27

Hắn lấy điện thoại của tôi ra.

Mở ứng dụng tin nhắn ẩn danh.

Trên đó, cuộc trò chuyện với Trần Cẩm Ngôn vẫn dừng lại ở tin nhắn ảnh mà Trần Cẩm Ngôn gửi cho tôi.

Và câu hỏi của tôi ở trên, là câu hỏi tôi hỏi cậu ấy rằng có khỏe không.

Còn lại trống rỗng.

Ai bảo tôi có thói quen xóa tin nhắn rác làm chi.

Tớ nhìn hắn với vẻ mặt thản nhiên vô tội:

"Chẳng lẽ em không thể có bạn bè sao? Anh chỉ dựa vào cái tin nhắn này mà kết tội em, có phải là làm quá lên không? Mặc dù chúng ta quen nhau qua mai mối và kết hôn, nhưng anh không có lấy một chút lòng tin nào sao?"

Tôi nghẹn ngào nói:

"Anh nhìn em này, vì yêu anh, em có thể nhẫn nhịn chấp nhận việc anh có người phụ nữ khác bên ngoài. Nhưng chỉ cần em có một chút nghi ngờ nhỏ nhất, anh liền toát lên vẻ mặt muốn g.iết em. Điều đó chứng tỏ, anh không thực sự yêu em."

Hai hàng nước mắt lăn dài trên má tôi:

"Cuộc hôn nhân này chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Em biết anh yêu Bạch Sương Sương, luôn tìm kiếm lỗi lầm của em để ly hôn và cưới cô ta."

Hít một hơi thật sâu, tôi gượng gạo nói:

"Em sẵn sàng giúp anh toại nguyện. Em, Chu Giai Giai, yêu thì có thể yêu, buông cũng có thể buông. Ly hôn đi anh, một cuộc hôn nhân không có sự tin tưởng còn nghĩa lý gì nữa đâu!"

32

Hắn nhìn tôi lạnh lùng, không hề lay động: "Còn gì nữa?"

"Hết rồi. Chuyện tiếp theo, anh hãy nói chuyện với luật sư của em." Tôi suy nghĩ một lúc: "Nếu anh muốn che giấu chuyện ly hôn, em cũng có thể hợp tác."

Chủ yếu là sợ về nhà bị bố mẹ đánh.

Hay là đợi tôi chuồn ra nước ngoài, đợi đến khi họ hết đường xoay sở, rồi tôi mới công bố.

Hắn gật đầu.

Hắn lại cúi mắt suy nghĩ một lát, rồi mỉm cười.

Hỏi tôi:

"Trước khi kết hôn, em đã biết sự tồn tại của Bạch Sương Sương, cũng chưa bao giờ hỏi tôi, là vì tin rằng tôi nhất định sẽ ngoại tình sao?"

Tôi vẻ mặt đau khổ tột cùng:

"Bất kể anh nói gì, em cũng không trả lời nữa. Có việc gì thì liên hệ với luật sư của em đi."

"Ồ. Tôi đã cho người bắt Trần Cẩm Ngôn. Cũng lấy điện thoại của cậu ta về đây rồi. Em có muốn xem không?"

Hắn nhìn tôi, nói: "Cậu ta không có thói quen xóa lịch sử trò chuyện."

Tôi không thể nhịn được mà nhìn hắn một cái, cố ý cãi cọ:

"Vậy người nói chuyện với cậu ấy cũng không phải là em."

Hắn cười.

Bắt đầu cười khúc khích, sau đó ngực hắn phập phồng.

Cười đủ rồi, hắn mới lấy điện thoại của Trần Cẩm Ngôn ra.

Rồi mở lịch sử trò chuyện.

Xem từng tin nhắn một.

29

Cảm giác như có ai đó đang rình rập sau lưng khiến tôi rùng mình. Không thể chịu đựng được nữa, tôi toan đứng dậy, nhưng hắn đã nhanh chóng tóm lấy tôi.

"Vậy là em khẳng định người trong tin nhắn Wechat trên điện thoại em không phải là cậu ta, đúng chứ? Nếu vậy, tôi có cho người ném cậu ta xuống sông, em cũng chẳng có ý kiến gì, đúng không?"

Lời nói của hắn như một lưỡi dao sắc lạnh đâ.m thẳng vào tim tôi, khiến cả sống lưng tôi lạnh toát.

Hắn mở một ứng dụng theo dõi điện thoại và đưa cho tôi xem.

Trên màn hình, Trần Cẩm Ngôn, người đang bị đ.ánh đến gần như tắ.t th.ở, liên tục ho khan và van xin cứu mạng.

Tim tôi như thắt lại.

Tôi hoảng hốt nhìn Từ Hành Chi và hét lên:

"Anh làm như vậy sẽ khiến người ta chế.t đấy!"

Hắn nhếch mép cười nhẹ: "Vậy thì sao?"

"Ai biết là tôi làm?"

"Có bằng chứng không?"

"Tôi không quen cậu ta."

"Rõ ràng là cậu ta nợ tiền cho vay nặng lãi, nên mới bị tr.uy sá.t chứ."

Nói xong, hắn chạm vào mặt tôi và hỏi:

"Em có nghĩ vậy không?"

“Như thế này không phải sẽ vui hơn sao?”

"Ngoại tình có gì thú vị? Chồng sẽ dạy em làm chuyện lớn."

Hắn lại thì thầm vào tai tôi:

“Em qua lại với thằng nào, tôi sẽ gi.ết thằng đó.”

Một cảm giác ớn lạnh dâng lên từ tận đáy lòng tôi.

Dần dần lan ra lớp ngoài cùng của da.

30

Trên gương mặt đăm đăm của hắn, vẻ bình thản đến cực độ.

Khóe miệng còn vương một nụ cười nhàn nhạt.

Dưới ánh mắt như vậy của hắn, tôi từ từ mở lời:

"Đừng giết cậu ấy, anh muốn làm gì thì cứ nói."

Hắn cười.

Nhưng trong mắt không hề có chút ý cười nào.

Hắn nhìn chằm chằm tôi. Tôi cũng nhìn chằm chằm hắn.

"Đã bao lâu rồi?"

"Một tháng."

"Ngủ chung chưa?"

"Chưa."

"Tại sao?"

"Em không hề muốn ngủ với cậu ta, em chỉ muốn tìm chỗ tiêu tiền thôi. Em là người rất thích chi tiền cho thần tượng. Đôi lúc có nói những câu đùa tục tĩu, nhưng đó chỉ là những trò đùa của người lớn để tạo bầu không khí vui vẻ hơn thôi."

Hắn khẽ cười lạnh, không khí trở nên ngột ngạt như ch.ết.

31

Trần Cẩm Ngôn bị đưa vào bệnh viện.

Từ Hành Chi cũng không nói gì.

Chỉ ngồi đối diện, nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi cảm thấy da đầu tê dại.

"Tại sao ngoại tình?"

"Em không ngoại tình, em không làm gì cả."

"Đừng để tôi hỏi lại lần thứ hai."

“... Em tưởng anh đã ngoại tình. Lòng em đau nhói, em cảm giác như sắp phát đi.ên. Nhưng em không muốn anh ghét em, nên không muốn ghen tuông như một con điên mà cãi nhau với anh. Em chỉ có thể cố gắng dồn sự chú ý của mình sang việc khác. Em nhận ra rằng nạp tiền cho thần tượng là một cách khá hiệu quả để phân tâm. Em bắt đầu nghĩ đến việc chi tiền cho cậu ấy. Em không làm gì cả, chỉ đơn giản là nuôi một con thú cưng điện tử trong điện thoại.”

32

Tất cả thiết bị điện tử của tôi bị tịch thu.

Từ Hành Chi hỏi tôi: "Em có ý kiến gì không?"

Nhìn khuôn mặt u ám của hắn, bình thường không cười đã hơi đáng sợ, giờ đây cau mày lại, như thể muốn bóp c.hết tôi bất cứ lúc nào.

Tôi lắc đầu.

Nước mắt trào ra.

Hắn kéo tôi vào phòng tắm, bắt đầu cởi quần áo của tôi,

“Vốn là tôi sợ dọa đến em nên mới thương hoa tiếc ngọc. Nhưng bây giờ xem ra nếu tôi thật sự dịu dàng thì không có cách nào xoa dịu được trái tim phóng túng của em rồi.”

Tôi: “...”

Tôi ôm lấy hắn, đôi mắt rưng rưng:

"Bất kể anh có hiểu lầm em thế nào, em cũng sẽ không trách anh. Để được yêu anh, em sẵn sàng trả giá bất cứ điều gì...hức...cũng cam chịu..."

"Nhẹ... nhẹ... chồng ơi... em xin anh..."

"Vào... phòng... em xin anh..."

"Em... sai rồi...huhuhu...hức...hức... Em sẽ không... dám nữa...⋯"

33.

Từ Hành Chi đúng là không phải con người!

Cầm thú cũng không bằng.

Tôi nhìn những dấu vết xanh xanh tím tím trên người mình.

Đến cả việc di chuyển cũng vô cùng khó khăn.

Cảm giác như bản thân sắp c.hết đến nơi.

Sáng sớm thứ Hai, tôi vừa mới chợp mắt được một lúc, khuôn mặt đã bị thô bạo đánh thức: "Dậy đi!"

Tôi mở mắt, nài nỉ hắn: "Chồng ơi, cho em ngủ thêm một chút nữa đi, năn nỉ anh đó."

Hắn cười lạnh một tiếng: "Dậy đi công tác cùng anh. Nhanh lên."

Trên xe, tôi ngủ bù thêm một giấc.

Trên máy bay, tôi lại ngủ bù thêm giấc nữa.

Trong khách sạn, tôi vẫn tiếp tục ngủ bù.

Tôi ngủ một mạch đến tận chiều tối, Từ Hành Chi mới trở về.

Bụng tôi kêu ùng ục vì đói.

Tôi cũng tỉnh dậy, cầm lấy điện thoại bàn, gọi phục vụ phòng.

Hết cách, điện thoại tôi đã bị hắn tịch thu mất rồi.

34.

Hắn hỏi tôi: “Em tỉnh rồi à?”

Tôi cụp mắt, không nói gì.

Dáng vẻ như một cô dâu nhỏ bị ức hiếp.

Nhưng hắn không bị dáng vẻ này của tôi làm cho lung lay nữa.

Hắn bắt đầu cởi cà vạt và quần áo.

Tôi không khỏi nhăn mặt, nhỏ giọng nói: “Đừng, đừng tới, cơ thể em bây giờ vẫn còn khó chịu.”

“À, thế thì liên quan gì đến tôi?”

Hắn lạnh lùng hỏi.

Hiện tại hắn hoàn toàn đã coi tôi trở thành một công cụ.

Từ lời thốt ra với tôi đều lạnh bằng băng.

Không ngừng không nghỉ.

Tất cả đều phụ thuộc vào sự hưng phấn của hắn.

Cuối cùng tôi đã bị sốt cao.

35

Khi tôi lần nữa tỉnh dậy đã là ngày hôm sau.

Trong phòng bệnh chỉ có một mình tôi.

Tay vẫn còn đang truyền dịch.

Từ Hành Chi đúng là một tên đ.iên.

Sớm muộn gì tôi cũng bị hắn l.àm c.hết mất.

Hắn lại còn không biết xấu hổ giận dỗi tôi.

Bệnh thần kinh.

Y tá đến thay băng cho tôi.

Tôi hỏi: "Tôi còn cần phải truyền dịch trong bao lâu nữa?"

Nữ y tá đáp: “Truyền hết chai này là cô có thể xuất viện rồi.”

Cô ấy nhìn tôi, ngập ngừng nói tiếp: “Đừng lúc nào cũng chiều theo đàn ông, cơ thể là của chính mình.”

36

Đợi đến khi cô ấy đi ra ngoài, tôi rút kim ra, quần áo cũng không thay, trực tiếp đi khỏi phòng bệnh.

Tôi thực sự không còn chút sức lực, cơ thể càng khó chịu hơn.

Khi xuống đến căng tin ở tầng dưới, tôi định sẽ mượn điện thoại di động của nhân viên, gọi cho chị gái.

Sau đó tôi liền thấy Từ Hành Chi đang dùng ánh mắt vô cảm nhìn về phía tôi.

Tôi lạnh lùng liếc nhìn hắn, sau đó bấm gọi 110.

Hắn giật lấy chiếc điện thoại, bế tôi lên rồi lập tức rời đi.

Tôi cũng không vùng vẫy gì.

Sau khi ăn xong bữa sáng, lấy lại được chút sức lực, tôi nói với hắn: “Chúng ta ly hôn đi.”

Hắn chỉ thốt ra đúng hai chữ: “Nằm mơ”.

37

Không có biến thái nhất.

Chỉ có biến thái hơn.

Từ Hành Chi tên biến thái này đã nhốt tôi lại.

Tôi nhìn sợi xích dưới chân, tức giận: "Anh dám xích tôi? Anh cmn đợi đấy cho tôi! Người nhà tôi nhất định sẽ báo cảnh sát, nhất định sẽ chơi c.hết anh!"

Hắn mỉm cười, giọng nói xa xăm: “Bây giờ em đang đi du lịch, bọn họ còn quản em sao?”

Vừa nói hắn vừa đưa điện thoại của tôi cho tôi xem.

Trên vòng bạn bè tràn ngập những bức ảnh đồ ăn hoặc phong cảnh của tôi.

Còn có một vài bức ảnh selfie của tôi nữa.

Tôi chưa chụp được cái nào, đây chắc chắn là ảnh ghép.

Mà trên vòng bạn bè của hắn cũng đăng một hoặc hai bức ảnh tương tự.

Điều này càng chứng tỏ hai chúng tôi đang đi du lịch cùng nhau.

38.

"Anh không thể nhốt tôi cả đời được."

Giọng của hắn âm u vang lên: "Ai nói vậy?"

"Nếu em dám bỏ trốn, dám đề cập đến chuyện ly hôn, thằng hồ ly tinh kia của em, hoặc là c.hết vì bị tông xe, hoặc là c.hết vì dùng thuốc quá liều, em có thể chọn."

"Còn em," Hắn nhìn xuống chân tôi, "Tôi cảm thấy thành một người t.àn t.ật cũng khá tốt."

Hắn vừa vuốt ve cổ tôi, vừa nói tiếp, "Cho dù tình yêu sâu đậm của em chỉ là giả dối, nhưng em yên tâm, tôi không giống em, tôi sẽ không ghét bỏ em, sẽ chăm sóc cho em thật tốt cả đời này."

Nói rồi hắn lại tiếp tục dịu dàng vuốt ve đôi chân tôi.

Tôi nhịn không được rùng mình ớn lạnh.

Nụ cười của hắn dần trở nên méo mó, "Chơi kiểu đó trên g.iường ắt hẳn sẽ có một loại tư vị khác, em nói có phải không?"

"Còn nữa, chắc em cũng biết rồi đó, bây giờ đây có rất nhiều loại thuốc khiến cho người ta mất đi lý trí."

Hắn chầm chậm nói tiếp, "Uống thứ đó vào sẽ khiến tinh thần c.uồng l.oạn một thời gian. Gia đình em hẳn sẽ nghĩ rằng em bởi vì bản thân bị l.iệt mà p.hát đ.iên. Tôi sẽ tiếp tục chăm sóc cho em thật chu đáo, bọn họ chú ý đến em một hai năm, cũng sẽ yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ có thể muốn làm gì với em thì làm."

"Sau này, dù đi làm hay công tác, tôi đều sẽ mang theo em theo bên mình, muốn làm lúc nào thì làm."

"Người ngoài còn sẽ khen ngợi vợ chồng chúng ta tình cảm sâu đậm, khen tôi thủy chung yêu thương em hết lòng."

Tôi nhịn không được toàn thân run rẩy.

Hắn có thể làm được.

Tên điên này có thể làm ra những điều đó được.

Tôi bị dọa đến phát khóc, gần như sụp đổ: "Từ Hành Chi, anh có bệnh hả! Anh có thể chơi bời bên ngoài, sao em lại không thể! Anh buông em ra! Buông em ra!"

"Tôi chơi bời cái gì?"

"Anh còn giả vờ! Anh đừng tưởng em không biết!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play