lại để làm gì!! Để làm gì hả!?"
Mặc Nhận kinh hãi, tay phải dường như đã không còn là của mình, đầu óc trắng xóa như chìm trong một trận đại tuyết, không còn biết hôm nay hôm nào.
Chỉ có chuôi kiếm này, chuôi kiếm đen tuyền này như thể xuyên từ tiền kiếp đến hiện sinh, hướng thẳng vào một trái tim đang đập.
Sao có thể không đỏ máu, sao có thể không ấm nóng.
Thứ đang bắn lên khắp tay y, khắp mặt y, còn không phải dòng máu đỏ tươi đang thiêu đốt đến bỏng rát, nóng cháy đến khiến y hoang mang hay sao ——
Y nhìn thấy rõ ràng rồi, đó là máu của Sở Ngôn!
Thí chủ, y tối nay vẫn bị ép phải thí chủ? Y cùng chủ thượng sao lại đến nông nỗi này...
Tươi đẹp là mùa hè năm đó gặp nhau trong ngày nắng, điêu tàn là đại tuyết ngập tràn trong tầm mắt trước lúc chết, tĩnh lặng là bóng đêm, moi tim là máu đỏ.
Hết thảy những sắc thái dày đặc đó trộn lẫn vào nhau, Mặc Nhận bị vây hãm ở nơi sâu nhất, hít thở không thông, ý thức dần mơ hồ.
Cuối cùng, y nghe "vút" một tiếng, kiếm phá không lao đi, chấn cho màng tai đau nhức.
Kiếm đen rạch qua đêm tối, máu đỏ văng khắp nơi.
Mặc kiếm cắm sâu trên xà nhà, máu từ thân kiếm chảy xuôi, tí tách rơi xuống thành một vũng nhỏ.
"...!"
Mặc Nhận toàn thân thoát lực, chân mềm nhũn, sống lưng trượt theo bức tường mà ngồi bệt xuống đất. Trên mặt y không còn chút máu, khớp hàm trên dưới va chạm không ngừng, đôi tay run lẩy bẩy, một nửa là vì vừa rồi dùng sức quá độ, một nửa là vì thất kinh.
Y thở hổn hển, giương mắt nhìn huyết kiếm cắm sâu trên thanh xà, vẫn chưa dám tin mình vậy mà thật sự có thể đánh bay thanh kiếm dưới sự khống chế của chủ thượng...
——————————
Lời tác giả: Tiểu kịch trường: Hiện trường Mặc thị vệ tự vả
Mặc Nhận: Thuộc hạ vĩnh viễn không trách chủ thượng.
Sở Ngôn: Ta. Tự. Thọc. Ta.
Mặc Nhận: Thuộc hạ rất nghe lời, chủ thượng chỉ đâu đánh đó.
Sở Ngôn: Ngươi tới giết ta đi!!!
Mặc Nhận: Chủ thượng thiên phú dị bẩm thần võ vô song, A Nhận lại nỗ lực một trăm năm cũng đuổi không kịp.
Sở Ngôn: Cô muốn chết —— ( vút! —— [âm thanh nền]) —— Từ từ kiếm cô vừa mới cầm trong tay đâu??
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT